Quốc Vương Vạn Tuế

Chương 30: Ba món trang bị hoàng kim.

Chương 30: Ba món trang bị hoàng kim.


Mặc dù khi truyền tới dưới thành thì hiệu quả của “Cuồng hào” đã vô cùng yếu ớt nhưng ảnh hưởng tới vài con chiến mã thì vẫn dư dả.
Bị tiếng hét to vừa rồi của Tôn Phi ảnh hưởng, bốn con hắc mã tức thì trở nên bất an hoảng sợ hí lên loạn xạ. Sau đó bốn vó chúng đột nhiên mềm nhũn ra rồi trực tiếp quỳ xuống mặt đất, lần này chúng bị dọa đến mức nước tiểu cùng phân đều trào ra ngoài.
Ba tên hắc kỵ sĩ bị bất ngờ tới mức không kịp chuẩn bị, phải chật vật lắm bọn hắn mới nhảy được ra khỏi chiến mã.
“Mấy con súc sinh chết tiệt này!”
Một loạt đòn roi lập tức được vung ra hướng về phía mấy con chiến mã mà trút xuống như mưa. Nhưng bất luận là đánh đến cỡ nào thì mấy con chiến mã vốn được huấn luyện nghiêm chỉnh này vẫn giống như bị trúng tà, ngay đến động đậy cũng không nhúc nhích mà vẫn giữ nguyên tư thế quỳ xuống đất, có làm thế nào cũng không chịu đứng lên.
“Ô ô ô! Nhìn kìa, bị dọa tới tè cả ra quần kìa, ha ha!”
“Tạp chủng, cút mau! Có gan thì cầm đao thương lên mà chiến đấu đi, đừng có ở đó mà chơi võ mồm nữa.”
“Muốn chúng ta đầu hàng sao? Nằm mơ đi, mau tới đây nếm mấy búa của ông mày nào!”
“Hương Ba Thành chúng ta chắc chắn không bao giờ bị cái bọn giòi bọ dơ bẩn các ngươi chiếm được. Chúng ta nhất định sẽ cho các ngươi một bài học suốt đời không quên.”
“Ha ha, sợ rồi sao? Nhanh đi kêu mẹ ngươi tới giúp một tay đi chứ còn đứng đực mặt ra đấy à.”

Chứng kiến một màn này, binh sĩ cùng bá tánh bình dân trên tường thành tức thì rộn lên một trận cười lớn. Một ít binh sĩ lớn gan còn trực tiếp nằm bò ra thành mà cười lớn, thậm chí còn có người còn móc ra “tiểu kê” nhắm phía dưới thành mà tè xuống.
“Boang boang boang!”
Các binh sĩ đem binh khí đang cầm trên tay gõ vào nhau, tiếng kim khí va chạm tạo nên một thứ âm thanh hùng hồn, uy vũ phối hợp cùng hành động vừa rồi của Lan Mạt Đức cùng biểu hiện thần kỳ của Tôn Phi khiến cho sự sợ hãi trong lòng mọi người nhanh chóng bay lên tới chín tầng mây.
Coi như là mấy binh sĩ nhát gan nhất lúc này cũng bị kích thích tới tậm tâm can, nhiệt huyết sôi trào, chỉ hận không được chiến đấu ngay lập tức, tự tay chém đầu vài tên địch nhân cho thỏa nỗi thống khoái của mình.

Xa xa, nơi bờ Tổ Lệ Giang.
Đứng ở phía xa xa quan sát một màn này, cho dù là Ngân diện nhân thường ngày vẫn biểu hiện phong thái vân đạm phong khinh nhẹ nhàng cũng bị làm cho tức tới mặt mày tái nhợt.
Âm mưu của hắn lần này đó chính là khơi mào mâu thuẫn giữa vương thất cùng binh sĩ bá tánh bình dân trong Hương Ba Thành nhằm đập tan tinh thần của đối thủ. Nếu như có thể thành công tạo ra sự bất hòa, nghi kị giữa quan viên, vương thất cùng binh lính, bình dân thì coi như không khuyên hàng thành công thì chỉ cần bên trong Hương Ba Thành đấu đá nội bộ thì chiến lực tất nhiên cũng sẽ hạ thấp xuống. Như vậy thì hắn sẽ có thể nhanh chóng chiếm lấy thành trì này.
Nhưng là hắn không thể ngờ rằng mọi chuyện lại diễn biến thành bộ dạng như thế này. Những hành động ngu xuẩn liên tiếp của tên “số một” đã phá hư lễ nghi đàm phán truyền thống trên chiến trường, điều này khiến cho đối phương có lý do danh chính ngôn thuận để tiến hành tập kích lấy mạng hắn. Không những thế còn tạo nó còn tạo lên những đả kích lớn lên tinh thần cùng sĩ khí của toàn bộ hắc y giáp sĩ.
“Chết tiệt!”
Ngân diện nhân không nhịn được mà chửi lên một tiếng. Không biết vì lý do gì mà vào thời khắc này hắn cảm thấy lần tấn công Hương Ba Thành này không dễ dàng như hắn tưởng tượng trước đây.
“Chủ nhân, để ta vì ngài đi giết cái tên tam tinh võ sĩ dám cả gan làm loạn kia.”
Tam tinh võ sĩ Lãng Đức cảm thấy đây chính là cơ hội để thể hiện bản thân lập tức thúc ngựa tiến lên thỉnh cầu. Không những thế một ít hắc kỵ sĩ khác cũng có vẻ không thể nhẫn nhịn thêm được nữa.
Mắt thấy đồng liêu bị giết từng người một, đám hắc kỵ sĩ này cảm giác được tôn nghiêm của bọn chúng, với tư cách là thiếp thân cận vệ của Ngân diện nhân, bị đả kích nghiêm trọng. Thế nên bọn chúng liền nhao nhao kêu gào lên muốn lập tức công thành, huyết tẩy Hương Ba.
Ngân diện nhân nắm cây roi da trong tay thật chặt, mấy ngón tay hắn cũng bởi vì vận dụng quá sức mà trở nên trắng bệch, hiển nhiên là hắn lúc này đang cố gắng áp chế nội tâm phẫn nộ của mình.
Sau khi trầm ngâm suy tư trong chốc lát, cuối cùng hắn ngăn bọn thủ hạ lại, rồi phất tay, thấp giọng truyền ra một mệnh lệnh bất ngờ: “Truyền lệnh của ta, đại quân giữ nguyên tư thế, chờ cho giờ trưa qua đi bắt đầu công thành.”
Lãng Đức cùng bọn hắc kỵ sĩ cảm thấy kinh hãi, cả bọn không ngờ quân lệnh ban ra lại là kiểu này.
“Những tên nông phu đê tiện kia lúc này sĩ khí đang rất cao, nếu bây giờ tấn công thì thực sự đã trúng quỷ kế của tên quốc vương kia.”
Ngân diện nhân hướng roi da chỉ về phía tường thành Hương Ba nơi xa nói: “Đợi tới buổi trưa, lúc mà tinh thần của bọn hắn hạ xuống thì đó chính là cơ hội của chúng ta. Đến lúc đó lập tực đem tất cả thang công thành cùng khí giới đều mang ra công hãm thành trì. Ta muốn trong vòng nửa giờ phải chiếm được cái “tiểu ác thành” này sau đó huyết tẩy nó ba ngày ba đêm, vì dũng sĩ của ta mà báo thù.”
Nói xong, Ngân diện nhân giận dữ quát lên một tiếng rồi thúc ngựa quay về.

Đầu tường Hương Ba Thành
Ba phút sau
Tôn Phi cùng Bố Lỗ Khắc liếc mắt, hai mặt nhìn nhau. Vốn mọi người đều cho là sau khi Lan Mạt Đức chém giết hắc kỵ sĩ, địch nhân nhất định vì thẹn quá hóa giận sẽ ào lên tấn công, các binh lính xung quanh cũng đã sớm chuẩn bị để tiến hành chiến đấu.
Nhưng ai biết được rằng, đã ba bốn phút trôi qua mà vẫn không có động tĩnh gì, dự đoán về sự công kích điên cuồng của địch nhân cũng tan thành mây khói. Chỉ thấy trận địa của bọn hắc y vẫn giữ nguyên như trước, một mực chiếm giữ lấy câu cầu đá lớn, không tiến cũng không lùi, bảo trì tại ngoài phạm vi cung tiễn mà rình rập.
“Bà mẹ nó, bọn này là đang làm trò gì đây?”
Tôn Phi hoàn toàn không tìm được lý do. Hắn cảm thấy chủ soái của đối phương có lẽ đầu óc có vấn đề, có thể bị lừa đá cũng nên. Biểu hiện tên này y như học tập từ Triệu Bản Sơn vậy, hoàn toàn không theo đường lối, quy luật gì trọi. Chẳng lẻ hắn lại đang giở trò quỷ gì?
Bố Lỗ Khắc trung thực cũng ở một bên trầm ngâm suy tư. Hắn cảm thấy tên chủ soái thần bí của địch nhân thật khó nắm bắt. Cho dù sự tấn công ào ạt như trường gian cũng không có diễn ra, nhưng mà sự yên bình như thế này càng giống như báo trước một hồi kinh khủng cuồng phong gió lốc sắp xuất hiện.
Bố Lỗ Khắc, tổng chỉ huy phòng vệ Hương Ba Thành vừa được quốc vương bổ nhiệm cảm thấy trọng trách lần này rất nặng nề, hắn cần phải mau chóng làm rõ ý đồ của đối phương.
Suy nghĩ một lát, Bố Lỗ Khắc hướng ánh mắt về núi non bốn phía. Để đảm bảo địch nhân không thể từ chỗ khác tiến công, Bố Lỗ Khắc liền phân phó mười mấy binh lính cơ trí đi đến ba mặt núi quan sát một phen phòng ngừa quân địch phái cao thủ vượt qua vách đá dựng đứng mà đánh lén.
Lại qua hơn mười phút.
Theo thời gian chậm chạp trôi qua thì không khí trên tường thành càng lúc càng trở nên biến hóa.
Tôn Phi phát hiện tinh thần một ít binh lính đã có dấu hiệu lười biếng, vũ khí cũng đả thả lỏng ra, nhìn về phía bên ngoài thành có chút mông lung. Nếu như nói tinh thần, trạng thái các binh sĩ nửa giờ trước là một cây cung đã được kéo căng hết cỡ thì lúc này tựa như trở thành một cây cung lỏng rồi.
Tình huống rất không ổn. Vất vả, hao tổn bao công sức mới có thể đề cao sĩ khí quân sĩ, thế nhưng lại bị một chiêu kỳ quái không động này của đối thủ khiến cho xẹp xuống, loại cảm giác này tựa như cố gắng hết sức, thiên tân vạn khổ đánh ra một quyền thì lại phát hiện nó không trúng mục tiêu mà trúng vào không khí, cực kỳ khó chịu.
Trong óc Tôn Phi không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà nhảy tọt ra một bài học trong sách giáo khoa lúc trước: “Tào quế luận chiến”
“Nhất cỗ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt”
("Tả Truyện" Trang Công thập niên: 'phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt'. Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc)
“Không lẽ chủ ý của tên chủ soán từ đầu tới cuối không lộ diện chính là chủ ý trong “Tào quế luận chiến sao? Nếu nói như vậy thì…”
Trong lòng Tôn Phi giật mình, nếu thật như vậy thì thật sự có chút phiền toái rồi. Có rất nhiều tin tức mới được lộ ra, mà trước hết, rõ ràng nhất đó chính là thống soái của đối phương so với hắn tưởng tưởng còn cường đại hơn nhiều. Tên này chẳng những giỏi về khống chế bản thân, còn cực kỳ giỏi về am hiểu nhân tâm, lòng người, sĩ khí… Những thứ này tuy nhỏ nhưng nếu lọi dụng tốt thậm chí có thể quyết định thắng bại của cả một trận chiến.
“Phải làm thế nào bây giờ?”
Đoán được ý đồ của đối phương nhưng trong lúc nhất thời Tôn Phi cũng không tìm được phương pháp xử lý thích hợp.
Hiển nhiên tên chủ soái thần bí kia đang sử dụng âm mưu quỷ kế, mặc dù là đã bị hắn khám phá ra nhưng dưới tình huống hiện tại của Hương Ba Thành, trừ khi là chủ động xuất kích đánh tan cục diện bế tắc thì mới có thể nâng cao sĩ khí binh sĩ, và chiếm cứ chủ động một lần nữa. Nhưng đối với việc thiếu binh thiếu tướng của Hương Ba thành thì có thể buông tha cho đề xuất này nếu không muốn chết sớm.
Nhưng cứ cho là tiếp tục chờ đợi như thế này thì từng giây từng khắc các binh sĩ đều phải bảo trì độ tập trung cao, rồi sớm muộn cũng sẽ vì thế mà bị áp lực lớn về tinh thần. Nếu như vậy thì thành chưa bị chiếm thì tinh thần đã suy sụp hết rồi.
Tôn Phi nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cũng chỉ có thể gọi Bố Lỗ Khắc tới an bài cẩn thận một phen. Hắn đem binh sĩ thủ thành chia làm hai tốt thi nhau trấn thủ.
Lúc địch nhân không chủ động tấn công thì một tốp nghỉ xả hơi tại chỗ, một tốp thì quan sát cục diện. Cứ hai mươi phút đổi cương vị một lần, điều này có thể đảm bảo thể lực cùng tinh thần của binh sĩ nằm ở mức tiêu chuẩn vừa đủ. Đây chính là biện pháp tốt nhất mà Tôn Phi có thể nghĩ ra hiện tại.
Lại qua hơn hai mươi phút, mặt trời đã bắt đầu leo lên cao kết thúc nửa ngày giằng co vô ích.
Ánh nắng lúc này đã trở nên cực kỳ nóng bỏng, mớ khôi giáp dày cộm cùng vũ khí sáng loáng của đống quân địch đông nghịt kia đem đến cho binh sĩ Hương Ba Thành một áp lực tinh thần rất lớn, khiến cho nhiều người không tự chủ đổ mồ hôi.
Tôn Phi đứng ở đầu thành cẩn thận quan sát, hắn phát hiện thấy dường như đối phương vẫn chưa có ý định tiến công gì cả.
Ngẫm nghĩ một chút, hắn quyết định không thể ngây ngốc ngồi chờ như vậy được nữa. Đối với hắn bây giờ mỗi một phút giây trôi qua đều vô cùng quý giá, hắn nhất định phải nắm chặt thời gian tiến vào Hắc ám trò chơi, tranh thủ đi train level tăng lên thực lực, như vậy so với việc ngồi chờ như thế này thì rõ ràng tốt hơn nhiều.
Xoay người trở lại địch lâu, sau khi ra lệnh cho Bì Nhĩ Tư cầm theo Quốc vương bội kiếm coi chừng ở ngoài thì hắn bắt đầu ngồi xuống nhắm mắt, tập trung lại tinh thần lực kêu gọi thanh âm thần bí lạnh lùng kia.
Rất nhanh sau đó hắn đã nhận được hồi âm:
“Tinh thần lực đầy đủ, kiểm tra dao động linh hồn… Dao động linh hồn không sai…Bắt đầu tiến vào Hắc ám trò chơi. Bắt đầu đếm ngược: …3…2…1…Tiến vào!”

Lần tiến vào Hắc ám trò chơi này Tôn Phi vẫn lựa chọn nhân vật Dã nhân.
Hắn hiện ra ở mộ địa Băng lãnh chi nguyên. Thi thể Huyết Ô Nha vẫn nằm rõ ràng trước mắt, đầy dưới đất là trang bị hoàng kim cùng kim tệ. Thế nhưng hắn cũng không có thời gian mà nhặt lên bởi vì khi tiến vào lần này, xung quanh mộ địa đã xuất hiện vô số xạ thủ, trầm luân ma. Bọn quái này thấy có người xuất hiện lập tức tru lên rồi ào ào xông tới.
Huyết chiến bắt đầu
Phải mất một khoản thời gian Tôn Phi mới tiêu diệt hết đám quái vật xunh quanh mộ địa này. Bấy giờ hắn mới có thời gian để thu thập trang bị cùng kim tệ rơi rớt trên mặt đất.
Sau khi kiểm kê lại Tôn Phi phát hiện thu hoạch lần này của hắn quả thật không nhỏ tí nào.
Ba món trang bị hoàng kim theo tứ tự là một tấm chắn có gai nhọn xung quanh, một đoản kiếm có hình dạng kỳ lạ luôn lóe ra hàn quang cùng một đôi bao tay màu vàng xanh nhạt cực kỳ tinh xảo.
Bất quá cả ba thứ này đều chưa trải qua giám định nên cũng chưa xác định được uy lực của chúng.
Ngoại trừ trang bị hoàng kim còn có ba món trang bị màu lam, mấy thứ này cũng được hắn bỏ vào trong túi đeo sau lưng, đoán chừng bán mấy thứ này đi cũng được không ít tiền. Cộng với số tiền đánh quái rớt ra thì hắn thu được tổng cộng khoảng 600 mai, toàn bộ đều được hắn thu thập sạch sẽ.
Sau khi làm xong hết thảy hắn mới bắt đầu mở bảng thuộc tính nhân vật ra.
-------------------------
Canh [2].
Đích thật là không dám quá nhanh ah, một nhanh muốn loạn
Buổi tối hôm nay là Trung thu ngày hội, không quản các huynh đệ tỷ muội thân ở phương nào, có hay không cùng người thân nhóm: đám bọn họ cùng một chỗ, dao găm đều chúc mọi người thân thể khỏe mạnh, ảnh gia đình vui cười, mọi chuyện đều tốt... Tóm lại, đẹp nhất tốt mong ước đều cho mọi người.
Đằng sau có vị huynh đệ truy rất nhanh, dao găm tuần này không có gì đề cử, các huynh đệ tăng thêm sức, đi phía trước nghe một chút ha ha, phiếu đỏ nhanh 10000 rồi, lịch sử tính thời khắc, sớm một chút đã đến a


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất