Chương 60: Tránh ra, bằng không chết!
Kỵ binh đã bị sợ tới mức đầu óc trống rỗng, ngoài đại tiểu tiện không thể khống chế thì nước miếng cũng rầm rầm theo khóe miệng của hắn chảy xuống, nhìn như một thằng đần, Tôn Phi gằn từng tiếng, như là một chuôi lợi kiếm lóe ra tử vong quang mang treo trên đầu hắn, tựa hồ chỉ cần hắn thoáng chần chờ, liền lập tức đâm hắn thành đống thịt nát, bên tai vẫn còn vang vọng tiếng kêu rên của đồng bạn nằm trên mặt đất muốn sống không được muốn chết không xong, kỵ binh không có chút do dự, liền quỳ trên mặt đất bò đến như cẩu, vẫy đuôi mừng chủ, lè lưỡi, đem bụi đất trên ủng da của Tôn Phi liếm sạch, liếm xong còn ngẩng đầu lộ ra vẻ lấy lòng cười cười...
Tôn Phi cười lạnh lắc đầu:
- Ngươi như vậy thật giống đồ đê tiện sợ chết chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, có xứng với hai chữ kỵ sĩ hay không?
- Không xứng, không xứng, ta không phải kỵ sĩ, ta chỉ là một kỵ binh bình thường mà thôi... Bệ hạ, tha mạng a bệ hạ...
Kỵ binh quỳ trên mặt đất liều mạng phục lạy, cả người run rẩy lên, không như lúc trước kiêu căng cao cao tại thượng, giống như là một con chó hoang cầu mạng.
- Ta không thể giết ngươi!
Tôn Phi nói.
- A? Bệ hạ vạn tuế! Quốc vương vạn tuế! Cám ơn Alexander bệ hạ, ngài nhân từ khẳng khái vĩ đại vô song, ta...
Kỵ binh nghe vậy mừng rỡ, liều mạng nịnh nọt.
Tôn Phi không kiên nhẫn cắt đứt lời của hắn:
- Ta không thể giết ngươi, nhưng là... Có người sẽ giết ngươi.
Nói xong, Tôn Phi vẫy vẫy tay với người thanh niên bị mọt kiếm cứa cổ lúc trước, người thanh niên lúc trước nhờ tác dụng của thuốc trị liệu đã hoàn toàn khôi phục, chỉ còn thoáng có chút mỏi mệt, phải nhờ bằng hữu nâng dậy mới đứng lên được, thấy Alexander bệ hạ vẫy tay gọi, hắn vạn phần kích động đi tới, quỳ trên mặt đất đối Tôn Phi hành một cái đại lễ thần tử yết kiến quốc vương.
- Dũng sĩ, ngươi tên là gì?
Tôn Phi mỉm cười hỏi.
- Torres, bệ hạ, tên của thần kêu Fernando - Torres.
Người trẻ tuổi kích động phát run, lúc trước chiến đấu bảo vệ Hương Ba Thành, hắn vào ngày cuối cùng mới tham gia mộ binh, chỉ có thể đứng canh trên tường thành, nên không có cơ hội tham gia chiến đấu chân chính, nhưng chính là thời gian này hắn được nhìn thấy Alexander quốc vương anh hùng cái thế cơ hồ dựa vào một kích đánh tan địch nhân, khi đó, Torres không thể kiềm được mà đem quốc vương coi như thần tượng của mình, mỗi người trẻ tuổi đều có một giấc mơ trở thành anh hùng, trong lòng hắn thầm thề, sau này nhất định phải làm một dũng sĩ giống như quốc vương Alexander, mặc dù là đối mặt với địch nhân tàn khốc cùng băng lãnh tử vong, hắn cũng không sợ hãi. Bởi vậy khi chứng kiến đế quốc kỵ binh Zenit đối với Angela bất kính, Torres là người đầu tiên đứng ra chỉ trích.
Tôn Phi vỗ vỗ bả vai Torres, hơi cúi, nhặt lấy lợi kiếm dưới mặt đất, đưa tới trong tay hắn:
- Torres, dám giết người không?
Torres do dự một chút, vốn định muốn nói không, nhưng là hắn rất nhanh nghĩ tới một màn nhiệt huyết bay tán loạn trên cầu đá ban ngày kia, nhất thời cắn chặt răng, kiên định hồi đáp:
- Bệ hạ, dám!
- Tốt lắm, thay ta giết kẻ vũ nhục Hương Ba Thành này.
Tôn Phi chỉ chỉ tên kỵ binh đang quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ, lúc này thậm chí cả dũng khí để phản kháng cũng đều không có, chứng kiến Torres mang theo kiếm đi tới, động cũng không dám động, chỉ dùng sức phục lạy.
Đây là lần đầu tiên Torres giết người.
Nói thật, trong lúc hắn từng bước tiến tới tên kỵ binh kia, trong lòng còn một chút nơm nớp lo sợ, thế nhưng khi trường kiếm trong tay hung hăng chém xuống, kỵ binh kia máu tươi phun mạnh vẩy khắp mặt hắn, trong nháy mắt đó, Torres lại cảm giác linh hồn bên trong mình như bị đốt lên, hắn đột nhiên không còn sợ hãi, máu huyết toàn thân giống như là điên cuồng thiêu đốt.
- Hảo, Fernando - Torres, từ hôm nay trở đi, ngươi sẽ trở thành thị vệ quan bên người của ta!
Tôn Phi rất hài lòng biểu hiện của Torres.
Khi hắn chứng kiến người thanh niên kia vì bảo vệ tôn nghiêm của mình mà che chắn trước người Angela, cho dù là đối mặt với hung thần kỵ binh cao cao tại thượng của Zenit đế quốc mà lợi kiếm trên tay không chút nào lùi bước, Tôn Phi liền có hảo cảm đối với thanh niên mười sáu tuổi này, nếu vào thời điểm hắn được trang bị tận răng, chiếm ưu thế tuyệt đối, biểu hiện anh dũng khí khái cũng không đáng tin, chỉ có khi hắn ở thế yếu không có chỗ dựa vào mới là linh hồn lực lượng chân chính được thể hiện, thực hiển nhiên, tuy cầm kiếm có chút run rẩy nhưng người thiếu niên tóc vàng trước mắt này tuyệt đối là một dũng sĩ chân chính.
- A?
Torres sửng sốt, một giây sau, thiếu niên này nhất thời cảm thấy như hạnh phúc từ trên trời rơi xuống đáp trúng mình, hắn mờ mịt, lại có chút điểm không thể tưởng tượng nổi, cuối cùng các đồng bạn lớn tiếng nhắc nhở ở phía xa mới hốt ha hốt hoảng nhanh chóng quỳ trên mặt đất cảm tạ quốc vương bệ hạ ban ân. Khi hắn đứng dậy phía sau lưng Tôn Phi, liền cảm thấy vận may của mình thật không thể tưởng tượng được, bèn thầm ngắt một cái lên bắp đùi mình, đau đớn kịch liệt nói cho hắn biết mọi thứ trước mắt không phải mộng, chính mình lại có thể thật sự trở thành thị vệ quan bên cạnh Alexander bệ hạ thần tượng, cảm giác được ánh mắt ngưỡng mộ của các đồng bạn phía xa, Torres âm thầm thẳng lưng, làm cho tư thế của mình giống như là một võ sĩ đủ tư cách.
Bên dưới cự thạch tượng thần, đầu của kỵ sĩ trưởng Semak đã trở thành rối tung không đủ dùng.
Một quốc vương ngu ngốc của một quốc gia phụ thuộc cấp sáu nhỏ bé như con kiến, thế mà sao dám trước mặt nhiều người như vậy không hề cố kỵ giết chết Zenit đế quốc kỵ binh? Hắn làm sao lại dám? Semak run run chỉ vào Tôn Phi, môi run run, không thể nói nên lời, vừa rồi trong lúc giao thủ đối phương không hề để tâm khẽ vung tay, thoải mái đánh tan đấu khí trên người Semak, cũng đánh tan cả sự kiêu ngạo của Semak, làm chọ vị kỵ sĩ trưởng cao ngạo này nháy mắt hiểu được, quốc vương thiếu niên này thực lực cao hơn hắn nhiều lắm.
Tôn Phi xử lý xong bọn kỵ binh, ánh mắt mang ý cười lạnh, sát khí thấu xương, từng bước hướng tới tạ Mark, vẫn là một câu kia nói:
- Nói, ngươi muốn chết như thế nào?
Kỵ sĩ trưởng nhất thời đại não ong ong nghĩ lung tung.
Hắn hoàn toàn trở nên ngu muội.
Nguyên bản hắn tưởng rằng tên quốc vương này cho dù có lá gan làm loạn giết rụng mấy kỵ binh kia nhưng cũng tuyệt đối không dám có dũng khí gây bất lợi đối với mình, dù sao vài tên kỵ binh kia cũng chỉ là hạ nhân, mà hắn chính là quan quân tôn quý của đế quốc, là tâm phúc của Nhị vương tử điện hạ Korff - người trong tương lai có thể thừa kế ngôi vị đại đế Yashin, thân phận không hề bình thường... Nhưng bây giờ nhìn lại, hắn đã đoán sai, trên mặt quốc vương không biết trời cao này hoàn toàn không hề có chút ý buông tha cho mình.
Lúc này, Semak rốt cục biết sợ.
Cái thân phận quan quân của đế quốc hoàn toàn không thể bảo hộ hắn được nữa, một thân khí lực nhị tinh cấp thổ hệ cũng không thể cứu lấy tính mạng của hắn, nhờ hai điều này mà hắn trước kia tác oai tác quái áp bức đe dọa các nước phụ thuộc nay đột nhiên mất đi hiệu lực, Semak cảm thấy mình thật nhỏ bé, bắt đầu không nhịn được mà run rẩy.
Theo bản năng hắn lui về phía sau, đã không còn bộ dáng hung hăng càn quấy, ánh mặt hoảng sợ, chuẩn bị chạy trốn.
Đúng lúc này...
- Càn rỡ! Alexander, ngươi còn không nhanh chóng dừng tay!
Một thanh âm đột nhiên từ phía xa, Semak nhãn tình sáng lên, bởi vì hắn chứng kiến tiểu vương tử Bristol Kempinski đang từ trong đám người chen chúc đi về hướng này, xuất hiện trong vòng vây.
- Điện hạ, cứu mạng a điện hạ, Hương Ba Thành làm phản rồi, tên quốc vương tà ác này, hắn lại muốn phản kháng Zenit đế quốc...
Semak rốt cuộc chẳng quan tâm đến uy phong kỵ sĩ trưởng của mình, liền sợ hãi lăn trốn đến bên người tiểu vương tử Bristol Kempinski, quỳ trên mặt đất mà khóc lóc kể lể:
- Thật thê thảm a, quốc vương tà ác này tàn nhẫn giết chết đế quốc kỵ binh, thậm chí còn hạ lệnh bao vây tiêu diệt sứ đoàn hoàng gia!
Semak vô cùng thành thạo liên tiếp hắt bát nước đục lên người Tôn Phi.
Tiểu vương tử Bristol Kempinski nhìn nhìn trên mặt đất tất cả kỵ binh đã tắt thở, lại nhìn kỵ sĩ Semak đang chật vật, thần sắc phẫn nộ hỏi Tôn Phi:
- Alexander bệ hạ, đây là có chuyện gì, ngươi tốt nhất cho ta một cái giải thích thỏa đáng!
Tiểu vương tử Bristol Kempinski vốn muốn vui đùa cả đêm cho thỏa chí, tại cái tiểu quốc thâm sơn cùng cốc này hắn cảm giác được cảm giác thoải mái khoái hoạt mà trước kia không hề có, bên cạnh không có cung đình giáo sư một tấc không rời nói miệng không ngừng cằn nhằn hắn cái này không thể làm, cái kia không thể làm, hắn cũng không cần quan sát ánh mắt của phụ thân Yashin vương để làm việc, càng không cần trước mặt hai tên ca ca Arshavin và Korff nén giận, hắn cảm thấy được nhiệt tình của người dân nơi đây, đây là một loại thể hội hoàn toàn mới, nhảy múa quanh lửa trại, loại tùy tâm sở dục cảm giác này hắn ở St. Petersburg rất ít khi cảm nhận được.
Hắn trước kia chưa bao giờ tham dự yến hội, thậm chí làm cho Bristol Kempinski đối với Alexander có bất mãn cùng thành kiến, nhưng nay đã chậm rãi biến mất, ngay tại vừa rồi, hắn nghe thần dân chung quanh Hương Ba thành tự hào giảng thuật sự tích anh dũng của Alexander khắp nơi, thậm chí đã có suy nghĩ: tựa hồ Alexander là một con người không tồi, rất thú vị, có lẽ ta có thể cùng hắn trở thành bằng hữu cũng nên...
Nhưng là, sự tình phát sinh đã làm cho hắn nổi lên phẫn nộ.
Bởi vì đám người chen lấn, lúc hắn đến nơi thì mọi việc đã xảy ra hơn phân nửa, cho nên tiểu vương tử cũng không rõ ràng quá trình cùng đầu đuôi lắm, nhưng là, mặc kệ mọi sự, Semak kỵ sĩ trưởng đã nói thì chính là như vậy, thân là hoàng tử đế quốc, Bristol Kempinski cảm giác được đế quốc tôn nghiêm đang bị nghiêm trọng khiêu khích, hắn nhất định phải đứng ra, Alexander nếu không thể đưa ra một cái giải thích hợp lý, như vậy hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.
Chính là, câu trả lời của đối phương làm cho hắn cảm thấy khiếp sợ, cảm thấy khó có thể tin...
- Giải thích? Giải thích cái gì?
Khóe miệng Tôn Phi vẽ nên một đường cong khinh thường, như là nghe được cái gì buồn cười lắm, cước bộ của hắn cũng không có vì vậy mà dừng lại, như trước từng bước một thong thả đi tới, đoản kiếm màu vàng trong tay tựa như cái liềm gặt hái sinh mệnh của tử thần, hàn khí từng đợt tản ra thấm đến xương, Tôn Phi ánh mắt sắc như dao, lạnh lùng nói:
- Hoàng tử điện hạ, không nên cố chấp, tránh ra, nếu không chết!
- Ngươi...
Tiểu vương tử tức khí vô cùng.
Ở một khắc này, hắn có thể cảm nhận rõ ràng sát ý không thèm che dấu trên người đối phương, cũng không chút nghi ngờ nếu mình cứ che trước mắt Semak, người quốc vương trẻ tuổi này tuyệt đối không chút do dự ra tay giết mình, cho dù mình là hoàng tử kiêu ngạo của đế quốc. Nhưng là, vì tôn nghiêm của hoàng tử đế quốc, hắn không thể giống như tên kỵ binh kia như con chó vẫy đuôi mừng chủ, dù cho Bristol Kempinski thực sự không phải là anh hùng dũng sĩ gì, thậm chí hắn trước đó đã có một loạt biểu hiện phi thường không tốt, nhưng vào lúc này, tiểu vương tử hiểu được, điều mình bảo vệ không chỉ là kỵ sĩ trưởng Semak, mà là cả tôn nghiêm của Zenit đế quốc.
Cho nên, Bristol Kempinski biết rõ không địch lại, như cũ rút ra bảo kiếm bên hông mình.
- Ân?
Tôn Phi đối với tiểu vương tử biểu hiện có chút điểm ngoài ý muốn, không nghĩ đến một kẻ quần là áo lụa lại có thể trở nên cường ngạnh như thế... Nhưng là, cũng chỉ là ngoài ý muốn mà thôi, cước bộ của hắn không dừng lại mà tiến tiếp về phía trước, rồng có vảy ngược, chạm vào phải chết, đừng nói đang che trước mắt chính là hoàng tử của Zenit đế quốc, cho dù là Hoàng đế Yashin truyền thuyết của Zenit đế quốc, Tôn Phi cũng không chút do dự mà ra tay.
Lúc này, một trong những bóng đen bên cạnh thạch đài, đã có người chịu không nổi.
- Cái tên kia, thật sự là cả gan làm loạn...
Nữ kiếm sĩ Suzanne giấu mình bên trong áo choàng cả giận nói. Nàng xoay người đối diện với một người cũng ẩn mình trong áo choàng, nói:
- Công chúa điện hạ, cho thần đi giết hắn đi.
- Ngươi không phải là đối thủ của hắn.
Công chúa nhẹ nhàng mà lắc lắc đầu.
- Điều này sao có thể? Điện hạ, xin thứ cho thần khó có thể chấp nhận, phải biết rằng thần dù sao cũng là tam tinh võ sĩ, coi như tên cuồng đồ kia có thể đánh bại Nhị vương tử cùng tên đê tiện sài cẩu Semak, nhưng cũng tuyệt đối không phải đối thủ của thần!
Nữ kiếm sĩ Suzanne hiển nhiên đối với phán đoán của công chúa khó có thể tin.
Công chúa lắc lắc đầu, không có giải thích cho Suzanne mà là xoay người nói với người còn lại:
- Roman kỵ sĩ trưởng, lúc này đành phiền ngươi tự mình xuất thủ.
- Nguyện ý vì trưởng công chúa điện hạ dốc sức.
Người kia liền hất vành nón che đầu, dưới ánh đuốc, hiện lên một võ sĩ tóc vàng thân hình cao lớn, trên mặt luôn mang theo nụ cười mỉm mê người.
- Được rồi, tên tiểu tử kia là Alexander, có chút thú vị, Roman kỵ sĩ trưởng, ngươi không cần cùng hắn giao thủ, chỉ cần đem Quarter an toàn lại đây thì tốt rồi.
Trưởng công chúa đột ngột bổ sung một câu. Thanh âm của nàng, vẫn là ôn nhu yếu ớt hữu khí vô lực, giống như là bệnh nặng mới khỏi.
- Ân?
Võ sĩ tóc vàng sửng sốt:
- Điện hạ, còn phó kỵ sĩ trưởng Semak...
- Ha ha, tên sài cẩu tham lam âm hiểm này, để cho hắn chết ở chỗ này cũng không có gì không tốt, những năm gần đây hắn đã âm thầm gây ra không ít tổn hại đến thanh danh của đế quốc, cũng nên gặp báo ứng.
Trưởng công chúa nhẹ nhàng nói.
Khuôn mặt tươi cười mê người của võ sĩ tóc vàng trầm mặc vài giây liền gật gật đầu nói:
- Ta hiểu được, điện hạ.
Nói xong, thân ảnh cao lớn của hắn liền nhoáng một cái đã tiêu thất tại chỗ.
- Công chúa điện hạ, tên sài cẩu Semak này tuy rằng đáng chết, nhưng vẫn là thân tín của Nhị vương tử Korff, mấy năm nay đã vì Korff điện hạ âm thầm làm nhiều sự tình, chỉ sợ là nếu hắn chết, Nhị vương tử sẽ không bỏ qua a.
Nữ kiếm sĩ Suzanne đột nhiên ra tiếng nhắc nhở nói.