“Nhìn theo kết cấu thân thể của con quái vật lưng đeo súng săn kia, nó chắc chắn am hiểu chạy nhanh và nhảy lên, đồng thời còn có cả chỉ số thông minh nhất định, có thể sử dụng súng săn loại vũ khí tương đối phức tạp này…”
“Nó có năng lực lần theo dấu vết vô cùng mạnh…”
“Không xác định được nó có giống như Aurora, có được một chút năng lực siêu tự nhiên không…”
“…”
Đủ chi tiết về mục tiêu hiện lên ở trong đầu Lumian.
Hắn phán đoán bước đầu, nếu thật sự chính diện chống lại với con quái vật lưng đeo súng săn kia, tỷ lệ mình bị đánh chết cao đến 90%, nếu như thử lợi dụng đặc thù trên thân, vậy còn chết nhanh hơn, bởi vì một khi tiến vào trạng thái minh tưởng, bản thân hắn đã có thể khiến cho mình đến trạng thái gần chết, đối phương chỉ cần một kích đơn giản là có thể hoàn thành thu hoạch.
Trừ bỏ không thể chính diện chống lại ra, đánh lén ám sát cũng không nằm trong phạm vi Lumian cân nhắc – một là vì lấy năng lực lần theo dấu vết đã được đối phương biểu hiện ra, hắn thật sự có khả năng không thể che giấu thân hình, cũng không thể đánh lén được, hai là hắn không có vũ khí tầm xa, cho dù chỉ cho hắn một khẩu súng lục, hiện giờ hắn cũng sẽ không thể rơi vào khó xử như thế.
Hai ngày này, Lumian liên tục suy nghĩ xem nên đối phó với con quái vật kia như thế nào, cuối cùng chỉ có thể nghĩ đến một biện pháp:
Sử dụng bẫy!
Hắn đã từng theo thợ săn trong thôn tiến vào núi sâu, từng học bố trí một ít bẫy đơn giản như thế nào, sau đó thành thạo mánh khóe trong một vài trò đùa dai.
Lumian vốn định lợi dụng chỗ dầu trong nhà, ví dụ như đựng nó vào trong cái thùng lớn không đậy lại, đặt ở chỗ cao kín đáo, dùng một sợi dây thừng cột lên, chờ khi mục tiêu đi qua lập tức cởi dây thừng ra, để thùng lớn đổ xuống, hắt toàn thân đối phương đều là dầu, sau đó nhân cơ hội ném một cây đuốc đã được đốt lên qua.
Nhưng cân nhắc lại, hắn bỏ qua ý nghĩ này.
Từ trên tiền đề quái vật đó biểu hiện ra năng lực lần theo dấu vết mạnh như vậy, phải đánh giá cao hết mức khứu giác của nó!
Mùi của dầu tương đối rõ ràng.
Mà nếu như dùng mùi mãnh liệt khác để che giấu, Lumian không xác định được đối phương có thay đổi biện pháp đối phó không, hay giống như chó hoang vậy, chỉ một không đúng rất nhỏ thôi đều có thể nhận ra được.
Cuối cùng hắn lựa chọn đào hố sâu chôn cọc.
Biện pháp này cũng tồn tại vấn đề nhất định: Lấy năng lực lần theo dấu vết của con quái vật kia đã biểu hiện ra, có tỷ lệ không hề thấp nó sẽ phát hiện ra khác thường trước tiên, nhìn thấu cạm bẫy.
Biện pháp đối phó của Lumian là nghĩ cách hạ thấp lòng đề phòng của nó, lợi dụng tốt điểm nhầm lẫn về tư duy.
Nói đơn giản, hắn chỉ có thể ký gửi hy vọng lên chỉ số thông minh có thể ngăn chặn đối phương, dưới tình huống vũ khí không bằng mục tiêu, lợi dụng tốt ưu thế lớn nhất của thân là nhân loại.
“Ít nhất nhìn xem từ lần trước, chỉ số thông minh của nó nhất định không quá cao…” Lumian thầm trấn an bản thân một câu.
Đương nhiên, hắn sẽ không coi thường con quái vật kia, hắn tính toán đặt chỉ số thông minh của đối phương lên trình độ người bình thường để lập mưu tính kế.
Đối tượng là Ponce Bene.
“Không, tên kia rất ngu xuẩn, nếu như hắn không có nhiều tay đấm như vậy, ta đã sớm khiến hắn quỳ xuống gọi ba rồi.” Lumian ngẫm nghĩ, cẩn thận tăng cao dự tính đối với quái vật lên: “Ừm, dựa theo linh mục giáo xứ chưa từng đọc sách để đối đãi.”
Hắn lại một lần nữa ngó ra ngoài cửa sổ, ánh mắt rơi lên trên nhà mình và trên hoang dã trong đống đổ nát kia.
Nơi này gần khu an toàn hơn, là bảo đảm nhất đối với hắn, nhưng lại thiếu vật che chắn, vừa nhìn không sót thứ gì, thật sự không thích hợp để mai phục.
“Làm cạm bẫy không thành vấn đề gì, nếu như có thể dùng bản thân làm mồi, đối phương có thể nhìn thấy ngươi từ xa, trực tiếp nổ súng làm thịt ngươi vốn sẽ không bắn đến…” Lumian nói thầm đôi câu, quyết định mạo hiểm tiến vào trong đống đổ nát, tìm chỗ thích hợp ở trong đó để bố trí cạm bẫy.
Kế hoạch vốn đã có bản nháp nhanh chóng thành hình ở trong đầu hắn, chỉ còn lại một điểm cuối cùng cần xác nhận:
Đào hố sâu chôn cọc cần không ít thời gian, Lumian không có cách nào ra lệnh cho đối phương, kêu nó đợi đến khi mình chuẩn bị xong rồi hẵng đến.
Ngẫm nghĩ, Lumian dang hai tay ra, làm tư thế ôm ấp vầng mặt trời, còn thành kính hơn bất cứ lúc nào trước kia cầu khẩn:
“Thần của ta, Cha của ta, thỉnh cầu che chở ta giải quyết con quái vật kia.”
“Ca ngợi vầng mặt trời!”
Chuyện trên thế giới, phần lớn đều khó có khả năng nắm chắc 100%, Lumian không do dự nữa, cầm xiên thép và rìu, rời khỏi phòng ngủ, tiến vào trong thư phòng.