Quỷ Bí Chi Chủ

Chương 260: Kiến trúc trong lòng đất

Chương 260: Kiến trúc trong lòng đất


Sau khi ký kết hợp đồng cùng thu 10 bảng dự chi với Miller Carter, Klein cũng không có nóng lòng đi phố Williams, mà hẹn 4 giờ chiều.
Đối với cái này, Miller rất lý giải, ở hắn thấy, thám tử Sherlock Moriarty đơn độc khẳng định muốn gọi thêm người mới có thể triển khai thăm dò.
Đợi cho vị ăn mặc có phần cổ lỗ này rời khỏi, Klein lập tức trở lại bàn ăn, ăn cho xong miếng thịt bò đã nguội lạng.
Thật là, người này không cần ăn trưa sao? Sao lại chọn giờ này tới cửa... Miễn cưỡng lấp đầy bụng, Klein mới bắt đầu thu thập.
2 giờ chiều, bà Mary dựa theo lời hẹn đi đến, mắt hơi có sưng đỏ, nhưng sắc mặt càng thêm âm trầm, bà Starling Summer đi theo không thể không bảo trì im lặng.
Klein mang tấm ảnh đã tỉ mỉ chọn lựa ra đặt ở trong phong thư đưa qua:
"Thưa bà, bà xác nhận một chút."
Mary ngập ngừng hai giây, chậm rãi hít vào một hơi, mới tiếp nhận phong thư, rút ra tấm ảnh, cẩn thận xem kỹ.
"... Tốt lắm, cực kỳ tốt, anh là thám tử tôi thấy làm việc có hiệu suất nhất có trách nhiệm nhất, tôi thực vinh hạnh đã giới thiệu anh làm thành viên câu lạc bộ Craig... Đây là 7 bảng cuối, đây là anh nên được." Mary từ trong túi xách bằng da lấy ra bóp tiền, đếm một tờ 5 bảng hai tờ 1 bảng.
Tiếp theo, bà ta không đợi Klein đáp lại, mang ảnh chụp nhét vào trong phong thư, để vào trong túi xách, đột nhiên đứng dậy rời khỏi.
Thịch thịch thịch, tiếng giày da không cúc gài của bà ta vang lên dồn dập, Starling Summer cố gắng đuổi theo, mới miễn cưỡng có thể kịp.
Thời điểm mở cửa đi ra ngoài, Mary bỗng nhiên vấp một cái, suýt nữa ngã sấp xuống, may mắn là Starling vừa lúc đỡ lấy.
Có khúc hoãn lại này, Mary động tác rõ ràng chậm lại, tựa như đã trở nên trầm tĩnh.
Thưa bà, bà quên lấy máy chụp ảnh cầm tay rồi... Tôi sẽ đưa cho bà Summer, để chuyển cho bà sau vậy... Klein yên lặng nhìn cảnh tượng như vậy, thoáng lắc đầu, không nói cái gì cả.
Hắn quay về lầu hai, làm giấc ngủ trưa, ở trong tiếng chuông giáo đường phụ cận đúng giờ vang lên thoải mái tỉnh lại.
Klein trước đó đã xem qua bản đồ, xác nhận phố Williams ở giao giới khu tây cùng khu Queen, thuộc về trung tâm Backlund.
Một căn nhà không tệ ở khu tây cùng khu Hilston được chào giá chừng 2.500 bảng, nhà Miller Carter gần khu Queen, trước đây lại là sản nghiệp tử tước, diện tích khẳng định không nhỏ, chỉnh thể mua ít nhất cũng phải hơn 3.500 bảng, thậm chí khả năng đạt tới 5.000 bảng, cái này đã có thể đổi lấy một món vật phẩm thần kỳ tương đương tốt... Hắn lại đây gặp mình, thế mà không mang theo quản gia, không có người hầu, là vì mới tới Backlund, các phương diện đều còn chưa có đi vào quỹ đạo? Klein mặc vào vest đuôi tôm, đội mũ, cầm gậy ba toong, ra cửa đi vào phố Minsk.
Lúc này, đèn đường khí than chưa thắp sáng, con đường thế mà âm trầm hơn so với chạng vạng, nhưng không khí coi như tạm ổn, không phía có mùi khó ngửi như ở khu đông.
Ngồi xe ngựa, một đường đi đến phố Williams, Klein ở bên ngoài tòa nhà số 8 thấy người giúp việc nam đang chờ đợi.
Người giúp việc nam này mặc ghi lê màu đỏ quần dài màu nhạt, cung kính cúi chào với khách:
"Chào buổi chiều, xin hỏi có phải là thám tử Moriarty?"
"Đúng vậy, tôi có hẹn với ngài Carter." Klein nhẹ nhàng gật đầu, đi theo người giúp việc nam đi vào ngôi nhà phía trước có thảm cỏ bên hông có hoa viên.
Căn nhà này tổng cộng có hai tầng, lầu một tương đương hỗn độn, bày không ít vật liệu kiến trúc, có công nhân đang lui tới cải tạo.
Miller Carter không đội mũ dạ, bịt mũi đi đến:
"Thật có lỗi, nơi này quá hỗn loạn, nhưng tôi hy vọng trước khi người nhà của tôi đến Backlund, tất cả sẽ có thể hoàn thiện tốt đẹp, nên chỉ có thể thúc giục bọn họ làm việc không ngừng."
Nói xong, người này nhìn người giúp việc nam ra lệnh:
"Cậu tiếp tục trông coi bọn họ."
Khó trách trước đó không dẫn theo người hầu, người hầu đã thành người giám sát... Klein cười cười nói:
"Tôi quen với không ít bác sĩ, bọn họ nói cho tôi biết, nhà vừa mới cải tạo xong không thích hợp vào ở lập tức, ít nhất chờ ba tháng thông gió, nếu không người già cũng trẻ nhỏ thân thể không đủ mạnh rất dễ sinh bệnh."
"Thật sao?" Miller biên dẫn Klein đi về phía tầng hầm ngầm, nghi hoặc hỏi ngược lại.
"Tôi chưa có nghiệm chứng qua, nhưng tôi lựa chọn tin tưởng, nghe nói, đây là lời của Đại đế Russell lưu truyền lại đến nay." Klein thuận miệng biên soạn.
Miller gật đầu, rồi quay người nhìn về phía cửa, nhịn không được nhíu mày hỏi:
"Thám tử, ngài không mang theo trợ thủ?"
"Bên trong kiến trúc kia có lẽ ẩn chứa nguy hiểm không nhỏ."
Tôi có trợ thủ mà, chỉ là ông không nhìn thấy thôi... Klein lẩm bẩm một câu, rồi nghiêm túc nói:
"Đây là lần thăm dò đầu tiên, tôi sẽ đi rất cẩn thận, có vấn đề gì sẽ lập tức lui lại."
"Ở phương diện này, tôi có kinh nghiệm phong phú, sẽ không để cho bản thân lâm vào tình cảnh nguy hiểm, mà trợ thủ phối hợp không đủ thuần thục, ngược lại dễ dàng làm cho hành động của tôi không đủ linh hoạt không đủ quyết đoán."
Miller ngẩn ra:
"Anh thực chuyên nghiệp."
Lừa dối chuyên nghiệp thì có... Klein yên lặng bồi thêm một câu.
Miller không hề hoài nghi gì nữa, dẫn thám tử Moriarty, xuyên qua phòng khách hỗn độn, dọc theo cầu thang đi xuống dưới, tiến vào một tầng ngầm khá là rộng rãi.
Nơi này không có ống dẫn khí than, nhưng trên tường có gắn bốn đế nến kim loại, ánh sáng mờ nhạt lay động bất định.
Đi ở trên mặt đất lát phiến đá, Klein nhịn không được cảm khái một câu ở trong lòng:
Không hổ là bất động sản quý tộc, ngay cả tầng ngầm cũng được "cải tạo" qua, hơn nữa còn lớn như phòng khách của mình hiện tại...
Lúc này, Miller chỉ vào phía trước nói:
"Nơi đó có một cánh cửa ẩn, công nhân khi cải tạo đã phát hiện."
Klein ngưng mắt nhìn lại, mượn dùng ánh nến không tính là quá sáng, thấy góc sáng có một cánh cửa đá màu xám trắng, nó nguyên bản hẳn hình thành chỉnh thể với vách tường, nhưng hiện tại đã bại lộ ra.
"Kế tiếp giao cho anh, chú ý an toàn." Miller ăn mặc lạc hậu thắp cho Klein một ngọn đèn bão, rồi dặn dò một câu.
"Trước đó đã thông gió hay chưa?" Klein cẩn thận hỏi.
Miller hơi lắc đầu nói:
"Không khí bên trong cũng không tính là đặc biệt nặng nề, nhưng tôi không để cho công nhân đi quá xa."
"Tốt." Klein kiểm tra vật phẩm tùy thân, mang vào một cái bao tay màu đen cái, ở trong ánh mắt của Miller, không nhanh không chậm cầm theo đèn bão, tới gần cánh cửa đá nọ, cầm gậy ba toong đẩy ra.
Trong tiếng ken két khá là trầm trọng, hắn thông qua ánh sáng thấy một con đường trải đá màu đen.
Hai bên đường cùng phía cuối phân biệt có mấy cánh cửa gỗ, chúng nó đã xuất hiện dấu vết mục nát, nhưng vẫn miễn cưỡng có thể sử dụng.
Không tính là quá xưa cũ... Bất quá phong cách cửa lòe loẹt cùng phiến đá thâm trầm rất nặng không quá hợp... Gia tộc tử tước trước kia đã đổi mới qua? Klein lặng yên mở ra linh thị, nắm chặt gậy ba toong, cầm theo đèn bão, đi tới từng bước một.
Ánh sáng xua tan đi bóng tối, khi đi ngang qua những căn phòng hai bên lối đi, bởi vì công nhân mà Miller thuê chưa từng xâm nhập thăm dò, hắn có thể thông qua cửa lớn rộng mở, thấy cảnh tượng khá là trống rỗng ở bên trong, thấy một cái bàn dài phong cách tương đương nhất trí với cửa.
Không có linh quang gì lóe ra... Klein chỉ hơi kiểm tra, không có tạm dừng mà tiếp tục đi về phía trước, đi đến trước cánh cửa đá màu đen ở cuối lối đi.
Đưa ra hai tay mang bao tay, hắn kẹp gậy ba toong, chậm rãi dùng sức, đẩy cánh cửa ra.
Tiếng ken két ma sát làm cho người ta ê răng bắt đầu quanh quẩn, cửa đá dần dần hé ra rồi một khe hở, trong mắt Klein đột nhiên hiện lên nhiều điểm linh quang, chiếu rọi ra vô số màu sắc khí tràng liên tục quấn lấy nhau.
Hắn trong lòng căng thẳng, đột nhiên phát lực đẩy cửa, tiếp theo lui về phía sau mấy bước.
Khe hở cửa đá nhanh chóng mở rộng, một sinh vật màu đen linh hoạt đột nhiên từ phía trên rớt xuống.
Đó là một con rắn đầu tam giác, có hoa văn màu đỏ!
Nó dựng lên nửa thân trên, lè lưỡi, dùng đôi mắt nâu nhạt lạnh như băng nhìn Klein.
Bốp bốp bốp, từng con rắn một từ trên cửa rơi xuống, chống chất ở tại vị trí cửa vào.
Lướt qua chúng, Klein thấy bên trong là một đại sảnh, trung ương đại sảnh có rắn đủ loại màu sắc không đếm được đang quấn lấy nhau, hình thành từng ổ rắn dài rộng cả mười thước, cảm giác nhung nhúc ghê tởm đập vào mặt.
Klein da đầu nhất thời phát tê, nhịn không được lại lui hai bước, thậm chí muốn dời đi ánh mắt, không dám nhìn thẳng.
Tuy hắn là đàn ông, nhưng hắn vẫn sợ rắn, động vật sợ nhất chính là rắn.
Cái này nguyên từ bóng ma tâm lý của hắn, khi hắn còn là một đứa nhỏ, vào giờ ngủ hắn thường thích vụng trộm hé ra cửa phòng, xuyên qua khe hở, xem lén phim mà cha mẹ đang xem.
Thực bất hạnh, cha mẹ của hắn có một lần xem phim thảm họa về rắn, bên trong có một cảnh tượng là dỡ bỏ kiến trúc, kết quả đào ra một ổ rắn lớn, cái cảnh tượng rậm rạp nhung nhúc đó đến nay vẫn khắc sâu ở trong đầu hắn.
Dùng "Phù chú ngủ say" có thể ảnh hưởng đến nhiều rắn như vậy không? Klein gian nan nuốt ngụm nước miếng, nói với không khí:
"Cô có biện pháp gì không?"
Bóng dáng tiểu thư vệ sĩ mặc váy dài Gothic màu đen nhanh chóng hiện lên ở bên cạnh hắn, nhếch miệng, không nói cái gì cả.
Klein nhìn cô ta một cái, nàng liếc mắt nhìn Klein một cái, không có ai mở miệng cả.
Đợi cho có rắn thong thả bò ra bên ngoài, Klein rốt cuộc ho một tiếng, lặp lại câu hỏi:
"Cô có biện pháp không?"
Tiểu thư vệ sĩ không có trả lời, trôi nổi lên, trong lối đi đột nhiên bốc lên một cơn gió lạnh.
Ô!
Tiếng gió kích động, thổi vào đại sảnh, nhiệt độ nơi này nhanh chóng hạ xuống, lan ra bên ngoài
Ô!
Đám rắn rậm rạp ở trung ương đại sảnh đột nhiên tản ra, chạy về bốn phương tám hướng, tìm kiếm nơi ấm áp hơn thích hợp sinh tồn hơn.
Hai ba phút sau, trên tường đại sảnh cùng lối đi kết ra một tầng băng sương mỏng manh, số rắn không đếm được kia không biết đã chui đi nơi nào rồi.
Ô!
Tiếng gió còn chưa có dừng lại, Klein rùng mình nói:
"Được, được rồi đó."
Gió lạnh đã chậm lại, nhưng cảm giác lạnh lẽo vẫn không có yếu bớt, bóng dáng tiểu thư vệ sĩ đã biến mất ở trong không trung.
Klein kẹp gậy ba toong ở bên tay phải, bịt miệng cùng mũi hắt xì, tiếp theo đưa cao đèn bão, thật cẩn thận xuyên qua cửa đá, tiến vào đại sảnh rộng lớn kia.
Nơi này phong cách nhất trí với lối đi bên ngoài, lấy phiến đá màu đen làm chủ, có tám cây trụ tròn màu đồng.
Ở nóc trên cao có từng cây kim loại tròn hướng xuống dưới, dưới cùng của nó là một đế nến điều khắc thành hình sinh vật khác nhau.
Đế nến đảo ngược... Là sinh viên hệ lịch sử, có thể miễn cưỡng gọi là tinh anh ở lĩnh vực này, Klein thông qua bố trí độc đáo này đưa ra phán đoán bước đầu:
"Kiến trúc kỷ đệ tứ?"


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất