Chương 280: Vui quá hóa buồn
Trong kiến trúc trong lòng đất thâm trầm u ám, Klein cầm theo đèn bão, đi một vòng quanh đại sảnh, tỉ mỉ kiểm tra có cửa vào khác hay không, đương nhiên, hắn không dám đi vào lối đi thông với căn phòng cuối cùng kia, mà đàn rắn sau khi tụ tập lại thì một lần bị gió lạnh thấu xương thổi chạy.
Sau khi được đến đáp án khẳng định, hắn chủ động lui tới bên cửa lớn, cùng ba xác sống kia cùng nhau nhìn tiểu thư vệ sĩ Sharon sắp đặt thuốc nổ ở vị trí khác nhau.
"Bộ dáng thực chuyên nghiệp." Klein thấp giọng cảm khái một câu.
Mà ba xác sống kia không hề nghi ngờ sẽ không đáp lại hắn.
Bất quá, cái này cũng có lý do, hắn thủy chung dùng linh tính che chắn ảnh hưởng của còi đồng Azcot, nếu không, hắn sẽ gặp được "phụ họa" cực kỳ nhiệt tình.
Hắn nguyên bản không tính mang cái còi đồng xa xưa mà tinh xảo này theo, nhưng lo lắng phải đề phòng ác linh âm thầm quấy phá, đành phải hy sinh một ít linh tính.
"Tiểu thư vệ sĩ, không, tiểu thư Sharon nói cô ta là chuyên gia thuốc nổ, thật đúng là không phải nói phét..."
"Cô ta nguyên bản là làm trong ngành này? Hoặc là, danh sách nào đó trong con đường phi phàm của cô ta giúp cho cô ta am hiểu lĩnh vực cùng loại? Căn cứ tư liệu mà mình đã xem qua ở tiểu đội Kẻ Gác Đêm, cái này đại khái có danh sách 9 'Tội phạm', 'Tù phạm', 'Chiến sĩ' cùng 'Thợ săn', danh sách 8 'Quan trị an', danh sách 7 'Đại sư vũ khí' cùng 'Kẻ nắm giữ kiến thức', a, cái sau có cách gọi thật mật là 'Thám tử', thuộc về giáo hội Thần Tri Thức cùng Trí Tuệ... Cái khác mình không rõ ràng cho lắm..."
"Không biết tiểu thư Sharon là con đường nào, xem qua cũng không quá giống, cô ta lần này còn biểu hiện ra năng lực chỉ huy xác sống..."
Trong khi Klein đưa ra các loại liên tưởng không bờ bến, Sharon đã hoàn thành bố trí, thuận tay điểm hỏa dây dẫn.
Thuận tay? Điểm hỏa? Này này này! Sao lại không nhắc một tiếng! Klein lúc này mới hoàn hồn, bị dọa giật mình, cuống quít rời khỏi đại sảnh, tiến vào hành lang phía ngoài.
Mà ba xác sống kia thì không chút hoang mang theo ở phía sau hắn.
"Nơi này rất an toàn." Sharon đột nhiên hiện lên ở bên cạnh hắn.
Klein hơi nhẹ nhàng thở ra, hỏi ngược lại: "Nơi này có tro bụi bị chấn động rơi xuống không?"
"Có." Sharon dùng một từ đơn đưa ra trả lời khẳng định thuyết phục.
"Vậy là tốt rồi." Đồng thời khi nói chuyện, Klein lại lui một bước.
Tê tê tê, thanh âm dây dẫn thiêu đốt truyền vào tai hắn, làm cho hắn có chút bực bội.
Loại cảm xúc này không phải là hắn sợ hãi vụ nổ, mà là từ chiếc giày thủy chung không có hạ xuống đất.
"1." Sharon đột nhiên mở miệng nói một tiếng.
"A?" Klein không rõ đối phương có ý gì.
Oành đùng đùng!
Mặt đất kịch liệt rung rung lên, khói bụi từ phía trên bỗng nhiên rơi xuống, lỗ tai Klein là một mảng ông ông, trong thời gian ngắn không nghè thấy thanh âm gì khác.
Nếu không phải hắn là "Thằng hề", lúc này đã mất đi cân bằng ngã ở trên đất rồi.
Khụ khụ khụ! Hắn ho khan rồi thấy phía trước đã có đá lớn cùng bùn đất đang rơi xuống, nháy mắt đã bịt lại cửa vào.
Trong chấn động còn sót lại, Klein nắm chặt còi đồng của ngài Azcot, quan sát phản ứng của nó.
Tuy trước đó hắn đã bói toán qua, thu được kết quả việc này không có nguy hiểm gì, nhưng nơi này dù sao liên quan đến pho tượng hình người sáu vị thần linh chính thống, cho dù là ở phía trên sương mù xám thu được gợi ý, hắn cũng không dám tin hoàn toàn, hơn nữa bản thân đọc hiểu cũng có khả năng ra lỗi, cho nên, hắn cẩn thận lấy còi đồng Azcot phán đoán ác linh có bởi vậy mà thoát vây hay không.
Mặt ngoài còi đồng lạnh lẽo mà nhu hòa, vẫn không có biến hóa gì khác thường, Klein hoàn toàn an tâm, nhìn xác sống bên cạnh, từ đôi mắt bọn họ xác nhận một việc, đó là mình hiện tại là cực kỳ mặt xám mày tro.
Cái này tốt, rất phù hợp sau đó mình giải thích với Miller Carter kia... Không có lãng phí mình cố ý thay đổi bộ quần áo mới... Hắn đi về phía cửa vào, xác nhận nơi đó đã bị phá hỏng hoàn toàn.
Ở dưới tình huống không làm ra động tĩnh lớn, tương lai quả thật chỉ có con đường "Học đồ" cùng người phi phàm kiểu như tiểu thư Sharon mới có thể đi vào, cô ta đã bài trừ rất nhiều đối thủ cạnh tranh tiềm tàng, khó trách miễn phí... Klein ngóng nhìn đá cùng bùn đất, âm thầm cảm thán một câu.
Đương nhiên, mình cũng có thể, mình có trạng thái linh thể cùng loại! Hắn mỉm cười yên lặng ở trong lòng bồi thêm một câu, nhưng mặt ngoài lại bất động thanh sắc.
"Kết thúc rồi." Klein búng ngón tay một cái, dẫn ba xác sống vội vàng quay về tầng ngầm, mà Sharon không biết khi nào đã biến mất không thấy.
Trong tầng ngầm rộng rãi, Miller Carter đang khẩn trương lo lắng đi qua đi lại, thỉnh thoảng lại nhìn về phía cánh cửa bí mật kia.
Sau khi nhìn thấy thám tử Moriarty cùng trợ thủ đầy đủ chỉnh tề đi ra, người này nhất thời thở hắt ra thật dài, gấp giọng hỏi:
"Bên trong đã xảy ra chuyện gì?"
Klein cố ý thở gấp nói:
"Kiến trúc trong lòng đất này quá, quá cổ xưa, đã rất lâu không có sửa chữa, chúng tôi nguyên bản đang đuổi rắn, động tác chỉ hơi chút lớn một chút, đã dẫn phát sụp đổ kịch liệt, sụp đổ khắp nơi, may mà chúng tôi ở gần cửa, kịp thời trốn thoát."
"Gió bão tại thượng! Kiến trúc kia nguy hiểm như vậy sao?" Miller Carter nắm tay đập vào ngực trái.
"Đúng vậy, kiến trúc cổ đại bảo tồn hoàn hảo vĩnh viễn chỉ có một ít như vậy, còn lại đều sụp đổ ở trong sông dài lịch sử." Klein đáp lại, "Tôi đưa ngài đi vào nhìn một cái, xác nhận tình huống bên dưới."
"Còn suy đổ không?" Miller cẩn thận hỏi một câu.
"Không có, bên này có vẻ chắc chắn." Klein cố ý phủi tro bụi trên người, ho khan hai tiếng, sau đó dẫn người này đi vào dạo qua một vòng, dừng ở cửa vào đã hoàn toàn bị ngăn chặn, mà vách tường ở đại sảnh cũng đã sụp đổ, mặt sau đều là đá cùng bùn đất.
"Ngài có thể sử dụng một bộ phận này." Hắn chỉ chỉ khu vực hành lang.
Miller im lặng vài giây, cảm thán nói:
"May mắn tôi không có tùy tiện cho người đi vào thăm dò, mà là tìm người chuyên nghiệp như anh, nếu không trên lưng tôi có thể đã mang mấy mạng người rồi."
"Tốt, lần ủy thác này đến đây chấm dứt, để tôi mang thù lao còn lại đưa cho anh."
Đồng thời khi nói chuyện, Miller Carter đã lấy ra ví tiền, đếm một chút, có chút xấu hổ phát hiện chỉ có chừng ba chục bảng tiền mặt.
"May mà tôi còn tiền khác, nếu không phải đi ngân hàng một chuyến rồi." Miller than thở một câu, ngẩng đầu nhìn về phía Klein nói, "Anh có thu đồng vàng không?"
"Không, tôi không ngại hình thức tiền nào." Klein cười cười nói.
Tiền vương quốc Ruen, trừ bỏ tiền mặt, còn có đồng vàng, đây cũng là để cam đoan giá trị tiền giấy.
Bất quá, từ sau Đại đế Russell hơn một trăm năm này, dân chúng bắc đại lục càng ngày càng quen với tiền giấy, thậm chí có nghị viên muốn đồng penny cũng có tiền giấy đối ứng.
Đồng bảng vàng trên ý nghĩa chân chính đã rất ít lưu thông ở chợ, chỉ có một số người theo kiểu cũ sẽ ở trên dây đồng hồ bỏ túi của mình thêm một cái hộp nhỏ, bên trong để một số đồng vàng phòng bị trường hợp ngoài ý muốn.
Cái này là an tâm, cũng là thói quen.
Miller gật đầu, theo dây đồng hồ màu vàng trên áo, lấy ra khỏi túi một cái hộp nhỏ ánh vàng lập lòe.
Bốp, hắn mở hộp, lấy ra năm đồng vàng, cùng số tiền mặt kia, đưa cho vị thám tử trước mặt.
Klein không có kiêng kị gì, sau khi đếm một lần, bỗng nhiên tung lên trên một đồng vàng, rồi thoải mái mở bàn tay tiếp lấy nó.
"Cảm ơn sự khẳng khái của ngài." Hắn thấy mặt người hướng lên trên, lộ ra ý cười từ đáy lòng, sau đó lấy tay ấn ngực, cúi chào đối với Miller Carter.
Ừm, nếu là thám tử khác, cho dù lúc này nổ sập cửa vào cùng lối đi, sau khi trở về, khẳng định sẽ xuất hiện ác mộng, phòng ở có tiếng vang khác thường, tinh thần trở nên suy yếu, cảm giác bất cứ lúc nào cũng có người đang nhìn chằm chằm mình các loại vấn đề, đây là khí tức ác linh xâm nhiễm, phải một đoạn thời gian rất dài mới có thể biến mất, nhưng chúng ta thì khác, tiểu thư Sharon bản thân đã giống như nữ quỷ vậy, mình đi phía trên sương mù xám một chuyến là hoàn toàn không có việc gì, về phần ba xác sống kia, ngay cả chết còn không sợ, thì sợ cái gì? Klein tâm tình không tệ chế nhạo vài câu, rồi từ biệt Miller Carter, xoay người rời khỏi phòng.
Đi ở trên đường, ba xác sống ở dưới tình huống không chào hỏi gì hắn, đã tự đi về một phía khác.
Tiểu thư Sharon đi rồi... Thật sự không thu phí thuê xác sống... Klein mỉm cười nâng cánh tay, phất phất tay đối với bóng lưng ba xác sống kia.
Sau đó, hắn về nhà thay quần áo bình thường, đi tới câu lạc bộ Craig luyện bắn súng.
Thuận tiện ăn bữa tối xem như ăn mừng nhiệm vụ chấm dứt viên mãn, Klein cưỡi xe ngựa công cộng, quay về phố Minsk.
Hoàn cảnh hôn ám âm trầm bị những ngọn đèn đường khí gas chiếu sáng, hắn cầm ba toong, nhàn nhã bước chậm trên đường.
Đột nhiên, hắn có loại dự cảm không được tốt cho lắm nhưng không tính là quá xấu.
Tình huống gì đây? Klein ngẩng đầu nhìn về phía trước, phát hiện hai vị cảnh viên đang dắt một con cảnh khuyển đi lại đây, tựa như đang làm kiểm tra dọc đường.
Kiểm tra? Mang theo cảnh khuyển kiểm tra? Án giết người liên hoàn đã tạo thành ảnh hưởng? Hiện trường để lại hương vị đinh hương cùng cây mận gai chua, cho nên phái thêm cảnh khuyển? Klein nhịn không được lẩm bẩm một câu.
Lịch sử cảnh khuyển sớm nhất là ngược dòng về thời kì Russell, nhưng số lượng vẫn không nhiều lắm.
Lo lắng đến trên người mình có rất nhiều vật phẩm, lo lắng đến dự cảm vừa rồi, Klein tính đi đường vòng, đi về phía khác.
Nhưng đúng lúc này, hai cảnh viên kia nhìn thấy hắn, ý bảo hắn dừng bước.
Klein khóe miệng co rút một chút, nụ cười đầy mặt chờ đợi ở tại chỗ.
"Điều tra theo lệ tôi." Sau khi tới gần, một vị cảnh viên trong đó đưa ra giấy chứng nhận của mình.
"Tốt..." Klein còn chưa dứt lời, cảnh khuyển kia đột nhiên rít gào lên, không ngừng sủa đối với hắn.
Cái này, là ngửi thấy mùi thuốc súng trên người mình? Mùi thuốc súng do buổi chiều luyện bắn súng lưu lại? Klein nháy mắt hiểu ra, liếc mắt nhìn vẻ mặt đề phòng của hai cảnh viên một cái, lập tức có kế hoạch, nụ cười dễ gần nói:
"Là như vầy, tôi nhặt được một khẩu súng ngắn ở trên đường, còn có túi súng mang ở dưới nách cùng đạn, đang muốn giao cho hai anh."
Hắn động tác thong thả lấy ra súng ngắn của mình, rồi đưa hai tay tới vị trí bả vai, cười thực chân thật bổ sung:
"Cảnh quan, tôi thật sự không phải mang súng phi pháp."
Một cảnh viên đề phòng độ cao, một cảnh viên tiếp nhận súng ngắn, ngưng trọng nói:
"Anh phải theo chúng tôi về cục cảnh sát một chuyến."
"Tốt." Klein vẫn tươi cười sáng lạn, "Nhưng tôi có một yêu cầu, xin báo cho luật sư Jurgen Cooper của tôi, chỉ có ở dưới anh ấy chứng kiến, tôi mới có thể nhận soát người."