Quỷ Bí Chi Chủ

Chương 300: Búng ngón tay

Chương 300: Búng ngón tay


Khu tây, phố công viên Green.
Klein xung quanh miệng đã có một vòng râu nhạt, mang mắt kính viền vàng, cầm mũ dạ cao cùng ba toong màu đen, đi theo bên cạnh Logo Kalouman, tiến vào phòng khách rộng rãi mà sáng ngời.
Trần nhà nơi này treo một ngọn đèn thủy tinh thật lớn, trên tường, góc nhà, mặt bàn đều trang trí các loại phù điêu màu vàng cùng vật phẩm trang sức, toàn bộ thể hiện hoa lệ, tinh xảo, xa xỉ.
"Không hổ là thương nhân châu báu, thương nhân châu báu ở tại khu tây..." Klein đảo qua mấy bức tranh bên cạnh, âm thầm cảm thán một câu.
Mỗi một bước đi của Logo, thịt béo trên người đều rung rung một chút, làm cho người ta luôn có suy đoán ác ý, áo cùng quần của hắn khi nào thì bung ra.
Nhưng rất hiển nhiên, làm một thương nhân châu báu, hắn có đủ tiền tài mua quần áo chất lượng tốt nhất.
"Thám tử Moriarty, đây là Adol con của tôi." Logo đứng ở mép thảm, chỉ vào một cậu con trai chừng mười lăm mười sáu tuổi ngồi ở một cái sô pha đơn.
Bởi vì các lò sưởi trong phòng đều đã được đốt lên, lại có ống dẫn kim loại truyền nhiệt lượng, cho nên, phòng khách tương đương ấm áp, cho nên Klein muốn cởi chỉ còn một cái áo trong cùng một cái quần dài, nhưng mà, cậu con trai nọ lại bọc áo khoác da lông thật dày, trên đùi còn có cái một cái thảm lông nhìn qua là đã thấy nóng.
Giờ này khắc này, cậu ta đang cúi thấp đầu, đang co rút người lại, không ngừng run rẩy, mái tóc màu lam sẫm tựa như cũng mất đi ánh sáng.
Logo sầu lo nhìn thoáng qua, thấp giọng gọi:
"Adol, đây là thám tử Moriarty hai ngày này sẽ phụ trách bảo vệ con."
Nghe như thế, Adol ngẩng đầu lên, lộ ra gương mặt tái nhợt, môi tái xanh, cùng hai mắt không có tiêu điểm.
"Bảo hộ con, bảo hộ con... Bọn họ muốn giết con! Bọn họ muốn giết con!" Thanh âm của cậu ta càng ngày càng the thé, đến cuối cùng, lại dùng hai tay bịt lấy lỗ tai, lớn tiếng hét lên.
Vài giây sau, cậu ta mới dần dần bình phục xuống.
Mà trong quá trình này, Klein đã khẽ gõ răng, lặng yên mở ra linh thị.
Ồ... Hắn nhịn xuống kinh ngạc đã nhảy lên đến bên miệng, lại tỉ mỉ quan sát.
Hắn thấy màu sắc khí tràng Adol nhiễm lên màu xanh lục ngã đen!
Đây là thể hiện có oan hồn u ảnh quấn thân, thậm chí đã chiếm được!
Đám bạn xấu của Adol là muốn trả thù cậu ta... Hoặc căn bản là không có cái gọi là bạn xấu ở đây, hắn gặp oan hồn, xuất hiện ảo giác... Klein lặng yên đưa tay, cầm còi đồng của ngài Azcot, lan tràn ra linh tính, sau đó, hắn có chút suy nghĩ dời đi tầm mắt, nhìn về những người khác trong phòng khách.
Ở vị trí gần cửa sổ, có người nam mặc áo khoác màu đen đang đứng, người này khôi ngô cao lớn, không thích nói cười, bên hông phình ra, tựa như đang giấu một khẩu súng.
Đây chính là một trong sáu nhân viên bảo an... Klein vừa muốn đánh giá những người khác, Logo Kalouman đã giới thiệu:
"Thám tử Cassanna, Lydia trợ thủ của cô ta."
"Thám tử Stuart."
Nói tới đây, Logo nửa xoay người, chỉ vào Klein nói:
"Vị này là thám tử Sherlock Moriarty."
Cassanna, chừng ba mươi tuổi, tóc đen mắt lam, lông mày đậm, thời trẻ tựa như cũng là mỹ nhân không tệ, nhưng hiện tại bởi vì cơ thịt ở hai má đã rủ xuống, xem qua cũng không dễ ở chung.
Lydia trợ thủ của cô ta lại là một cô gái tóc đỏ, chừng hai mươi tuổi, dáng người vô cùng tốt, diện mạo thật ra cũng ổn.
Hai người nữ này đều mặc quần áo cưỡi ngựa loại quý tộc, áo trắng chít eo với quần dài bó sát dễ dàng cho hành động, chỉ ở cổ tay áo có tạo hình xếp li khác với đồ của nam.
Mặt khác, họ không chút che dấu mang hai khẩu súng ngắn ở bên hông.
Điều này làm cho Klein nghĩ tới một câu của luật sư Jurgen, đó chính là đối với thám tử tư mà nói, cầm súng phi pháp là vấn đề tra là dính—— để thể hiện độ khó của việc có giấy phép sử dụng súng, không phải quý tộc, không phải nghị viên, không phải nhân viên cao cấp chính phủ, rất khó xin được.
Stuart ngồi ở đối diện Cassanna cùng Lydia, khuôn mặt không có thịt, lại để mảng lớn râu, cặp mắt màu xanh lục cực kỳ có thần.
Người này độ tuổi sàng sàng với Lydia, thân cao tiếp cận Klein, chừng 1m7, nặng chừng 140 pound (chừng 64kg).
Stuart có bao súng dưới nách, bên trong rõ ràng là súng ngắn đặc chế.
Sau khi hơi chào hỏi lẫn nhau, Klein cởi áo khoác, lấy mũ xuống, đưa cho nữ hầu bên cạnh rồi nói:
"Đặt ở nơi tôi có thể lấy nhanh được, bên trong có chút vật phẩm quan trọng."
Thật ra, hắn sớm đã đem người giấy, ghi chép, phù chú, hộp diêm vân vân chuyển dời vào túi quần, bên trong áo khoác chỉ có bột phấn thảo dược, tinh hoa thuần lộ cùng chìa khóa túi tiền, cùng với 206 bảng tiền giấy trong túi tiền.
Stuart ngồi ở nơi đó, nghiêng đầu đánh giá Klein vài lần, ha ha cười nói:
"Anh không mang súng?"
"Súng? Đây là súng của tôi." Klein cười giơ lên ba toong trong tay.
Cùng lúc đó, hắn phồng bang, mô phỏng phát âm.
Phành!
Một tiếng súng bỗng nhiên truyền ra, Stuart không hề nghĩ ngợi liền lăn xuống đất, Cassanna cùng Lydia thì nhanh chóng rời khỏi sô pha, đều tự tìm chỗ tránh né.
Logo cùng người hầu bên cạnh vừa sợ vừa mờ mịt, không rõ ràng đã xảy ra chuyện gì, Adol thì vẫn cúi đầu run rẩy như trước.
Chờ thấy rõ ràng trong tay Klein chỉ lấy một cây ba toong màu đen, rõ ràng không có chuyện gì phát sinh, đám người Cassanna mới khôi phục trấn định, đồng thời nhíu mày hỏi:
"Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?"
"Từ khi tôi phải nộp đi súng, tôi đã học tập kỹ xảo mô phỏng âm thanh, xem qua hiệu quả cũng không tệ lắm." Klein giỡn giỡn trả lời.
"Cái này không phải là chuyện gì thú vị, thám tử Moriarty." Cassanna trầm giọng nói một câu.
Tôi chỉ muốn biểu diễn ma thuật với các người mà... Klein lẩm bẩm một câu, đưa ba toong giao cho nữ hầu, trịnh trọng gật đầu nói:
"Tôi sẽ chú ý."
Stuart vừa rồi chật vật nhất lại không có biểu hiện tức giận gì, có hưng thú vỗ vỗ quần áo, đứng dậy hỏi:
"Ngày Moriarty, tôi sao lại chưa nghe nói qua về anh? Ý của tôi là, tôi cũng quen biết không ít thám tử, nhưng trước kia lại không biết đến anh."
"Tôi vào đầu tháng 9 mới đến Backlund." Klein giải thích một câu.
"Thì ra là vậy..." Stuart cười nói, "Đêm nay chúng ta hai người một tổ, phụ trách từ rạng sáng đến sáng ngày mai, không thành vấn đề chứ?"
"Không có." Klein cũng cười đáp lại.
"Tốt, chờ dùng xong bữa tối, hai người phải đi nghỉ ngơi, sau đó rạng sáng thay ca." Cassanna ở bên cạnh bổ sung một câu.
Klein liếc mắt nhìn Adol đang vùi đầu run run một cái, rồi gật đầu.
...
Cả buổi chiều đều không có chuyện gì phát sinh, chủ nhà đã chuẩn bị bữa tối phong phú cho mấy người thám tử cùng nhân viên bảo an, nhưng không có đồ uống chứa cồn.
Ăn uống no đủ, Klein cùng Stuart trên mặt để râu quai nón đi về phòng khách dành cho bọn họ ở lầu hai.
Mắt thấy bốn bề vắng lặng, Stuart lắc lắc đầu, mở miệng nói:
"Sherlock, anh hẳn đã thấy, vấn đề của Adol là không có ai muốn trả thù cậu ta."
Người anh em, cậu thực biết làm thân mà... Klein vẻ mặt không biến hóa hỏi ngược lại:
"Sao lại nói như vậy?"
"Bộ dáng của cậu ta tựa như tinh thần xảy ra vấn đề, hoặc là, hoặc là, dựa theo cách nói nông thôn, bị quỷ hồn tà linh quấn lên, thẳng thắn mà nói, tôi thực sợ cái này." Stuart thở dài nói, "Ngài Kalouman nên dẫn cậu ta đi gặp bác sĩ tâm lý, nếu không có tác dụng, tìm giáo sĩ Chúa Tể Của Gió Bão, để cho bọn họ rải thánh thủy, làm nghi thức!"
"Cậu có thể đưa ra đề nghị này với ông ta." Klein nói thẳng trọng tâm.
"Qua hai ngày, nếu Adol còn chưa có chuyển tốt, ta sẽ suy xét." Stuart nghiêng đầu liếc mắt nhìn Klein một cái.
Klein cười cười nói:
"Cái này là chuyện của cậu, tôi ngày mai là đã chấm dứt ủy thác."
Lúc này, hai người đã tới nơi, phân biệt tiến vào phòng của mình.
...
1 giờ sáng, trong phòng ngủ Adol.
Klein ngồi ở trên xích đu, cầm còi đồng Azcot, im lặng nhìn người được bảo vệ, Stuart thì ngồi ở bàn uống cà phê.
Hai người không nói gì, sợ Adol tỉnh giấc đã rất vất vả mới ngủ được.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, trong phòng bỗng nhiên có một cơ lành lạnh cuốn qua.
Adol đột nhiên ngồi dậy, mở hai mắt.
"Sao vậy?" Stuart hơi có chút khẩn trương hỏi.
"Đi, vệ sinh..." Adol thanh âm trầm thấp mà mơ hồ trả lời.
Sắc mặt hắn tựa như càng tái nhợt, môi càng thêm xanh tím.
Stuart vừa muốn nói, đã thấy Sherlock Moriarty đứng lên, gật đầu nói:
"Tôi đi theo cậu ta."
"Tốt." Stuart âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
Klein hai tay đút túi, tụt một bước đi ở bên cạnh Adol, đi theo hắn vào nhà vệ sinh bên ngoài phòng.
Adol vừa muốn đưa tay đóng cửa, bỗng nhiên thấy một bóng người tiến vào.
"Tôi không thể để cho cậu thoát ly khỏi tầm mắt của tôi. A, cậu muốn làm cái gì thì cứ làm, xem như tôi không tồn tại." Klein cười dựa vào góc tường.
Adol vẫn duy trì im lặng, ánh mắt như không có tiêu cự đảo qua, nhìn về phía kính rửa mặt.
Hắn cúi đầu, tùy ý để nước rào rào chảy xuống.
Lúc này, Klein lấy ra hộp diêm, điểm hỏa một cây, tựa như muốn hút thuốc.
Nhưng hắn không có làm như vậy, mà thổi nhẹ một hơi, để cho diêm chuyển sang trạng thái tắt.
Bốp!
Klein tùy ý đưa que diêm đến trước người, lại lấy ra một vật phẩm.
Adol quay lưng về phía hắn đột nhiên thẳng người, bóng người trong kính tái nhợt giống như tử thi.
Ô! Trong nhà vệ sinh, âm phong gào thét, Adol lưng bất động chân không dời, trực tiếp cứ như vậy mà quay lại, mắt nhìn chằm chằm vào tay trái Klein, nhìn chằm chằm vào cái còi đồng tinh xảo không ngừng bị tung lên tung xuống.
Ô!
Một trận gió lạnh đột nhiên thổi về phía mặt Klein.
Nét cười của hắn không thay đổi, bốp một cái búng vang ngón tay.
Đùng một cái, một luồng lửa từ trên đất bốc lên, điểm hỏa bóng người vô hình.
Bóng người nọ chỉ lảo đảo hai cái liên hoàn toàn tiêu tán, lửa theo đó tắt đi.
Klein thu hồi còi đồng Azcot trong tay, bình thản nhìn về phía Adol ánh mắt dần dần có tiêu cự.
Adol tựa như trong một cơn ác mộng lâu dài, lúc này rốt cuộc đã tỉnh lại.
Cậu ta mờ mịt nhìn người nam trẻ tuổi mặc áo trong màu trắng quần dài màu sậm, mang mắt kính viền vàng đứng cách vài bước, nhìn thấy đối phương đang dựa vào vách tường, hơi mỉm cười.
Sau đó, hắn nghe thấy một thanh âm ôn hòa:
"Cậu đến cùng là đã gặp chuyện gì?"


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất