Chương 32: Linh thị
Klein nhìn thứ chất lỏng sền sệt màu xanh đậm khó mà nói là một cốc hay một khối, gian nan nuốt một ngụm nước miếng, nói:
“Cứ thế uống vào ạ? Không cần chuẩn bị gì khác sao? Ví dụ như nghi thức, niệm chú hoặc cầu nguyện?”
Neil "ồ" một tiếng, nói:
“Chuẩn bị? Có, đầu tiên cậu uống một cốc rượu nho Entis Ormill, rồi hút một chiếc xì gà Dipsy, sau đó ngâm nga một khúc giai điệu du dương, nhảy một bài khiêu vũ cung đình, thích nhảy điệu Clacket cũng được, cuối cùng làm một ván bài Quint...” Thấy vẻ mặt Klein càng lúc càng ngu ngơ, Neil cười cười, rồi tổng kết lại bằng một câu cuối: “Nếu cậu thấy hồi hộp.”
... Ông hài hước quá ấy nhỉ... Klein giật khoé miệng hai cái, nhịn cái cảm giác muốn rút súng ra ngay tắp lự. Hắn đặt gậy batoong xuống, đưa tay phải ra nắm lấy cái cốc mà bưng lên như đang bưng một thứ rất nặng. Mùi ma dược thanh đạm, hư ảo như không.
“Chàng thanh niên, đừng có do dự, càng do dự thì càng căng thẳng, càng sợ hãi, càng ảnh hưởng tới việc hấp thu.” Neil đưa lưng về phía Klein, như thuận miệng bảo hắn. Ông ta không biết từ lúc nào đã đi tới cạnh bể nước, vặn vòi rửa hai tay.
Klein lặng lẽ gật đầu. Hắn hít vào một hơi thật sâu, hệt như hồi bé nắm mũi uống thuốc mà đưa cái cốc đục kia lên miệng, rồi ngửa đầu ừng ừc uống hết.
Một cảm giác mát lạnh và trơn mịn tràn ngập khoang miệng hắn, sau đó lướt qua thực quản, trôi xuống dạ dày. Chất lỏng sềnh sệch màu xanh đậm kia như mọc ra những xúc tu nhỏ và dài, lạnh lẽo và kích thích tức thì chui vào từng tế bào trên người Klein.
Hắn bất giác run rẩy, tầm mắt nhoè đi, tất cả màu sắc trở nên đậm hơn, đỏ lại càng đỏ, lam lại càng lam, mà đen thì lại càng đen. Những thứ màu sắc đậm đó đan xen vào nhau hệt như một bức tranh mà bậc thầy trường phái Ấn Tượng hắt giội ra.
Klein từng trải qua cảnh như này, đó là hình ảnh khi "Người Thông Linh" Daly hỏi hắn.
Lúc này tầm mắt hắn nhoè đi, tư duy mơ hồ nhưng rõ ràng, hệt như một kẻ gặp nạn đang trôi nổi trên biển khơi.
Dần dà hắn nhìn thấy rõ cảnh tượng xung quanh. Tất cả màu sắc xen lẫn vào nhau, chồng chéo lên nhau. Một thứ sương mù mênh mông và hư ảo tràn ngập.
Ở xung quanh hắn là những vật với hình thể khó mà miêu tả được, thậm chí còn trong suốt đến mức như không tồn tại. Ở nơi sâu hơn, có những quầng sáng trong vắt với màu sắc khác nhau. Những quầng sáng ấy như có sinh mệnh, hoặc ẩn chứa nguồn tri thức vô cùng vô tận.
Cái này khá giống với những gì hắn nhìn thấy ở "nghi thức đổi vận"... Theo bản năng Klein nhìn xuống thì phát hiện "bản thân" còn đứng nguyên tại chỗ, thân thể cứ co rút.
Bỗng nhiên hắn hiểu ra, ý thức trầm xuống rồi hợp nhất với thân thể.
Bùm!
Sương mù lập tức tan đi, các khối màu sắc bình thường trở lại, quầng sáng trong vắt và vật thể như không tồn tại tức thì biến mất.
Cảnh tượng trong phòng luyện kim bình thường trở lại, nhưng Klein cảm thấy đầu mình đang căng ra như muốn nứt, những thứ mà hắn nhìn thấy đều xuất hiện vô số bóng chồng, bên tai vang lên tiếng thì thầm không biết tới từ thứ gì:
“Honachs... Fregela... Honachs... Fregela.... Honachs.... Fregela...”
Trán Klein đâu như bị kim đâm, lòng hắn tràn ngập thứ cảm xúc như muốn trút ra, như muốn phá hỏng mọi thứ. Hắn nhíu mày, liên tục lắc đầu.
“Có phải tầm mắt không bình thường rồi phải không? Hơn nữa còn nghe thấy âm thanh mà trước đây chưa nghe bao giờ?” Neil đứng bên mỉm cười hỏi.
“Đúng vậy, Neil, tôi nên làm gì?” Klein chịu đựng cảm giác nóng nảy điên cuồng mãnh liệt này, mở miệng hỏi.
Neil cười ha ha, nói:
“Đây là vì hiệu lực của ma dược đang tràn ra, mà cậu thì không có cách khống chế. Được rồi, làm theo những gì tôi nói này, tưởng tượng ra một thứ ở trong đầu, bình thường, đơn giản, dễ dàng ấy.”
Klein cố gắng tập trung sự chú ý, vẽ ra hình ảnh chiếc mũ phớt tơ lụa màu đen trên đầu mình, nghĩ tới cảm giác muốn vuốt nó, nghĩ tới hình dáng cụ thể của nó.
“Tập trung tất cả lực chú ý vào nó, lặp đi lặp lại, không ngừng phác hoạ, có phải thấy đỡ hơn rồi không?” Giọng Neil xuyên qua, hệt như một ca khúc an hồn.
Klein từng chút từng chút chuyển lực chú ý lên chiếc mũ tơ lụa mà hắn vừa tưởng tượng ra, chỉ cảm thấy tiếng thì thầm bên tai nhỏ dần, cho đến khi biến mất. Mà bóng chồng trước mắt cũng dần dần trùng điệp lại, không còn nhoè đi nữa.
“Tốt hơn nhiều rồi.” Klein ổn định cảm xúc hỗn độn trong lòng, thở hắt một hơi.
Hắn cúi đầu nhìn thân thể mình, phát hiện không có bất cứ tình huống dị thường nào. Hắn cựa quậy tay chân, nửa chờ mong nửa nghi hoặc mà hỏi:
“Tôi thành công rồi à? Xem như là ‘Thầy Bói’ rồi à?”
Neil lấy một chiếc gương thuỷ ngân từ bên cạnh ra, đưa đến trước mặt hắn:
“Nhìn đôi mắt.”
Klein chăm chú nhìn thì thấy ở trong gương hắn đội mũ phớt màu đen, đường nét góc cạnh, ngũ quan bình thường, ngoài mặt đầy mồ hôi ra thì không khác lúc trước tí nào.
Dựa theo lời nhắc của Neil, hắn nhìn chăm chú vào đôi mắt thì mới phát hiện con ngươi màu nâu của hắn lúc đầu nay đã sậm hơn không ít, thật giống như đêm tối không chút ánh sáng, sâu tới mức có thể hút linh hồn con người.
Bình thường mà nói đồng tử màu nâu sậm dễ bị coi là màu đen, nếu không nhìn kỹ thì Klein cũng khó phát hiện được.
“Đây là biểu hiện sức mạnh ma dược hiển lộ ra ngoài. Chờ khi nào cậu học được minh tưởng, biết cách thu lại thì đôi mắt mới bình thường trở lại.” Neil mỉm cười chìa tay phải ra: “Chúc mừng người phi phàm mới, Thầy Bói của chúng ta.”
“Cảm ơn.” Klein giơ tay bắt tay đối phương: “Neil, khi nào thì tôi có thể học minh tưởng?”
“Giờ là có thể rồi. Minh tưởng bước đầu khá đơn giản, với người phi phàm mà nói thì càng phải như vậy.” Neil cười nói: “Kỳ thật vừa rồi cậu vẽ đồ vật trong đầu để dời sự chú ý đi, kiềm chế sức mạnh đang tràn ra chính là bước đầu tiên của minh tưởng. Cậu làm tiếp một lần nữa nào.”
Klein nhắm mắt lại, để đầu óc mình vẽ chiếc mũ phớt tơ lụa màu đen. Lần này hắn tập trung sự chú ý dễ dàng hơn lần trước. Một số tạp niệm nhanh chóng ùa lên, rồi đều rơi rụng, chỉ còn chiếc mũ phớt được phác hoạ kia.
“Làm cho đầu óc trống rỗng, sau đó thay thế đồ vật vừa vẽ ra bằng thứ đồ vật do bản thân tưởng tượng ra, không tồn tại ở thế giới này. Nhất định phải tuân theo quy tắc này, chỉ như vậy cậu mới vào được minh tưởng, mới có thể từng chút mà hợp lại làm một với ‘Tôi’ siêu việt, ‘Tôi’ vô hạn, ‘Tôi’ vũ trụ, từ đó nhận được manh mối và thấy rõ chân lý, đạt được tri thức mà chỉ bản thân mới có được. Ở trong lĩnh vực thần bí học, nó được gọi là ‘kinh nghiệm mật khế’.” Neil trấn an hắn: “Miêu tả đằng sau thì tạm thời nghe trước đã, điều quan trọng nhất hiện tại là tiến vào minh tưởng.”
Tưởng tượng ra thứ không tồn tại trên thế giới này... Những thứ trên địa cầu có tính không? Klein thử dùng tên lửa đạn đạo xuyên lục địa vừa to vừa dài màu xanh đất mà hắn từng thấy trên tivi để thay cho chiếc mũ phớt màu đen kia. Nhưng bất kể thế nào là phác hoạ như nào, tưởng tượng ra sao, hắn chỉ có thể khiến lực chú ý của mình càng thêm tập trung hơn.
Xem ra không được... Klein không thể không phát huy trí tưởng tượng, vẽ một quả cầu ánh sáng, sau đó lại vẽ rất nhiều thứ tương tự rồi gom chúng nó lại một chỗ.
Quả cầu ánh sáng gối lên nhau, toàn bộ đều là tưởng tượng. Suy nghĩ của Klein dần trống rỗng, như đang lửng lơ.
Thân thể và tâm linh hắn đều yên tĩnh lại. Sương mù xám hư ảo đầy rẫy những vật thể như không tồn tại và ánh sáng trong suốt kèm theo những mảng màu hỗn tạp lại xuất hiện, lẳng lặng trôi nổi trên bầu trời, giơ tay là đụng được.
Linh tính kéo dài từng tấc một, Klein lẳng lặng nhìn xuống nó, cảm nhận nó, kiềm chế nó.
“Rất tốt, không hổ là ‘Thầy Bói’, tiến vào minh tưởng rất thuận lợi. Chỉ là so với tôi lúc trước thì còn kém một chút, một chút chít.” Neil cười ha ha, nói: “Đã như vậy tôi sẽ bắt đầu dạy cậu những năng lực và linh thị thường dùng nhất và dễ nắm bắt được nhất, đồng thời sau này cũng tương lai nhất trong lĩnh vực thần bí!”
Ông ta tắt những chiếc đèn khí gas đi, nhưng lại mở cửa ngầm của phòng luyện kim để vị trí nơi Klein đứng tối đến mức không thấy rõ hình dáng vật thể như nào.
“Được rồi, tiếp tục trạng thái hiện tại. Giơ hai tay cậu lên đặt trước mắt, ngón trỏ ngược nhau, nhưng đừng có chạm vào nhau. Mở mắt cậu ra, cho tới khi nào thích ứng với bóng tối.”
Dựa theo hướng dẫn của Neil, Klein hoàn thành từng bước một, nhìn thấy ngón tay ngay trước mặt mình và hình dáng của những vật xung quanh.
“Đáng lẽ là phải nằm để thân thể hoàn toàn thả long, nhưng hiệu quả minh tưởng của cậu không tệ nên chúng ta cứ tiếp tục đi.” Neil cười một tiếng: “Đưa tiêu điểm về phía sau tay, nhất định phải là phía sau, sau đó từ từ di chuyển ngón tay, giữ vững không được cho chạm vào nhau, cũng đừng khiến chúng nó rời khỏi tầm mắt mình.”
Klein bình tĩnh nghe, đưa tầm mắt vào khoảng không trống rỗng phía sau bàn tay, làm cho hai ngón tay đối diện nhau lại không chạm vào nhau từ từ di chuyển trong tầm mắt mình.
Một lần, hai lần, ba lần... Đột nhiên Klein thấy một thứ màu sắc màu đỏ lửa xuất hiện giữa ngón tay mình.
“Ồ...” Hắn ồ lên.
“Thấy màu sắc rồi à? Không tệ, đây là linh thị bước đầu. Thứ màu sắc mà cậu thấy chính là khí tràng của chính cậu đấy.” Neil cười ha ha: “Đừng vội, cứ tập vài lần cho ổn định, sau đó hãy nhìn nơi khác. Tôi cũng phải tranh thủ lúc này nói cho cậu về hàm nghĩa của những màu sắc khác nhau đó.”
“Vâng.” Klein di chuyển ngón tay qua lại, chăm chú nhìn kỹ màu đỏ lửa này.
Neil suy tư chốc lát rồi nói:
“Đơn giản mà nói thì lĩnh vực chủ yếu của thần bí học là chia các bộ phận không thuộc cơ thể người làm bốn tầng. Trọng yếu nhất gọi là ‘Thể tinh thần’, cũng chính là linh tính cơ bản nhất của mỗi người. Trường phái mọi vật đều có linh cho rằng phàm là sinh vật đều có linh tính, đều có thể tinh thần.
Với người khác thì tôi không biết, nhưng với ‘Kẻ Dòm Ngó Bí Ẩn’ mà nói, mục đích của minh tưởng, phương thức tăng sức mạnh đều chỉ tới ‘thể tinh thần’.”
Ngoài ‘Thể tinh thần’ là ‘Thể tinh linh’, là phương thức kết nối giữa thể tinh thần, Linh giới và bầu trời, là biểu hiện bên ngoài của thể tinh thần, hơn nữa còn liên quan trực tiếp tới ý chí của bản thân và cảm xúc bề ngoài... Cảnh tượng mà cậu nhìn thấy sau khi sử dụng ma dược chính là hình ảnh mà ‘thể tinh linh’ chứng kiến khi dạo chơi ở Linh giới. Nơi đó không tuân theo quy tắc vật chất của thế giới, liên quan tới ‘Tôi’ siêu việt, ‘Tôi’ vô hạn, ‘Tôi’ vũ trụ, quá khứ, hiện tại và tương lai cũng có thể chồng chéo lên nhau. Đó chính là căn nguyên của bói toán.
Ở Linh giới, những gì cậu nhìn thấy chính là ý tưởng, là biểu tượng, bắt buộc phải trải qua giải đọc thì mới biết rõ ý nghĩa cụ thể là gì. Bói toán với các ma pháp khác đều phải thi triển thông qua ‘Thể tinh linh’. Mối quan hệ giữa nó và ‘Thể tinh thần’ có sự khác nhau nhất định, đừng có tính sai.”
Một cái làm thể, một cái để sử dụng chứ gì... Klein tiếp tục nhìn khí tràng ở đầu ngón tay, tổng kết một câu ngắn gọn.
“Bên ngoài nữa là ‘Thể tâm trí’. Bắt đầu từ nơi này là có kết hợp với thân thể... Nó liên quan tới suy nghĩ, thuộc về các năng lực trinh thám, năng lực suy xét, năng lực nhìn rõ và năng lực nhận thức sự vật của cậu tổng hợp lại rồi bày ra. Có ma dược chủ yếu là tăng cái này lên, không ít ma pháp đều nhằm vào nó.”
Neil giải thích tương đương chi tiết:
“Tầng ngoài cùng là ‘Thể dĩ thái’, là biểu hiện của năng lực sinh mệnh và trạng thái cơ thể của cậu. Màu sắc khí tràng mà cậu thấy được chính là biểu tượng hiển lộ ra ngoài của ‘Thể dĩ thái’. Nói cách khác, cậu dùng linh thị thì ngoài việc có thể trực tiếp nhìn thấy một số linh thể, quỷ hồn và oán linh, ha ha, có lẽ bao gồm cả mấy thứ không nên bị nhìn thấy, còn có thể nhìn thấy được ‘Thể dĩ thái’ hoặc có thể nói là khí tràng của người khác, từ đó thông qua độ dầy, độ sáng và màu sắc khác biệt của nó để phán đoán sức khoẻ và trạng thái cảm xúc của đối phương.
Chờ khi linh thị của cậu tăng lên, nắm giữ được nhiều tri thức thần bí học hơn còn có thể phát hiện nhiều chi tiết hơn nữa, có thể dùng nó để đoán định xem đối phương sống bao lâu.
Đúng rồi, tôi vừa mới nói đến trạng thái cảm xúc. Bởi vì ‘Thể tinh linh’ cũng sẽ hiển lộ ra bên ngoài đôi chút. Chờ khi danh sách của cậu cao hơn, linh thị đến giai đoạn được coi là khá mạnh thì thậm chí còn có thể nhìn thấy ‘Thể tinh linh’ của đối phương, như vậy sẽ biết được nhiều thứ hơn. Đây là trình độ mà người phi phàm thuộc ‘Thầy Bói’ và ‘Kẻ Dòm Ngó Bí Ẩn’ mới có thể đạt được. Một số tên thậm chí còn tuyên bố rằng trạng thái linh thị mạnh nhất là có thể thấy được bất cứ thứ gì ở bất cứ nơi nào, kể cả quá khứ và tương lai. Cơ mà tôi không tin lắm.”
Nghe có vẻ rất lợi hại... Klein sắp sinh ra cái cảm giác hướng tới rồi.
Neil ho khan một tiếng, tiếp tục nói:
“Chúng ta trở lại ‘Thể dĩ thái’ hoặc là màu sắc của khí tràng nhé. Những chỗ liên quan tới vận động như tay chân cậu sẽ hiện ra màu đỏ, bên ngoài đầu và não sẽ biểu hiện màu tím, vị trí của bộ phận bài tiết bài độc sẽ hiện ra màu cam, tương ứng với hệ tiêu hoá sẽ hiện ra màu vàng, bên ngoài trái tim và hệ điều tiết sẽ hiện màu xanh lục, cổ họng và một phần hệ thống thần kinh sẽ hiện ra màu lam, chỉnh thể cân đối thì sẽ khiến thân thể được bao phủ bởi màu trắng... Đó chính là biểu tượng cho sự khoẻ mạnh.
Một khi chúng nó tối đi, hoặc độ dày bị mỏng đi, thay đổi màu sắc nghĩa là bộ phận tương ứng đã xảy ra vấn đề, rơi vào trạng thái mệt mỏi hoặc sinh bệnh.
Ngoài ra thể tinh linh tầng trong đối ứng với màu sắc thể hiện cảm xúc hiện tại. Màu đỏ là nhiệt tình hưng phấn, màu cam ấm áp thoả mãn, màu vàng vui vẻ hướng ngoại, màu xanh lục bình tĩnh hài hoà, màu lam tỉnh táo, đang suy nghĩ, màu trắng sáng sủa, tích cực hướng lên phía rước, màu tối u buồn, bi thương, im lặng. Màu tím thì tỏ vẻ linh tính chiếm phần đa, lãnh đạm xa cách..."
Klein im lặng ghi nhớ, ổn định linh thị bước đầu của mình.
“Được rồi, cậu có thể nhìn những vật khác.” Neil không giải thích thêm nữa mà gật đầu nói.
Klein chậm rãi quay đầu nhìn về phía Neil, quả nhiên phát hiện trên người ông ta có mãng màu sắc khác nhau, khí tràng chỗ dầy chỗ mỏng, đầu thì màu tím sáng rõ, ở phần tay chân thì màu đỏ khá ảm đạm, màu trắng toàn thân cũng khá mỏng.
Quả nhiên là lớn tuổi rồi... Klein thầm nghĩ.
Mãi tới khi nhìn thấy những thứ này, giờ phút này hắn mới chính thức có cảm giác "ta đã là người phi phàm".
Hắn di chuyển tầm mắt quan sát Neil thật kỹ, nhưng đột nhiên hắn thấy không khí sau lưng đối phương có một đôi mắt không có lông mi, lạnh lùng vô tình, gần như trong suốt! Đôi mắt gần như là hư ảo này lẳng lặng nhìn vào Neil, nhìn vào mình!
Thứ này... Klein rùng mình một cái, há miệng ra rồi bật thốt:
“Sau lưng ông có đôi mắt!”
Neil sửng sốt, rồi nặn ra một nụ cười, nói:
“Kệ nó đi!”