Chương 391: Chờ mong
Sáng sớm Chủ nhật, Klein vừa dùng xong bữa sáng chưa lâu, đã nghe thấy tiếng chuông cửa trong dự đoán.
Nhưng làm cho anh bất ngờ là, đến không chỉ có phóng viên Mike Joseph, còn có bác sĩ Alan.
"Sherlock, tối hôm qua tôi lại gặp ác mộng kia, tôi cảm thấy cái này không bình thường." Alan không có kiêng kị Mike, vừa mới tiến vào phòng khách, đã mở miệng nói.
Không đợi Klein trả lời, ông ta lại tự lấy ra túi tiền, lấy ra một con hạc giấy:
"Cậu nói vấn đề có phải là từ nó không?
"Từ khi tôi tìm ra nó, mang theo bên người, thì bắt đầu gặp ác mộng."
Klein không để ý cho lắm liếc mắt nhìn một cái, vẻ mặt bỗng nhiên có chút ngưng đọng lại, nếu không từng là "Thằng hề", năng lực nắm trong tay đối với cơ bắp bộ mặt rất mạnh, anh thậm chí có khả năng lộ ra nụ cười khó có thể che dấu ở trước mặt phóng viên cùng bác sĩ, đúng, nụ cười.
Con, con hạc giấy này vậy mà gấp còn xấu hơn mình... Đây là ý tưởng Klein sinh ra trong nháy mắt.
Giờ này khắc này, anh rất có xúc động che mặt, thở dài một tiếng:
Cái này chẳng lẽ chính là truyền thống nhất mạch truyền thừa của Kẻ Gác Đêm, kỹ năng tay có vẻ kém?
Không hề nghi ngờ, hạc giấy trước mắt anh ta là kết quả một lần đánh tráo nữa, sau khi từ chỗ Klein được tin tức chuẩn xác, nhóm Kẻ Gác Đêm tựa như không có trì hoãn, đêm đó liền lẻn vào phòng ngủ bác sĩ Alan, dùng hạc giấy tự gấp đổi lấy con ở trong túi tiền.
Nhưng bọn họ không thể tưởng được là, thứ ở trong túi tiền cũng là giả, là Klein gấp ở phía trên sương mù xám, tương đối thô ráp.
Thật có chút cảm giác hạnh phúc khó hiểu... Klein liếc mắt nhìn bác sĩ Alan không hề biết chuyện gì một cái, hắng hắng yết hầu nói:
"Có lẽ là như vầy, tôi đề nghị anh lại đi giáo đường một lần, tìm vị Giám mục trước đó nói chuyện, chúng ta phải tin tưởng thần linh chúng ta tín ngưỡng thủy chung đang quan sát chúng ta."
Trong khi nói chuyện, anh vẽ một cái thánh huy tam giác ở ngực.
Tối hôm qua sau khi vị "Ác mộng" kia rời khỏi, Klein đã chuyên môn đi phía trên sương mù xám, bói toán không đổi hạc giấy có nguy hiểm hay không, thu được gợi ý rất an toàn, cho nên, anh hiện tại có thể có hứng thú đưa ra đề nghị như vậy, ý đồ trêu cợt một chút nhóm đồng nghiệp trước đây.
Thấy hạc giấy mình gấp không được tốt cho lắm lại về lại trong tay, không biết bọn họ sẽ có tâm tình gì... Klein nghiêm trang trấn an bác sĩ Alan, rồi quay đầu cười nói với ngài phóng viên:
"Mike, thật ra tôi rất muốn đề nghị Alan là gặp một Bác sĩ tâm lý, bất quá tín ngưỡng khẳng định cũng có thể trấn an tâm linh ông ta."
"Cậu không nên thẳng thắn như vậy." Mike cười một tiếng, "Được rồi, chúng ta nên xuất phát."
Trong ngày, Klein cùng vị phóng viên "Báo Quan sát hàng ngày" này tiến vào khu đông, phỏng vấn các cô gái được giải cứu ra.
Ở trước mặt phí phỏng vấn ước chừng 1 bảng, không có ai cự tuyệt, chẳng sợ những cô gái đã trải qua vùi dập cũng như vậy.
Trong phỏng vấn lần này, tội ác của Carpin là một trọng điểm, tình cảnh trước mắt của các thiếu nữ này là một trọng điểm khác, cái trước làm cho người ta phẫn nộ, cái sau làm cho người ta trầm trọng.
Daisy thật ra xem như có vẻ may mắn, về nhà sau lập tức có thể bắt tay vào công việc, bằng vào lao động của bản thân đổi lấy thực vật, những người được giải cứu tương tự như cô bé không vượt qua một phần ba, số này thuộc về loại trong nhà còn có chút tích góp, tình cảnh thể xác và tinh thần bị thương của họ cho phép họ tạm thời không cần bận rộn, có thể từ từ tìm kiếm công việc thích hợp.
Mà hai phần ba số người được giải cứu khác không thể không vì cuộc sống mà bôn ba, ở dưới tình huống lượng lớn nữ công dệt thất nghiệp, họ thường thường chỉ có thể tìm được một ít công việc lâm thời thù lao rất thấp, cha mẹ anh chị em trong nhà không thất nghiệp đã là may mắn, ít nhất có thể trợ giúp lẫn nhau, miễn cưỡng lấp đầy bụng, bộ phận gia đình tình huống không mấy lạc quan thì đã trong tối ngoài sáng đi lên con đường làm gái đứng đường, tựa như chưa bao giờ được giải cứu, họ đã bán thân thể của mình một lần nữa, có lẽ chỉ vì một ít thực vật.
Điều này làm cho Mike trở nên lặng lẽ giống như lần trước, thẳng đến khi sắc trời tối xuống rời khỏi khu đông, anh ta mới hồi phục lại tinh thần, nói lời cảm tạ đối với Klein:
"Sherlock, cũng nhờ vào trợ giúp của cạu, nếu không tôi hôm nay khẳng định sẽ bị thành viên lưu manh xã hội đen tống tiền rồi."
"Cái này không phải là mục đích anh thuê tôi sao?" Klein không cảm xúc đắc ý gì lễ phép cười cười.
Có dặn dò trước đó, lão Kohler cùng một nhà Liv không lộ ra chuyện anh hỗ trợ tìm người miễn phí, hơn nữa Daisy, tương đương thông minh, ở khi Mike hỏi họ có quen biết những người nào tương đối đặc thù, đã trực tiếp trả lời "Ngài phóng viên cùng ngài thám tử ".
Mike gật gật đầu theo quán tính, lại lặng lẽ rời đi.
Trước khi lên xe ngựa, anh ta bỗng nhiên thở hắt ra nói:
"Tôi muốn kêu gọi ở trên mặt báo, kêu gọi chính phủ lấy điền sản của Carpin ra, thành lập một quỹ cứu trợ, dùng tiền lời hàng năm ổn định trợ giúp những cô gái được giải cứu này, trợ giúp những người đã bị Carpin thương tổn, để cho họ có cơ hội giãy khỏi khốn cảnh trước mắt.
"Tuy két bảo hiểm của Carpin đã bị vị hiệp đạo kia cướp sạch không còn, nhưng tài phú lớn nhất của hắn ta là ở bất động sản, cái này, cái này hẳn đều là của phi pháp."
Klein tập trung nghe xong, liếc mắt nhìn Mike một cái thật sâu, ca ngợi từ đáy lòng:
"Anh là phóng viên tốt nhất tôi từng gặp."
"Phóng viên giống như tôi còn không ít, trên thế giới này luôn tồn tại một ít người theo chủ nghĩa lý tưởng." Mike cảm thán nói.
Nói xong, anh ta mang 10 bảng tiền thuê trả cho Klein, rồi lấy mũ xuống vẫy chào.
Nhìn theo xe ngựa vị phóng viên này, Klein chuẩn bị đi một phía khác để sử dụng công cụ giao thông công cộng, lúc này, Mike đột nhiên mở ra cửa xe, cười chế nhạo hỏi:
"Sherlock, phóng viên mà cậu biết sẽ không chỉ có một mình tôi chứ?"
Klein ngẩn ra một chút, ha ha cười nói:
"Anh đoán đi."
...
Thành Bạc Trắng.
Dereck Berg tựa như một dã thú bị nhốt, hơi có vẻ lo lắng thong thả bước qua lại ở trong phòng.
Cậu ta cảm thấy "Thủ tịch" không coi trọng đủ đối với báo cáo của mình, lo lắng đội viên tiểu đội thăm dò không biết đã bị "Đọa lạc tạo vật chủ" ảnh hưởng điều gì này ở sau khi giải trừ cách ly, sẽ tạo thành thương tổn gì đối với tòa thành thị đã ở trong bóng tối kéo dài 2.582 năm này.
Dưới tình cảnh như vậy, cậu ta bức thiết muốn có được ý kiến, được ý kiến của đám người "Người Treo Ngược", tiểu thư "Chính Nghĩa" hiểu biết về "Đọa lạc tạo vật chủ".
Đây là một lần tụ hội Tarot mà cậu ta chờ mong nhất.
Lại đợi, đợi một đoạn thời gian nữa, nếu ngài "Kẻ Khờ" còn chưa triệu tập, mình sẽ trực tiếp cầu nguyện... Dereck ý đồ để cho bản thân tỉnh táo lại, nhưng bước chân đi vòng vòng vẫn không chút chậm chạp.
Đột nhiên, cậu ta thấy sương mù xám không bờ bến, nghe được thanh âm như chúa cứu thế kia:
"Chuẩn bị tụ hội."
Dereck nhẹ nhàng thở ra, tương đối cẩn thận ngồi lên trên giường, nằm xuống, làm bộ bản thân chuẩn bị vì mệt mỏi mà đi ngủ.
Thầm đếm một ngàn lần tim đập hơi dồn dập, cậu ta lại chờ đợi bị hào quang hư ảo đỏ thẩm nuốt đi.
Giờ này khắc này, phòng Dereck cực kỳ im lặng, ngoài cửa sổ từng đạo tia chớp xẹt qua bầu trời, làm cho bóng tối rời xa mảng đại địa này.
Bỗng nhiên, trong góc đầu giường cậu ta, màu đen mấp máy duỗi ra, hóa thành hình người!
Bóng đen này bay lên cao, lẳng lặng nhìn xuống Dereck.
Hắn cẩn thận quan sát mấy chục giây, không có thu hoạch gì lại rụt trở về.
Trong góc, bóng đen như thường, không hề biến hóa.
...
Sương mù xám khôn cùng vô ngần trước sau như một tràn ngập dưới chân, trước người là chiếc bàn dài đồng xanh loang lổ không bắt mắt, "Mặt Trời" Dereck ở trước nhất ngồi đối diện tiểu thư "Chính Nghĩa" cùng tiểu thư "Ma thuật sư", truyền vào lỗ tai cậu ta là tiếng thăm hỏi quen thuộc, nhẹ nhàng kia:
"Chào buổi chiều, ngài Kẻ Khờ ~ "
"Chào buổi chiều..."
Klein bao phủ ở trong sương mù xám nhẹ nhàng gật đầu, nhìn như nhàn nhã đáp lại tiểu thư "Chính Nghĩa" cùng thành viên khác thăm hỏi, thực ra là đang bận rộn thao túng "Thế Giới", để cho hắn biểu hiện giống như là người thật.
Ngày hôm qua đưa phóng viên Mike đi phỏng vấn xong, đã là đến bữa tối, Klein ở bên ngoài tìm một quán ăn, ăn trúng đồ cay đến phải chủ động gọi một ly bia.
Sau khi ăn uống no đủ về nhà, trong thời gian kế tiếp, anh cũng không ra ngoài nữa, hoặc học tập "Sách bí mật", hoặc tự mình chuẩn bị thực vật, để cho cảm xúc trầm trọng mỗi lần đi khu đông đều sẽ sinh ra tiêu đi không ít.
Trong bất tri bất giác, buổi chiều đã đến, anh lại mang tâm tư chuyển dời đến tụ hội Tarot.
Sau khi chào hỏi xong, "Chính nghĩa" Audrey nhẫn nại cảm xúc vừa tò mò vừa kích động, không vội hỏi chân tướng sau lưng sự kiện Carpin là cái gì.
Ngài "Kẻ Khờ" có lẽ sẽ không trả lời, nhưng không hỏi thì làm sao mà biết ông ta có muốn trả lời hay không đây? Ô, hy vọng đưa ra yêu cầu đồng giá, mình sẽ tận lực thỏa mãn... Audrey nhìn quanh một vòng, quan sát trạng thái của thành viên khác.
Làm một "Kẻ đọc tâm", cô rất nhanh đã phát hiện một ít dị thường:
Ồ, "Mặt Trời" rất lo lắng, sự việc đội trưởng tiểu đội thăm dò có xuất hiện gì khác? Gặp phải Amon?
Còn nữa, Furth đang ở trong trạng thái muốn hỏi lại không dám hỏi... Cô ta hẳn đã xem báo, từ bài Tarot đoán được Carpin chết là hội Tarot chúng ta làm, lại nghi hoặc lá bài "Hoàng đế" đại biểu cho ai... Cô ta tựa như càng thêm kính sợ đối với ngài "Kẻ Khờ", đây là gặp phải cái gì vậy?
"Người Treo Ngược" tâm tình thực không tệ, anh ta đã tiêu hóa xong ma dược... Anh ta giống như đang chờ mong cái gì đó...
Ngài "Thế Giới" vẫn là bộ dáng âm trầm nội liễm kia, rất khó đọc ra ý tưởng của ông ta hiện tại, thật sự là khắc tinh con đường "Người quan sát" mà...
"Mặt Trời" Dereck không có che dấu cảm xúc lo lắng của bản thân, nhưng lại chưa trực tiếp thỉnh giáo các thành viên hội Tarot.
Cậu ta biết rõ, khoảng thời gian mở màn thuộc về ngài "Kẻ Khờ", trừ khi không có trang nhật kí Russell nào.
Không cần thiết phải sốt ruột, đã bắt đầu tụ hội... Nếu "Ngài "Kẻ Khờ" tâm tình tốt, có lẽ sẽ giải đáp một ít vấn đề... Dereck trấn an bản thân như thế.
"Người Treo Ngược" Arges thì nghiêng đầu nhìn về phía trên, khiêm tốn mở miệng nói:
"Ngài Kẻ Khờ tôn kính, tôi sưu tập được ba tờ nhật ký Russell mới."
Nhật kí? Nhật ký Russell? "Ma thuật sư" Furth lỗ tai dựng lên.
Klein mỉm cười đáp lại:
"Cậu muốn dùng chúng đổi lấy cái gì?"
Liếc mắt nhìn lá bài ở dưới tay ngài "Kẻ Khờ" một cái, "Người Treo Ngược" Arges đè nén xuống nóng bỏng tràn ngập nói:
"Tôi muốn biết lá bài bên cạnh ngài kia là cái gì."