Chương 403: Đào bới
Ai vậy? Klein chợt ngẩng đầu, nhìn về phía cửa.
Anh cảm thấy mình hiện tại giống như bị một loại bệnh, bệnh sợ hãi chuông cửa kêu, giống y chang bệnh sợ có cuộc gọi vào điện thoại di động như khi ở địa cầu vậy.
Buông báo cùng tạp chí, nhìn cái bàn trống không còn thứ gì cả, Klein đứng dậy đi ra cửa.
Còn chưa cầm vào tay nắm, anh đã biết bên ngoài là bác sĩ Alan.
Ông không phải nên đi làm sao? Klein nói thầm một câu, đưa tay mở cửa.
"Chào buổi sáng, Alan, hôm nay sương mù là màu xám." Anh cười nói.
Alan vẫn là vẻ mặt lãnh đạm, nhưng đã thêm vài phần lo lắng cùng sợ hãi.
Ông ta đẩy đẩy mắt kính viền vàng, không để ý tới chào hỏi, gọn gàng dứt khoát nói:
"Sherlock, tôi lại nằm mơ! Lại nằm mơ thấy Will Onsetin!"
A? Klein suýt nữa ngẩn ra ở nơi đó.
Cái này không đúng rồi? Hạc giấy chính phẩm ở chỗ của mình, ở phía trên sương mù xám, mà hạc giấy mình gấp ở chỗ Kẻ Gác Đêm, ông mang theo một con hạc giấy thấp kém do Kẻ Gác Đêm gấp, vẫn có thể tiếp tục mơ thấy Will Onsetin? Cái này không khoa học, không, cái này không thần bí học... Klein trở nên nghiêm túc, lúc này hỏi ngược lại:
"Vẫn là giấc mộng trước đây?"
"Không, lần này dọa người không như vậy." Alan trấn định lại một chút, "Tôi mở thấy nghĩa trang Green, cậu biết nghĩa trang Green chứ?"
"Biết." Klein ngôn ngữ ngắn gọn hồi đáp.
Anh ở bên ngoài nghĩa trang Green, bắt được một đám học sinh nhảy linh vũ cùng một tên đam mê thần bí học hơi ngu ngu là Copsti, từ chỗ người này lấy được một cái còi đồng có thể triệu hồi tín sứ.
Alan hít vào một hơi khí lạnh, tiếp tục nói:
"Tôi mơ thấy rừng cây bên ngoài nghĩa trang Green, mơ thấy một gốc bạch dương phần hông bị tróc một lớp bỏ, Will Onsetin an vị ở mặt đất dưới tàng cây, lẳng lặng nhìn tôi."
"Sau đó thì sao?" Klein truy hỏi một câu.
Alan lắc lắc đầu: "Đến đây cảnh trong mơ đã kết thúc."
Thật sự là một chuyện kỳ quái... Chẳng lẽ bác sĩ Alan nằm mơ không có quan hệ đến con hạc giấy kia? Không, nếu không quan hệ, sẽ không xuất hiện tình huống sau khi đổi hạc giấy, cảnh trong mơ theo đó thay đổi, hơn nữa mình đã lợi dụng ở phía trên sương mù xám bói toán con hạc giấy kia, thu được gợi ý tương ứng... Klein cân nhắc nói:
"Cái này đã không ở trong phạm vi lý giải của tôi, Alan anh tìm tôi là muốn làm cái gì?"
Alan thở ra hơi nóng phiêu tán thành sương trắng ở trong không khí: "Tôi muốn đến bên ngoài nghĩa trang Green xem một cái, ngya bây giờ, ngay ban ngày, anh có thể bảo hộ tôi không? Tôi sẽ trả phí dụng ủy thác, 1 bảng."
Hiện tại đi thăm dò xuất hiện ở cảnh tượng trong mộng? Ban ngày hẳn có thể sẽ không gặp gỡ chuyện gì quá quỷ dị... Klein ngẫm nghĩ rồi nói: "Tôi có thể tiếp ủy thác này, nhưng tôi đề nghị anh trước đó đi giáo đường một chuyến, mang cảnh trong mơ nói cho vị Giám mục mà anh quen thuộc."
Alan "ừm" một tiếng, chợt có chút nghi hoặc nói: "Vì sao anh luôn đề nghị tôi đi giáo đường? Tôi biết, anh trước kia có giải thích qua, lấy phương thức cực kỳ phù hợp logic, nếu có lực lượng thần kỳ, giáo hội có thể vẫn chủ đạo thế giới nhân loại tất nhiên là thế lực có được lực lượng thần kỳ mạnh nhất, nếu không, vậy đi giáo hội ít nhất có thể được an ủi tâm lý cùng tài nguyên nhân mạch tương ứng, nhưng mà, một chuyện không tính là quá kỳ quái, anh vì sao cũng đề nghị tôi đi giáo đường?"
Klein suy xét hai giây, nghiêm trang hồi đáp:
"Tôi là một thám tử, tôi có thể tiếp xúc rất nhiều chuyện bất thường, cho nên rõ ràng đặc thù của giáo hội, cũng rõ ràng khi nào tình huống gì thì nên xin giúp đỡ từ họ."
"Thật vậy sao?" Alan nghe vậy sắc mặt ngưng trọng.
Klein nhất thời nhếch lên khóe miệng:
"Nói đùa thôi.
"Alan, thoải mái một chút, tôi đi thay quần áo đã, ừm, còn phải rửa dụng cụ nấu ăn nữa."
Anh không có mặc áo khoác dày đứng ở cửa hàn huyên cùng Alan nửa ngày, thân thể bị gió lạnh thổi có chút phát cứng.
Mà nhân cơ hội này, Klein đi nhà vệ sinh, đến phía trên sương mù xám, bói toán một chút trình độ nguy hiểm của ủy thác này, thu được kết luận tồn tại phiêu lưu thấp.
Nếu thu hoạch gợi ý rất nguy hiểm, anh tính sẽ mượn giáo hội Nữ Thần Đêm Tối để xử lý ủy thác này.
...
Khu Hilston, giáo đường Đầy Sao.
"Sherlock, cậu vì sao không thuê nữ hầu? Làm một đại thám tử, cậu đủ khả năng thuê vài người hầu." Alan một bên dẫn Klein tiến vào giáo đường giáo hội Nữ Thần Đêm Tối lớn nhất ở khu Hilston, một bên nghi hoặc hỏi.
Đây là chuyện ông đã muốn hỏi ở trên xe ngựa, nhưng vẫn không tìm được cơ hội bắt vào đề tài này.
Klein thở dài, trầm trọng nói:
"Alan, tôi kể cho anh một câu chuyện, từng có một vị thám tử, ông ta thuê hai nữ hầu, một đầu bếp, một trợ thủ, sống khá ổn, nhưng có một ngày, ông ta tiếp nhận một vụ án, thành công khóa vào hung thủ, hung thủ nọ là một tên cực kỳ dã man cực kỳ hung tàn, hắn ta mang theo ý tưởng trả thù, lẻn vào trong nhà vị thám tử kia.
"Thám tử là một chuyên gia võ thuật chiến đấu, cuối cùng chỉ là bị chút vết thương nhẹ, nhưng người hầu của ông ta lại bởi vậy mà chết hai người.
"Alan, anh hiểu chứ?"
"Tôi rõ ràng." Alan trong giọng nói mang theo đồng tình rõ ràng, "Sherlock, thì ra cậu còn có trải qua như vậy."
Không, nhân vật chính không có quan hệ gì với tôi, cái này chỉ là câu chuyện tôi mới biên ra mà thôi... Tôi cũng không thể trực tiếp nói cho ông, tôi liên quan đến rất nhiều sự kiện thần bí kỳ kỳ quái quái, trong nhà thường xuyên sẽ có bí mật không thể cho ai biết, có thể không thuê người hầu tốt nhất là không thuê... Klein mắt nhìn về phía trước, thở dài một tiếng thật dài.
Dọn phòng của anh chủ yếu là từ nữ hầu bà Starling Summer phụ trách, mỗi tuần hai lần, chỉ làm quét tước cơ bản nhất, một lần 1 saule.
Trong khi nói chuyện, hai người đã đi vào đại sảnh giáo đường Đầy Sao.
Nơi này theo phong cách nhất quán của giáo hội Nữ Thần Đêm Tối, tăm tối, yên tĩnh, ánh nến rất thưa thớt.
Phía trước nhất của đại sảnh, là thánh đài có khắc thánh huy bóng tối, mặt trên dùng minh châu tự phát ra ánh sáng khảm ra những vì sao, dùng bảo thạch màu đỏ hợp thành vầng trăng đỏ rực, những chỗ còn lại là bóng đêm tối đen.
Liếc mắt nhìn một cái, nơi đó sao lấp lánh, đỏ rực chiếu người, cực kỳ thần thánh.
Nhưng Klein cảm thấy cái thiết kế này không bằng giáo đường Santa Selena thành phố Tingen, cái đại sảnh một mảng tối đen kia, chỉ có phía trước là có ánh sáng chiếu vào, từ những lỗ hổng tròn lớn bằng nắm tay, điều này làm cho người ta giống như trực tiếp thấy được tinh không, sản sinh kính sợ phát ra từ trong lòng.
Bất quá, thiết kế như vậy cũng tồn tại một vấn đề, đến buổi tối, hiệu quả sẽ không còn... Klein tùy ý tìm vị trí ngồi xuống, lấy mũ dạ tơ lụa, đặt gậy ba toong màu đen, mà Alan tiếp tục dọc theo lối đi phía trước, thẳng đến phòng xưng tội tìm kiếm vị Giám mục kia.
Ngồi ở trong đại sảnh như vậy, nhìn nhóm tín chúng xung quanh chuyên tâm cầu nguyện, trong lòng Klein đột nhiên cảm thấy yên tĩnh.
Nói lên, mình mới lần thứ ba tiến vào giáo đường nữ thần... Anh cười cười tự giễu.
...
Quận Winter, trong giáo đường Tĩnh Mịch.
Leonard Mitchell mặc vào áo gió màu đen, mang bao tay màu đỏ, tiến vào phòng thuộc về cao cấp chấp sự Creste Cecil.
"Chúc mừng cậu, chính thức trở thành một Bao tay đỏ, nguyện nữ thần phù hộ cho cậu." Cecil ở ngực vẽ vầng trăng đỏ rực.
Anh ta vẫn dùng cổ áo cao cao dựng thẳng che khuất miệng.
"Ca ngợi nữ thần, cái này là vinh hạnh của tôi." Leonard nâng tay phải lên, thuận kim đồng hồ điểm bốn cái.
Cecil không có nói nhiều, đi thẳng vào chính đề:
"Căn cứ thỉnh cầu của chính cậu, tôi đưa cậu vào tiểu đội Soest, anh ta là một vị 'An hồn sư', có vật phẩm thần kỳ thuộc về bản thân, phi phàm vũ khí cậu cần, tôi cũng đã cho người chuẩn bị giúp cậu.
"Các cậu gần đây chủ yếu phụ trách án triệu hồi ác ma, cùng để ý sưu tập một ít manh mối, ví dụ như, chuyện liên tục phát sinh ở Backlund, có liên quan đến nghi thức Tarot."
"Vâng, Cecil các hạ." Leonard đối với cái này cũng không có ý kiến gì.
Đây chính là sự bắt đầu báo thù của mình... Anh ta yên lặng nói ở trong lòng.
...
Khu tây, bên ngoài nghĩa trang Green.
Klein cùng bác sĩ Alan, ở trong rừng phụ cận đi hồi lâu, thường thường bị bụi bậm rơi xám trắng xuống làm cho ho khan vài tiếng.
"Có lẽ cũng không tồn tại thân cây như vậy, chuyện trong mơ không có khả năng hoàn toàn phản ánh ở trong hiện thực." Tìm đến cuối cùng, bản thân Alan cũng có chút không xác định.
May mắn, mình am hiểu tìm đồ... Klein đưa ba toong chỉ vào một phương hướng nói:
"Chúng ta lại sanh bên kia nhìn một cái, làm cố gắng cuối cùng."
"Tốt." Alan thở hổn hển một hơi.
Hai người đi một hồi, Alan đột nhiên dừng bước chân lại, chỉ xéo xéo về phía trước nói:
"Nơi đó, nơi đó!"
Cách đó hơn mười thước, một gốc bạch dương phần eo bị tróc vỏ đứng yên ở nơi đó, giống như đang chờ đợi hai người.
"Nó giống như đúc trong giấc mộng của tôi." Alan cực kỳ khẳng định nói.
Klein hơi có chút cảnh giác cười cười nói:
"Nhưng cũng không có Will Onsetin."
Alan tới gần thân cây, nhíu mày nhìn nhìn một hồi, bỗng nhiên chỉ vào một chỗ rể cây nói:
"Will Onsetin lúc ấy ngồi ngay chỗ này, cậu ta còn dùng tay chỉ vào bùn đất phía dưới!"
Chỉ vào bùn đất phía dưới? Klein đứng ở bên cạnh, cúi đầu nhìn khu vực hầu như không có có khô kia:
"Anh muốn đào nó lên?"
Alan gật gật đầu: "Đã tìm tới nơi này, cũng phải xác nhận một chút có cái gì hay không, Sherlock, cậu đi nghĩa trang mượn hai cái xẻng sắt."
"Hay là tôi ở tại chỗ này, anh đi nghĩa trang, tôi lo lắng sẽ phát sinh ngoài ý muốn." Klein cẩn thận nói.
"Tốt." Alan không có chối từ, lúc này rời khỏi rừng cây.
Qua một hồi, ông ta chi tiền, mang theo ba cái xẻng cùng một người thủ mộ trở về, bắt đầu thử đào bới.
Klein đào đào, bỗng nhiên ngửi thấy một chút hương vị tương đối quen thuộc, mà theo lớp bùn đất bên trên được lấy đi, sự vật phía dưới dần dần bại lộ ra.
Đó là một thi thể trẻ em đã hư thối cao độ!
Da cùng máu thịt của nó đã giống như bị hòa tan vậy, mũi cùng miệng có rất nhiều con trùng nhỏ ra ra vào vào.
Xoảng!
Cái xẻng trong tay Alan rơi xuống, nện ở trên một tảng đá.
Ông ta chỉ vào hai chân thi thể kia, miệng điên cuồng mấp máy lại nói không ra lời.
Klein nhịn xuống ghê tởm, cẩn thận qua sát, phát hiện chân trái thi thể nọ rõ ràng thiếu đi một nửa.
Cùng lúc đó, Alan lui về phía sau hai bước, ngã ngồi ở trên đất, phát ra tiếng hô the thé:
"Will Onsetin! Will Onsetin!"
Đó là thi thể của Will Onsetin!