Chương 12. Sách Da Người
Tống Tông Vô cũng không tiếp tục xuất thủ, hắn bình phục xuống tâm tình hỏi:
"Hiện tại tình huống trong nhà giam thế nào?"
"Đợi một chút."
Lý Diệu Dương ngồi xếp bằng trên mặt đất, ngay sau đó một tiếng sột soạt từ trong lòng đất truyền đến, chỉ thấy từ trong lòng đất chui ra một con rết.
Con rết khoảng chừng bàn tay, màu tím sậm, nhìn qua đã biết là loài cực độc.
Chỉ thấy Lý Diệu Dương bình tĩnh đem con rết đưa tới miệng, sau đó lập tức nuốt vào bụng không chút do dự.
"Có thể xác định trong đó còn ba tấm da người."
Toàn thân Tống Tông Vô phát ra tiếng kêu răng rắc như tiếng xương cốt va chạm, hắn tựa như một con sói đói, nhe răng trợn mắt nói:
"Thời điểm nào thì nên xuất thủ?"
"Ngươi đừng nóng vội, những tấm da người này khả năng trốn trong những khe dưới mặt đất, chừng nào chưa tìm được nguồn gốc của nó, vĩnh viễn không thể phá được cấm khu."
Lý Diệu Dương dứt lời liền nhìn về phía nữ tử:
"Bạch cô nương, ngươi tuyệt đối không nên rút kiếm, tránh thương tới vô tội."
"Chẳng lẽ kiếm thuật của ta mạnh như vậy sao."
. . .
Trong nhà giam tràn ngập không khí tuyệt vọng.
Đám người mặt tái nhợt, mặc dù mọi người đều cảm thấy không phải trách nhiệm của Bá Phong nhưng cũng không ai còn tâm trạng đi an ủi hắn.
Nói không chừng bọn hắn lập tức sẽ mất mạng, cuối cùng cũng trở thành một cái xác khô.
Nhậm Thanh không muốn ngồi yên chờ chết, hắn nhắm chặt mắt, nhớ lại những chi tiết hắn quan sát được.
Thi cốt, da người, cỏ khô, còn có những con rết bò trên vách tường. . .
Con rết? ! !
Trong nhà giam ngay cả một con chuột cũng không có, trong cấm khu này rõ ràng không thể tồn tại bất cứ một vật sống gì, vậy những con rết kia ở đâu ra?!
Nhậm Thanh nhớ tới lính cai ngục hắn nhìn thấy bên ngoài, lập tức nảy ra suy đoán chẳng lẽ nó là do một loại thuật pháp nào đó biến thành?
"Da người. . . Da người. . . Da người. . ."
Nhậm Thanh nhịn không được thì thầm vài tiếng, đột nhiên tâm niệm vừa động, hắn ý thức được da những người kia hẳn là có thể chắp vá ra một mảnh nghiêm chỉnh.
"Có một khối đã ấn nấp, cho nên lính cai ngục không xuất thủ?"
Xem ra da người cũng không phải không có kiêng kị cái gì, bọn chúng chỉ là đem người sống sót dồn đến tử lộ, sau đó dần dần từng bước xâm chiếm.
Mơ hồ đoán được đáp án, hắn quả quyết gọi ra bảng thông tin của mình, vừa định tiêu hao thọ nguyên lựa chọn chi nhánh Vô Mục Pháp, bên cạnh lại truyền đến tiếng kinh hô.
Tiểu Vũ áp chế nỗi sợ hãi trong lòng, hắn nắm lấy cánh tay Nhậm Thanh nói:
"Thanh ca, ta mới vừa rồi nhìn thấy da người, bọn chúng đi không xa."
"Đừng để lộ ra bối rối."
Nhậm Thanh híp mắt, sợ là không có thời gian tấn thăng Trọng Đồng Giả nữa rồi, da người đã để mắt tới chính mình. . .
Sau khi tấn thăng nhất định lâm vào hắc ám, có thể dù là một lát sơ hở, đều sẽ bị bắt lấy cơ hội.
"Nhớ lấy, đừng ly khai cầu thang."
Nhậm Thanh từ bên hông rút ra một thanh đoản đao, hàn quang lóe lên, hắn cẩn thận quan sát mỗi một góc, đề phòng đột nhiên bị đánh lén.
Những người còn lại căn bản không ý thức được cái gì, phần lớn đều rơi vào trạng thái hốt hoảng.
Thời gian chầm chậm trôi qua, Nhậm Thanh vì duy trì thể lực đã ăn vào mắt heo, thấy da người vẫn kiên nhẫn như cũ.
Nhất định phải biến bị động thành chủ động.
Nhậm Thanh nhắm mắt lại, lộ ra tư thái kiệt lực, sau đó vểnh tai lắng nghe.
Một khuôn mặt người chậm rãi từ bên trong khe hở trên tường nhúc nhích, nó giống như là ngửi thấy mùi máu tươi, nhịn không được nhô ra một phần thân thể.
Đúng lúc này, Nhậm Thanh mở to mắt, khóa chặt mặt người, đồng thời hai chân phát lực.
Hắn dùng đao đâm về mặt người, trực tiếp chém lên trên vách tường.
Mặt người bắt đầu vặn vẹo, nó có vẻ cực kì oán độc, lưỡi đao cắt lên trên người của nó tạo thành một vết rách , máu tươi từ bên trong chảy ra.
Tê tê tê. . .
Mặt người trong nháy mắt hướng đám người nhào tới, Nhậm Thanh có thể bắt được tốc độ, nhưng thân thể lại có chút không theo kịp.
Một tên hỏa công không kịp phản ứng liền mất đi mạng sống, mà mặt nạ người sau khi hấp thu xong một sinh mạng cũng khôi phục thương thế.
Nó lần nữa để mắt tới Nhậm Thanh, đồng thời những tấm da người còn lại cũng bò vào trong cầu thang.
Đám hỏa công hoảng hốt giẫm đạp lên nhau mà chạy.
Nhậm Thanh chỉ cảm thấy cánh tay mát lạnh, mặt người đã dung nhập vào trong đó, nhưng mà nó không có hấp thu huyết nhục, ngược lại hướng phần đầu nhanh chóng chui vào.
"Mẹ kiếp."
Nhậm Thanh dùng dao găm tự đâm mình mấy đao cũng không thể ngăn cản được nó, ngược lại cảm giác được mặt người đã bò tới vị trí cổ của hắn.
Ngay tại thời điểm nguy kịch, hệ thống chủ động xuất hiện ở trước mắt.
【 sách da người 】
【 Do hoạn quan Hoàng Linh sáng tạo, phương pháp tu luyện này cần đem làn da hoàn chỉnh lột bỏ, phục dụng thuốc dẫn đặc biệt để một lần nữa mọc ra, lặp đi lặp lại bảy lần là có thể tu thành. 】
【 có thể tiêu hao một năm thọ nguyên, miễn trừ đại giới để nắm giữ. 】
Nhậm Thanh căn bản cũng không có thời gian cân nhắc cần bao nhiêu thọ nguyên, hắn trực tiếp lựa chọn xác nhận, lập tức toàn thân sinh ra cảm giác đau tê dại, theo thời gian càng ngày càng nghiêm trọng.
Mặt người phát hiện Nhậm Thanh có khí tức giống nó, chần chờ một lát.
Ngay trong chớp mắt này, lão giả tóc trắng đánh vỡ vách tường vọt vào, hắn trực tiếp giật xuống mặt người trên cổ Nhậm Thanh.
Cũng may mặt người chưa dung nhập vào huyết nhục, nếu không ít nhất cũng sẽ bị trọng thương.
"Tiểu quỷ, ngươi sợ là chưa từng nghe qua tên tuổi Diêm La bốn tay Tống Tông Vô ta phải không."
Hình tượng Tống Tông Vô giống như yêu ma, trên mặt sinh ra sáu mắt, dưới nách dài thêm hai tay, toàn thân đều là cơ bắp rắn chắc.