Chương 20. Giết Người Trong Chớp Nhoáng 1
Nhậm Thanh bất đắc dĩ ôm mặt, vui sướng khi thọ nguyên tăng lên bảy năm thoáng chốc đều biến mất.
Tấn thăng Trọng Đồng Giả mất một năm rưỡi, tấn thăng Song Sinh Yểm Quỷ mất mười lăm năm, cứ thế suy lên lần sau nữa tấn thăng chỉ sợ phải mất tới 150 năm thọ nguyên.
Cái này còn chỉ là một môn thuật pháp, về sau số lượng các loại thuật pháp nhiều hơn, hắn có mấy cái mạng cũng không đủ dùng.
Cũng may Nhậm Thanh có thể thông qua tự tu luyện để tấn thăng, cũng xem như trời không tuyệt đường người.
Hắn đem cây giống đặt tên là "Cây di hóa", tiếp tục xem xét, về sau phát hiện thân cành còn lại cũng có thể thu hoạch tin tức, theo thứ tự là hai loại chi nhánh khác của Vô Mục Pháp.
Bách Nhãn Giả tấn thăng làm 【 Bách Mục Ma Quân: Thôn phệ hồn phách 】.
Độc Giác Giả tấn thăng làm 【 Nhiếp Hồn Não Ma: Nô dịch hồn phách 】.
Nhậm Thanh xem như đã nhìn ra, pháp môn Vô Mục Pháp dị hoá liên quan đến hồn phách, cũng không biết âm dương song hồn có tác dụng gì.
Hắn đột nhiên nảy ra suy nghĩ, trên lý luận từng thuật pháp sẽ nghiêng về một loại kỹ năng nào đó, nếu như có thể tìm ra thuật pháp gia tăng thọ nguyên, chẳng phải là nắm giữ con đường Thông Thiên hay sao.
Nhưng hiện tại quan trọng nhất là tìm ra tên Bạch Nhãn Giả kia, một ngày chưa diệt trừ được kẻ này, đối với Nhậm Thanh mà nói, như nghẹn ở cổ họng.
Nếu Bách Nhãn Giả dị hoá thành Bách Mục Ma Quân, thông qua Vô Mục Pháp để ngược dòng tìm đến hắn, hắn không có chút sức phản kháng nào.
Đương nhiên hắn cũng có điểm ưu thế, dù sao hắn cũng có nha môn chống lưng, lính cai ngục cũng không phải ăn cơm chùa.
Nhậm Thanh do dự một lát, không lựa chọn tiếp tục tấn thăng sách da người, ít nhất phải rõ ràng từng phương hướng dị hoá rồi mới tính tiếp.
Hắn rất sợ xuất hiện tình huống không thể khống chế, trọng đồng còn có thể thông qua hí mắt để che lấp, nếu như toàn thân bị mất đi làn da thì làm sao bây giờ?
Nhậm Thanh đi ra cửa phòng cùng đám người tiểu Vũ nói chuyện phiếm một một lát, thấy bọn hắn không phát hiện con mắt dị dạng liền yên lòng.
Ngược lại là Bá Phong phát giác được khí thế Nhậm Thanh phát ra có nhiều chút phong mang tất lộ, rõ ràng chỉ là một đêm không thấy mà khác xưa như vậy.
Nhậm Thanh rời khỏi hỏa công đường, cảm thấy trong bụng đói khát nên dứt khoát tiến đến trù viện, ăn một bữa bằng mấy lần người thường.
Lúc này hắn mới chú ý tới, tốc độ tiêu hóa của dạ dày cũng nhanh mấy lần, cũng có để hắn ăn mắt heo tăng nhiều tuổi thọ hơn.
Đáng tiếc muốn mua một lượng lớn mắt heo như vậy sẽ khiến hắn bị bại lộ với Bách Nhãn Giả, đành phải ẩn nhẫn chút ít.
Về phần ăn mắt người, sợ rằng sẽ dẫn đến thân thể dị hoá không thể khống chế, mà nếu không thể ăn trong thời gian dài vậy cũng không có ý nghĩa gì.
Và lại, việc này đối với tâm lý người thường cũng không dễ gì tiếp nhận được.
Ánh mắt Nhậm Thanh lộ ra sát khí.
Chỉ bằng điểm ấy, Bách Nhãn Giả phải chết.
Dù bản thân hắn không đối phó được, cũng phải đem hắn từ trong tối kéo ra, lúc đó sẽ có lính cai ngục ra tay xử lý.
Đường phố Hà Hưng nằm gần con sông lớn của Tam Tương thành, cho nên liền dùng cái này để gọi tên.
Mỗi ngày sớm tối đều sẽ có rất nhiều ngư dân từ dòng sông đến bến tàu trên Hà Hưng, dừng lại trong làng chài để bày quầy bán hàng buôn bán.
Cư dân thành tây muốn mua thuỷ sản đều sẽ tới chỗ này, thậm chí người ở thành khác cũng đi xe ngựa đến đây mua hàng.
Chợ cá ở bến tàu đúng là có chỗ đặc biệt.
Sáng sớm quầy hàng bán rất nhiều cá tươi, bình thường vẫn là nhảy nhót tưng bừng, rất được các gia đình giàu có cùng quán rượu yêu thích.
Chạng vạng tối thì cá trong thùng chứa đã để một ngày, đa số đều đã chết phơi bụng trắng, vì vậy giá cả cũng giảm đi một nửa.
Bách tính bình dân sẽ ở trong đám cá chết lựa chọn tỉ mỉ, tìm được loại tươi ngon cũng không tệ.
Khi sắc trời lờ mờ, thời gian đã qua giờ ăn tối, quầy hàng cũng dần thưa thớt.
Ngư dân lần lượt vội vàng chèo thuyền nhỏ rời khỏi Tam Tương thành, bọn hắn cũng ở thôn trang ngoại ô, cho nên chèo thuyền ban đêm cũng không dễ dàng gì, phải về sớm.
Trong sắc trời tối dần, chợ cá cũng dần rơi vào tàn cảnh.
Trương Đấu vội vàng thu dọn quầy hàng, hắn muốn đi mua bút mực cho đứa con đang đi học của mình.
Lúc này hắn cũng chú ý tới cách đó không xa có vài quán bán cá không có dấu hiệu chuẩn bị đóng cửa quán chút nào.
Trương Đấu mắt nhìn mặt trời lặn giữa sườn núi, bước nhanh tới.
Hắn cùng chủ quán từng có vài lần giao tiếp, nhịn không được nhắc nhở:
"Vương Bỉnh Toàn, sao chưa dọn thế, đợi trời tối thì không lái thuyền được đâu."
"Hắc hắc hắc hắc."
Vương Bỉnh Toàn phát ra tiếng cười quái dị khó hiểu, đầu của hắn so với người thường thì lớn hơn một vòng, đồng thời mặt mũi nổi đầy gân xanh.
Trương Đấu liền lùi lại mấy bước, nhưng rất nhanh liền bình phục lại.
Hắn nhìn về phía quầy hàng, trong chậu gỗ còn có một con cá mè trợn trắng, mà lại thiếu hai bên mắt cá, chất lượng quá kém nên không thể bán đi.
"Vương Bỉnh Toàn, con cá này nếu bán không được thì có thể đem về nấu canh. . ."
"Hắc hắc hắc, nếu không bán cho ngươi à?"
"Ai muốn cá thối của ngươi chứ, coi như ta hảo tâm không đúng lúc đi."
Trương Đấu nhịn không được thầm mắng vài tiếng, mà Vương Bỉnh Toàn trước mắt cũng không có tức giận, chỉ là hung hăng cười quái dị, khiến cho người ta rùng mình.
Hắn đột nhiên nhớ tới những chuyện chết thảm mình từng nghe được, hình như giống với tình trạng hiện tại của Vương Bỉnh Toàn vậy.