Chương 24. Năng Lực Suy Đoán
Nhậm Thanh vừa mới tiến vào sân nhỏ còn chưa kịp nghỉ ngơi, hắn thấy bốn người Bá Phong đang chuẩn bị công cụ, xem ra muốn đi xử lý thi thể.
Tiểu Vũ nhẹ nhàng thở ra:
"Thanh ca, cũng may ngươi kịp thời trở về, từ mới bắt đầu đã không ngừng có hỏa công bị sai phái ra ngoài, lúc này đến phiên chúng ta."
Lý Miên không khỏi lo lắng nói:
"Chẳng lẽ Tam Tương thành xuất hiện cái đại loạn gì rồi?"
Bá Phong trầm mặt nói ra:
"Chớ suy nghĩ quá nhiều, có thể là bang phái tranh đấu."
"Trước đi qua rồi nói sau."
Nhậm Thanh cảm thấy hẳn là cùng lính cai ngục và tu sĩ Vô Mục Pháp có quan hệ.
Đoạn thời gian này bởi vì vụ án không đầu đã không biết chết bao nhiêu người, nha môn nhất định là dùng thủ đoạn lôi đình.
Năm người được bộ khoái dẫn đường xuống tới đến một nhà dân ở phố Đàm, vào cửa liền thấy dưới đất đầy huyết nhục, cùng mấy chục con ruồi.
Bây giờ ngay cả tiểu Vũ đều đã không cảm thấy kinh ngạc, bọn hắn bắt đầu thuần thục thu lại huyết nhục, đặt ở trong hộp gỗ đặc biệt.
Nhưng mà khi huyết nhục dần dần dọn dẹp sạch sẽ, bọn hắn cảm giác được có chút không đúng.
Rõ ràng mọi thứ chỉ có thể chắp vá ra một cỗ thi thể, nhưng mà lại có rất nhiều đôi mắt, đồng thời trên làn da cũng có mắt mấy người.
Tiểu Vũ cùng anh em nhà họ Lý nhịn không được đi ra khỏi gian phòng, làm dịu tinh thần căng cứng.
Sắc mặt Bá Phong trắng bệch nhìn về phía Nhậm Thanh, lại thấy biểu lộ đối phương bình thản, ngay cả mảy may gợn sóng cũng không có.
Nhớ tới biểu hiện Nhậm Thanh tại trong nhà giam, trong lòng không khỏi sinh ra khâm phục.
Trên thực tế, Nhậm Thanh đối với dị dạng của thi thể đã sớm có đoán trước.
Hắn nhìn như đang bận rộn nhặt xác, trong đầu lại đang sửa sang tin tức liên quan tới Bách Nhãn Giả, luôn cảm giác sương mù nồng nặc, nhưng lại gần trong gang tấc.
Dựa theo cây dị hoá biểu lộ ra, năng lực Bách Nhãn Giả hẳn là chế tạo huyễn tượng.
Vì sao Bách Nhãn Giả mà mình gặp phải, có thể ở cự ly trăm ngàn mét ảnh hưởng người khác, còn có thể dùng con mắt khống chế động vật và côn trùng.
Tâm niệm Nhậm Thanh vừa động, suy nghĩ xem có phải đồng thời sở hữu nhiều loại thuật pháp hay không, sau khi phối hợp lẫn nhau liền có hiệu quả cường đại không hiểu?
Hắn càng nghĩ càng thấy rất có khả năng.
Mà lại hỗn loạn do Bách Nhãn Giả đưa tới đã gần như tác động đến toàn bộ Tam Tương thành, không muốn lộ ra bản thân, trừ phi là giấu ở địa phương tuyệt đối an toàn.
Hai mắt Nhậm Thanh thả ra tinh quang.
Vậy thì chỉ có nha môn.
Hắn cảm giác thể hồ quán đỉnh, manh mối lộn xộn đang hội tụ trong đầu, đồng thời thu gọn thành tin tức hữu dụng.
Biến hóa mà bảng thông tin mang tới thì ra là không chỉ là hệ thống bình thường, ngay cả năng lực phân tích của Nhậm Thanh cũng tăng cường mấy lần.
Bách Nhãn Giả ngoại trừ Vô Mục Pháp, chí ít còn có một loại thuật pháp, nhưng đều là thông qua dùng ăn vật quỷ dị để nắm giữ.
Con đường phát triển của người này là chỉ có thể sống tạm, muốn thu hoạch vật quỷ dị của Vô Mục Pháp quỷ sứ cảnh thì gần như không có khả năng, đành phải không ngừng kéo dài tính mạng.
Nhậm Thanh hoài nghi hiệu quả tăng duyên thọ của Vô Mục Pháp sẽ càng ngày càng yếu, cho nên Bách Nhãn Giả bắt đầu trở nên điên cuồng.
Có thể thời gian dài trốn ở nha môn, Bách Nhãn Giả từ bắt đầu thì thủ đoạn tăng duyên thọ hẳn là tương đối thu liễm, khi bất đắc dĩ mới ăn mắt người.
Đối với Nhậm Thanh mà nói, Bách Nhãn Giả là cái cơ duyên không nhỏ, thậm chí có thể nhờ vào đó tại bên trong thời gian ngắn đạt tới quỷ sứ cảnh.
Nhậm Thanh suy nghĩ phải làm sao đối phó Bách Nhãn Giả, sau đó dần dần sinh ra ý nghĩ.
Thân phận Bách Nhãn Giả thì chầm chậm tìm hiểu là được, trọng yếu nhất chính là làm tốt chuẩn bị vạn toàn.
Thực lực Nhậm Thanh đối mặt với Bách Nhãn Giả vẫn là quá non, Vô Mục Pháp ở bán thi cảnh nhưng chỉ có tác dụng hỗ trợ, sách da người lại mới nhập môn.
Hắn nhất định phải đem ưu thế Trọng Đồng Giả phát huy ra hết sức.
Phản ứng đầu tiên của Nhậm Thanh chính là Thần Túc Kinh.
Nếu như hai chân của hắn trải qua dị hoá sau có được lực bộc phát cực mạnh, như vậy chỉ cần trọng đồng khóa chặt sơ hở địch nhân, liền có thể hành động thuận lợi.
Đồng thời Thần Túc Kinh là lấy được từ trên tay tên ăn mày, khẳng định bọn hắn đối với phương hướng dị hoá là rất hiểu rõ.
Nhậm Thanh chí ít không cần sờ tự mình mò mẫm, có thể trực tiếp tiêu hao thọ nguyên để Thần Túc Kinh đạt tới trình độ bán thi cảnh.
Hắn vạch ra kế hoạch sơ bộ, bất tri bất giác huyết nhục trong phòng đã cất toàn bộ vào trong hộp gỗ.
Năm người tiếp tục tiến về nơi nhặt xác khác, người chết trên thực tế nhiều lắm, chỉ là thành tây nhỏ bé cũng có hai ba mươi.
Nhậm Thanh chú ý tới có khoảng chừng tám phần thi thể là của tu sĩ Vô Mục Pháp, thi thể còn lại bất quá là bị quái bệnh do Bách Nhãn Giả ảnh hưởng, có thể nhìn ra vì phần đầu đều có con mắt lồi ra.
Nếu như Trương đồ tể không có được Nhậm Thanh cứu kịp thời, cho dù may mắn không chết, khẳng định cũng sẽ bị lính cai ngục hiểu lầm mà xử lý.
Bởi vậy có thể thấy được, thái độ lính cai ngục chính là tình nguyện giết lầm một ngàn cũng không buông tha một cái, tiếp theo vì tìm kiếm Bách Nhãn Giả mà không biết phải bao nhiêu người chết.
Nhậm Thanh về tới hỏa công đường, ngồi tại ghế đá có chút phiền muộn.
Cách đó không xa là bếp lò cháy hừng hực.
Nếu là không có bảng tin tức, hắn rất có thể chính là một cỗ thi thể trong đó, thật vất vả miễn cưỡng tu luyện thành Vô Mục Pháp, kết quả không rõ ràng bị lính cai ngục xử lý.
Ngẫm lại có chút buồn cười, phương thế giới này chẳng lẽ chỉ cần đủ không may mắn, liền có thể tiếp xúc đến pháp môn tu hành.
Nhậm Thanh lựa chọn ẩn nhẫn, hắn tạm thời không đi tìm hiểu thân phận Bách Nhãn Giả trong nha môn, mà là âm thầm tìm hiểu tin tức số lượng công pháp ở Thành Tây.
Kết quả phát hiện dù là không thể so sánh với nha môn, nhưng mà thuật pháp mà các bang phái có được cũng không phải số lượng nhỏ.
Thậm chí lính cai ngục xuất thân từ bang phái cũng không phải số ít.