Chương 45. Lão Nhân Quỷ Dị
Trương đồ tể không chút do dự đem phần lớn tiền bạc giao cho Nhậm Thanh, phần còn lại cũng đủ để sống vui vẻ bên trong thành Tam Tương.
Nhậm Thanh chú ý tới nhiều bóng người để ý tới mình ở ngoài ngõ, hiếu kì hỏi:
"Thời điểm ngươi cùng Trần Bôn trò chuyện có nói tới ta hay không?"
Trương đồ tể đột nhiên có chút nghĩ mà sợ:
"Vừa mới bắt đầu thì kết quả thương lượng cũng không tốt, về sau ta là nói tới ngươi, Trần đường chủ liền đáp ứng xuống, sẽ không có chuyện gì chứ?"
"Không có việc gì, nhiều nhất sẽ có một ít phiền phức thôi."
Nhậm Thanh lập tức minh bạch, xem ra Trần Bôn là chuẩn bị thăm dò mình, đầu chó hoang này so với tưởng tượng còn muốn tham lam hơn.
Nếu như là Nhậm Thanh hai ngày trước, hắn chọn tránh đi phong mang, tận lực lấy thân phận nha dịch tranh thủ lợi ích, cam đoan cung ứng mắt heo.
Nhưng bây giờ có cái tầng quan hệ với Tống Tông Vô này, rất nhiều phiền phức cũng giải quyết dễ dàng.
Trương đồ tể nhẹ nhàng thở ra nói:
"A Thanh, tuyệt đối đừng mạo hiểm, nếu không được thì chúng ta liền không làm phi vụ này."
"Không có chuyện gì."
Nhậm Thanh cười nói ra:
"Nhưng mà tất cả lòng lợn thành Tây đều sẽ qua tay chúng ta, tránh không được việc phải thuê thêm người làm, Trương đại ca nhớ kỹ tìm người tin cẩn."
"Ta tại Tam Tương thành nhiều năm như vậy, vẫn có thể tìm ra một số người."
Trương đồ tể luôn miệng bằng lòng, mặc dù hắn không có đầu óc làm ăn quá nhiều, nhưng ít ra có thể thấy rõ bản thân mình ở đâu, sẽ không làm việc ngoài năng lực.
Nhậm Thanh căn dặn vài câu, lúc sau liền đi tới ngõ nhỏ.
Vừa tới đường đi không bao lâu, liền có bảy tám người hướng hắn đi tới.
Nam tử trước mắt mặc một thân áo xám, khí thế đi lại kinh người, tựa như mỗi bước đều giấu giếm càn khôn.
Nhưng mà ở trong mắt Nhậm Thanh, nam tử thần sắc có chút ảm đạm, đồng thời khí huyết phù phiếm, còn có thể nghe đến mùi rượu nồng đậm.
Dân chúng trên đường phố nhao nhao nhượng bộ, nào dám đụng vào Huyết Cẩu bang.
Duy chỉ có Nhậm Thanh dừng bước chân lại, biểu lộ bình thản chờ đợi.
"Tại hạ Trần Bôn, Nhậm nha sai, nghe danh không bằng gặp mặt."
Trần Bôn ôm quyền chắp tay, nhưng ánh mắt lại không nhịn được dò xét Nhậm Thanh, thân thể càng áp bách hướng về phía trước mấy bước.
"Trần đường chủ ngưỡng mộ đã lâu."
Nhậm Thanh đối Trần Bôn sớm có đoán trước, trong mắt nhìn không ra bất kỳ địch ý gì.
Hai người mặt ngoài khách khí, kì thực cũng còn ý muốn thử.
Dù sao liên lụy đến lợi ích, tránh không được việc ngươi lừa ta gạt.
Dù là Trần Bôn bằng lòng cho Trương đồ tể chút lợi, nhưng mà hắn cũng có thể đổi ý, đây đều là nhiều thủ đoạn hạ lưu nhìn lắm thành quen.
"Nhậm nha sai, không bằng chọn một địa điểm khác, tiến đến trà lâu rồi chúng ta tâm sự?"
"Trần đường chủ, ngày khác rồi nói sau."
Trần Bôn không để ý đến Nhậm Thanh có ý cự tuyệt, hắn như người quen mà đưa tay ra nắm bả vai Nhậm Thanh, dùng sức cưỡng ép mang theo hắn đi thẳng về phía trước.
【 Trần Bôn! 】
【 Tuổi tác: Ba mươi mốt! 】
【 Thọ nguyên: Ba năm! 】
【 Thuật: Thần Túc Kinh ( ngụy)! 】
Nhậm Thanh hiểu rõ trong lòng, Huyết Cẩu bang quả thật có không ít tu sĩ.
Bọn hắn sợ là dựa vào khống chế ăn mày, thu thập được đại lượng vật quỷ dị về Thần Túc Kinh, Đường chủ đều có thể đạt đến Vũ Nhân cảnh.
Nhậm Thanh không có lùi bước chút nào, hắn tựa như cục đá vô hại đứng ở trên đường phố , mặc cho mặt mũi Trần Bôn tràn đầy đỏ lên cũng không có chuyển động nửa bước.
Trần Bôn nhịn không được hoảng sợ muôn dạng, động tác lập tức thu liễm.
Hắn lau đi mồ hôi trán, cung kính nói ra:
"Nhậm nha sai, có nhiều đắc tội, ngày khác sẽ đến nhà nhận lỗi."
Nhậm Thanh nhẹ giọng nói ra bên tai Trần Bôn:
"Cho Trần đường chủ một lời khuyên, nếu như không muốn sụp đổ thân thể, liền chớ có uống rượu quá độ."
Đối phó người tự nhận là có lòng dạ, chính là phải để hắn nhìn không thấu, chỉ cần có kiêng kị thì liền không thể hành động được.
Trần Bôn đưa mắt nhìn Nhậm Thanh đi xa, lông mày nhíu thật chặt.
Bên cạnh có thủ hạ nịnh nọt nói ra:
"Đường chủ, người này không nể mặt mũi của ngươi, không bằng. . ."
Trần Bôn lạnh lùng nói ra:
"Triệu Tập, ngươi lấy đâu ra lá gán này, người trong nha môn không biết sâu cạn mà cũng dám đắc tội?"
"Đường chủ bớt giận, mắt thấy đã buổi trưa, không bằng đi uống rượu. . ."
Trần Bôn lúc này nghĩ đến lời nói Nhậm Thanh, trong lòng bỗng cảm giác bực bội, một cái bàn tay đánh vào trên mặt Triệu Tập.
"Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn."
"Đem giấy tờ của cửa tiệm góc đông cho đồ tể Trương Đại Chủy đi, bảo là chuyên môn dùng để cất giữ lòng lợn."
Triệu Tập đợi cho Trần Bôn đi mất, mới dám miệng hùng hùng hổ hổ.
Cửa hàng góc đông cũng không phải là tài sản của Huyết Cẩu bang, đành phải để hắn tự mình bỏ tiền ra.
Triệu Tập không có chỗ phát tiết oán khí trong bụng, nhịn không được cầm đồ vật ở quầy hàng bên cạnh đập bừa, người chung quanh nào dám lên tiếng.
Lúc này có một lão nhân khom lưng đầu mang mũ rộng vành sượt qua người.
Triệu Tập cảm giác được bị đụng vào, lập tức mất đi lý trí sau cùng.
Hắn nắm lão nhân lên kéo tới nơi hẻo lánh cách đó không xa, vừa định dùng nắm đấm phát tiết lửa giận đã thấy đối phương chậm rãi ngẩng đầu.
Trên mặt trải rộng nếp nhăn mọc đầy con mắt, giống như có thể rút khô hồn phách.
Một lát sau, Triệu Tập hai mắt trống rỗng té quỵ dưới đất, rất nhanh liền không có sinh tức.
Lão nhân hướng cửa thành đi đến, trong miệng tự lẩm bẩm:
"Muốn từ bên trong hàng trăm hàng ngàn hồ sơ tìm ra manh mối, xác thực không dễ."
"Tiêu tai, ta tới."