Chương 16: Cậu Giang, cậu đoán đúng rồi đấy!
"Còn nữa, anh ta chỉ là trả tiền thừa cho cậu như bình thường, vì sao cậu lại níu tay anh ta?"
Hai vấn đề này, xét theo tình huống lúc đó, xác thực tỏ ra cực kì đột ngột, tương đương khả nghi. Cảnh sát Hàn không cần suy tư cũng có thể nhẹ nhàng bắt lấy hai điểm quan trọng ấy.
"Tôi chỉ nói tình hình thực tế, nếu chú Hàn cảm thấy tôi nói dối cũng đành chịu."
"Ha ha, tôi chỉ nói vậy thôi, cậu cũng chớ khẩn trương, giả sử cậu vẻn vẹn chỉ túm cổ tay của đối phương một chút, không có động tác công kích nào khác, coi như đối phương có chuyện gì, theo lý mà nói, trách nhiệm của cậu cũng không lớn."
"Tôi căn bản không có ý định công kích anh ta, tôi chỉ là nhìn thấy tướng tay của anh ta có gì đó sai sai."
Thói đời nay có đôi khi khốn nạn vậy đó.
Có vài thứ, mình càng ăn ngay nói thật, người khác càng là không tin. Tỉ như cảnh sát Hàn, nhìn nét mặt cười cợt trêu ngươi trên mặt chú ấy, rõ ràng là đang tỏ ra hoài nghi nghiêm trọng với những lời này của Giang Dược.
"Chú Hàn, tôi biết lời này nghe có chút hoang đường. Nhưng đó chính là lời nói thật."
Vẻ mặt Giang Dược tràn đầy thản nhiên, sự thản nhiên vô ngần này khiến cảnh sát Hàn không khỏi có phần dao động.
"Ý cậu là, tướng tay của anh ta thật có vấn đề?"
"Đúng."
"Có vấn đề gì, thuận tiện nói thử xem sao?" Thân thể cảnh sát Hàn hơi ngả về phía trước.
Hai tay Giang Dược nhẹ nhàng vỗ trán hai lần, hóa giải một chút bức bối trong lòng, hít vào thở ra một hơi thật sâu, xua tan toàn bộ phiền não uất ức trong lòng.
"Cảnh sát Hàn, những lời tôi sắp nói sau đây, phiền chú đừng ghi vào biên bản. Nếu như chú muốn coi đó là chứng cứ pháp luật, tôi sẽ không nói thêm nửa chữ. Nếu như chú coi đó là lời tán gẫu, ra khỏi căn phòng này, tôi sẽ không thừa nhận. Chú thấy sao?"
Cảnh sát Hàn hơi sững sờ, nhìn dáng vẻ Giang Dược cùng lắm cũng chỉ mười bảy mười tám tuổi, coi như ông cụ non, vậy cũng quá lão thành rồi?
Nói thật, ông làm nghề này cũng đã gặp đủ loại người muôn hình muôn vẻ. Thế nhưng người có thể nói chuyện bằng vai phải lứa với cảnh sát, ông cũng không gặp được bao nhiêu. Có thể ngồi thản nhiên, không phải kiểu đứng ngồi không yên, đã coi như có tố chất tâm lý cực tốt.
"Ha ha, cậu Giang, cậu vừa nói thế, ngược lại tôi càng thấy tò mò."
Cảnh sát Hàn đóng sổ ghi chép lại, buông bút mực xuống.
"Cậu nói, tôi nghe. Ra khỏi phòng này, cậu có thể không thừa nhận."
"Tình huống lúc trước của chị Hà hàng xóm tôi, chú Hàn cũng chính mắt nhìn thấy rồi phải không? Lúc ấy tôi có lặng lẽ nhìn xuống lòng bàn tay chị Hà, chỉ tay của chị ấy cũng gần giống như tình huống của người tài xế taxi nọ. Đường số mệnh có một cái lằn đen rất rõ ràng. Có điều, lằn đen của chị Hà nhạt hơn của người tài xế một chút. Cho nên tôi suy đoán, thời gian phát bệnh của chị Hà sẽ trễ hơn một chút, khả năng triệu chứng cũng sẽ nhẹ hơn chút."
"Chị y tá ở bệnh viện số hai nói, nhân viên của họ cũng mắc phải ca bệnh tương tự. Nếu như tôi đoán không lầm, lòng bàn tay của người bệnh kia hơn phân nửa là cũng có một cái lằn đen như vậy."
"Hiện tại xem ra, tình huống của người tài xế xe taxi báo cảnh kia, chắc hẳn cũng không khá hơn chị Hà là bao chứ? Chỉ sợ anh ta phát bệnh sớm hơn, triệu chứng nghiêm trọng hơn?"
Hắn vừa dứt lời, cảnh sát Hàn ngay giữa ban ngày ban mặt bỗng dưng không hiểu sao cảm thấy toàn thân ớn lạnh, sau lưng đổ mồ hôi lạnh ròng ròng.
Với kiến thức chuyên môn của mình, ý niệm đầu tiên ông nghĩ tới cũng là bệnh truyền nhiễm. Nếu thật sự là bệnh truyền nhiễm, vậy thân là người tiếp xúc mật thiết với người bệnh, lẽ nào mình không phải cũng đã...
Đương nhiên, Giang Dược chỉ dựa vào đối thoại giữa hai người, lại suy đoán ra được tình huống của tài xế xe taxi, việc này cũng khiến tâm lý cảnh sát Hàn bị chấn động mạnh không kém.
Có điều, cái nghề cảnh sát này yêu cầu ông gặp bất kỳ chuyện gì cũng phải giữ vững tỉnh táo.
Hiện trường rõ ràng chỉ có hai người bọn họ, nhưng không khí tựa hồ lắng đọng lại.
Nhất thời, Giang Dược không nói gì thêm, cảnh sát Hàn cũng không hỏi nữa.
Hồi lâu, cảnh sát Hàn mới nói: "Cậu chờ một lát, tôi ra ngoài gọi điện thoại."
Giang Dược khỏi cần đoán cũng biết chú ấy ra ngoài gọi điện thoại cho bệnh viện Tinh Thành số hai để chứng thực, xem người nhân viên mắc bệnh kia, bàn tay có gì dị thường không.
Không đến mười phút đồng hồ, cảnh sát Hàn đẩy cửa trở về. Gương mặt ông biểu lộ vô cùng đặc sắc, ánh mắt nhìn Giang Dược rõ ràng có chút khác biệt.
"Cậu Giang, cậu đoán đúng rồi đấy."
Cảnh sát Hàn dùng hai tay ra sức xoa lấy gương mặt, ông cảm thấy thế giới quan của mình sắp sửa phải bị lật đổ. Mấy chuyện như xem tướng tay này nọ, ông vẫn luôn coi đó là phong kiến mê tín dị đoan.
Xem tướng tay đoán điềm hung điềm cát, có thể cho biết trước tiền đồ tương lai của một người, việc này càng giống như nói chuyện nằm mơ giữa ban ngày.
Đổi lại trước kia, cảnh sát Hàn có chết cũng không tin. Dù là bất kỳ ai nói với ông những chuyện này, ông tất nhiên sẽ khịt mũi coi thường. Nhưng hôm nay, hiện thực lại tàn khốc bày ra trước mặt ông, cứng rắn dạy ông làm người.
Giang Dược ngược lại đã dự liệu trước kết quả này.
"Cậu Giang này, có mối liên hệ tất yếu nào đó giữa ba trường hợp này không? Rốt cuộc là nguyên nhân gì dẫn đến việc xuất hiện thứ bệnh lạ này? Bệnh truyền nhiễm? Trúng độc? Nhiễm phóng xạ?"
Khoan hẵng nói, sức tưởng tượng của cảnh sát Hàn còn rất phong phú. Hai trường hợp trúng độc và nhiễm phóng xạ này, Giang Dược chưa từng nghĩ đến.
"Nói thật, cụ thể là do nguyên nhân gì, trước mắt tôi vẫn chưa thể nắm chắc được. Nhưng có một điểm giống nhau rõ ràng, bọn họ đều từng có mặt ở bệnh viện Tinh Thành số hai."
"Người tài xế kia cũng từng đi qua?"
"Có, hơn nữa tôi còn đoán, chính là cuốc xe ngay trước cuốc của tôi."
"Nói như vậy, vấn đề của bọn họ, là xuất phát từ bệnh viện Tinh Thành số hai? Nếu vậy thì có chút khó giải quyết a, tôi phải báo cáo lên cấp trên mới được, không chừng phải nhờ Trung tâm Kiểm soát Bệnh tật can thiệp. Nếu như là vấn đề phóng xạ, còn phải gọi cả ban ngành Quản lý môi trường tham gia."
Cảnh sát Hàn rơi vào tình thế khó xử.
Những gì Giang Dược mới vừa nói nãy giờ, cũng không được ghi vào văn bản tài liệu. Không có tài liệu xác thực tỉ mỉ, tùy tiện báo cáo, cũng có thể sẽ mắc sai lầm.
"Tôi cảm thấy không giống phóng xạ, nếu như là phóng xạ, không thể nào chỉ có ba người này bị hại, tất nhiên sẽ xuất hiện bệnh nhân trên diện rộng."
"Về phần bệnh truyền nhiễm, như vị bác sĩ kia nói, trước mắt những bệnh truyền nhiễm đã biết trên thế giới, không có bệnh nào quái dị như vậy a? Hơn nữa, căn cứ vào tốc độ phát bệnh, nếu là bệnh truyền nhiễm, bây giờ hai ta hẳn cũng phải phát tác."
"Cũng khó nói lắm, nếu như bọn họ là người truyền nhiễm, mà bệnh tình còn chưa phát triển đến trình độ có thể truyền nhiễm sang người khác thì sao? Như vậy nguồn gốc lây bệnh cho bọn họ trước đó, nhất định phải có tính truyền nhiễm cực cao chứ?" Cảnh sát Hàn cũng một có bộ logic riêng của mình.
Giang Dược biết rõ phỏng đoán của đối phương không hợp lý, những cũng không phản bác.
Dù sao, tình huống cảnh sát Hàn nắm giữ, trình độ chi tiết nắm giữ, hoàn toàn không cách nào so với hắn.
Một người cho tới bây giờ chưa từng sinh ra hoài nghi về việc thế giới là bình thường, nếu như tùy tiện nói cho người đó biết cái thế giới này không bình thường, có chuyện linh dị kỳ lạ đang phát sinh, ý niệm đầu tiên của người đó tất nhiên là không tin.
Thậm chí còn có thể cảm thấy não đối phương bị úng nước.
Mấu chốt nhất là, người ta làm cảnh sát phá án, bảo trưng cầu ý kiến chỉ là khách khí vậy thôi, người ta có phương pháp và tư duy phá án của riêng mình, không cần ai khoa tay múa chân chỉ đạo cụ thể làm sao phá án.
Cho nên, Giang Dược phải tận lực nói uyển chuyển một chút.
"Chú Hàn à, nếu chú muốn tham khảo ý kiến người khác, tôi có thể đưa ra một ít kiến nghị."
"Cậu nói đi." Cảnh sát Hàn ngược lại là người biết lắng nghe.
"Tôi đề nghị bây giờ chú phái ngay người đến bệnh viện số hai, điều tra hành tung ba người họ, sắp xếp thành một tuyến thời gian. Đặc biệt là điều tra ra bọn họ có gặp nhau hay từng xuất hiện ở cùng một nơi nào hay không... đó mới là điểm mấu chốt."
Đây thật ra là quá trình điều tra bình thường, cảnh sát Hàn cũng đã suy nghĩ đến. Vừa rồi lúc ông ra ngoài gọi điện thoại điều tra tình huống, xác thực cũng có phân phó cấp dưới làm như thế.
Lần nhắc nhở này của Giang Dược, quả là không mưu mà hợp với cảnh sát Hàn.
"Cậu Giang này, nhìn không ra a, tuổi còn trẻ, mà đã có tố chất làm nghề này của chúng tôi. Thế nào, tương lai có hứng thú gia nhập cảnh sát luôn không?"
"Có tương lai đã rồi hẵng nói..." Giang Dược than nhẹ.
"Ý cậu là sao?" Cảnh sát Hàn kinh ngạc.
Giang Dược cười cười, không giải thích. Trước kia hắn chưa từng nghĩ tới, nói chuyện tương lai sẽ trở thành một việc xa xỉ.
"Chú Hàn, tôi biết các chú phải tuân thủ kỷ luật của nghề cảnh sát. Nhưng có một chuyện tôi vẫn muốn hỏi thăm chút."
"Ừm?"
"Nguyên nhân kiểm soát giao thông đoạn đường khúc bệnh viện Tinh Thành số hai là gì?"
Sắc mặt cảnh sát Hàn hơi mất tự nhiên, nhất thời không biết nên làm sao tìm từ trả lời.
"Nếu là chuyện cơ mật, chú không nói cũng không sao. Chỉ e là, những việc giống như mấy người chị Hà họ, tôi lo lắng sẽ còn xuất hiện liên tiếp. Đến lúc đó một khi sự vụ khuếch tán ra, giấy muốn gói được lửa cũng khó khăn."
Cảnh sát Hàn im lặng, đây là thái độ "Không nói cũng không sao" sao? Rõ ràng đây chính là "Không nói thì sẽ to chuyện".
Đổi lại ngày thường, cảnh sát Hàn sớm đã tiễn khách.
Khổ nổi vừa rồi những lời dự đoán kia của Giang Dược đã gây ra chấn động mạnh mẽ trong lòng cảnh sát Hàn. Trực giác nói cho ông biết, cậu trai này không phải hạng người bình thường, khả năng sẽ có trợ giúp lớn đối với việc phá án.
"Cậu Giang, cậu cảm thấy giữa hai chuyện này, có liên hệ gì hay sao?"
"Có liên hệ hay không, phải biết đại khái tình huống mới có thể phân tích phỏng đoán. Suy đoán từ số không là hành vi không chịu trách nhiệm, tôi cũng không tin nước miếng có thể làm tan băng, nếu nói nhầm sẽ ảnh hưởng các chú phá án a."
Nội tâm cảnh sát Hàn dao động.
Suy tính một lát, ông hạ thấp thanh âm nói: "Kỳ thật, lời đồn mà tài xế xe taxi nói kia, cũng gần đúng với tình huống thật sự. Có điều là hiện trường lúc ấy còn có một ít người chứng kiến. Vì để tránh gây ra khủng hoảng không cần thiết, cho nên chúng tôi mới phải kiểm soát giao thông, mục đích thật là vì khống chế vấn đề trong phạm vi bệnh viện số hai."
"Kiểm soát giao thông sao đủ được? Nếu thật muốn khống chế lực ảnh hưởng, còn phải kiểm soát mạng lưới, kiểm soát thông tin mới được a." Giang Dược không khỏi lắc đầu, tư duy liên quan đến phương diện này của phía cảnh sát quá cứng nhắc.
"Kiểm soát giao thông, không chỉ là phòng ngừa tin tức lan truyền, kỳ thực nguyên nhân trọng yếu hơn, là phòng ngừa bệnh nhân kia đón xe rời đi bệnh viện số hai."
Nói vậy còn nghe được.
"Nếu thế, đúng thật là bệnh nhân ICU? Đúng là nhảy xuống từ lầu 18? Đúng là hiện trường không có vết máu hay thi thể?"
"Tất cả đều không sai."
"Xác định nhảy xuống rồi? Không phải là leo qua những tầng lầu khác a?"
"Không có khả năng! Hiện trường có camera giám sát, hơn nữa cửa sổ những tầng lầu khác đều còn nguyên, trừ khi bệnh nhân có thể biến thành con ruồi, bằng không làm sao bay vào những tầng lầu khác? Hơn nữa mặt đất bị tạc thành cái hố, cũng là thật. Hiện trường cũng có một vài người chứng kiến."
"Người chứng kiến nói thế nào?"
"Sự tình quá đột ngột, người chứng kiến kỳ thật cũng không thấy rõ, chỉ nghe được một tiếng vang dọa người, sau đó một bóng đen cấp tốc biến mất tại chỗ. Bọn họ thậm chí không kịp nhìn rõ ràng chuyện gì xảy ra."
"Camera giám sát hẳn vẫn thấy rõ chứ?"
"Đồng dạng không bắt kịp, tốc độ quá nhanh, camera cũng không quay chụp được bất kỳ hình ảnh rõ ràng nào."