Chương 18: Không đẹp trai bằng Giang Dược nhà ta
Trên đường trở về nhà, Giang Dược tranh thủ kể chuyện về cái quần cho cảnh sát Hàn nghe. Còn việc chú ấy có lọt tai hay không, Giang Dược không quyết định được.
Hắn cung cấp vật chứng, cung cấp các loại tin tức, đã coi như tận hết nghĩa vụ.
"Chú Hàn, còn có câu này. Chú có điều tra cái vị Kha Vân Sơn bị mất tích kia thì nên chuẩn bị tốt biện pháp phòng hộ. Quan trọng nhất chính là đừng áp sát quá gần."
Giang Dược biết mình không nên chỉ trỏ cụ thể người ta làm sao phá án, nhưng nếu không nói ra lời này, lương tâm Giang Dược sẽ cảm thấy cắn rứt.
Theo tình huống trước mắt, nếu không phải tiếp xúc khoảng cách đặc biệt gần, tính nguy hiểm hẳn là sẽ giảm xuống rất nhiều.
Về phần làm sao khống chế Kha Vân Sơn từ xa, đó chính là chuyện của cảnh sát người ta. Biện pháp đương nhiên là nhiều lắm.
Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là, Kha Vân Sơn vẫn còn nằm trong phạm vi có thể khống chế.
Nếu Kha Vân Sơn thật sự là tà ma hóa thân, như vậy Giang Dược hoàn toàn không cách nào tưởng tượng được hậu quả sẽ ra sao, vì cơ bản không có bất kỳ vết xe đổ nào để tham chiếu.
Trở về nhà, Tam Cẩu vẫn đang không tim không phổi gặm khoai tây chiên, xem tivi, chẳng qua là đổi tiết mục chương trình khác, đổi một nhóm chị gái khác, đổi mấy cặp đùi trắng khác mà thôi.
"Tam Cẩu, khoai tây chiên là tính mạng của chị cả. Em nãy giờ ít nhất cũng đã ăn hết nửa cái mạng của chị ấy. Anh thấy em khó mà lưu lại thành phố được rồi!"
"Hả?" Tam Cẩu rơi vào tình huống khó xử.
"Đi thôi, anh dẫn em đi mua quần. Thuận tiện giao cái quần cũ này cho người cần đến nó."
"Anh hai, cái quần rách nát này ai mà thèm chứ? Ném quách cho xong."
Giang Dược cũng không giải thích, cẩn thận từng li từng tí đựng nó vào một cái túi nhựa, cầm theo tiền đi ra ngoài.
Ra ngoài đi dạo, Tam Cẩu tự nhiên là thích chí. Cậu sớm đã muốn đi thăm thú chốn thành thị phồn hoa này từ lâu. Vừa đi Giang Dược vừa kể chuyện về cảnh sát Hàn cho cậu.
"Anh hai, có mỗi cái quần rách mà phải kinh động tới cả chú cảnh sát, anh có phải chuyện bé xé ra to quá rồi không?"
"Tam Cẩu, anh hỏi em, nếu như một giây sau để em già đi ba bốn chục tuổi, em đồng ý không?"
"Có điên mới đồng ý!"
"Em không phải suốt ngày hô hào muốn nhanh lớn lên sao?"
"Em muốn lớn lên, phải là năm nay mười tám, sang năm mười chín, năm sau lại là mười tám, đại loại như thế a. Chứ lão già ba bốn chục tuổi, uất ức thấy mồ, có gì hay ho đâu chứ?"
"Ai nói em ba bốn mươi tuổi là lão già? Ai bảo không có gì hay ho, ai bảo uất ức?"
"Thôi đi! Nhìn cha em chẳng phải biết rồi sao? Hơn hai mươi tuổi một mực bị mẹ em mắng tới hơn bốn mươi, như thế vẫn chưa đủ uất ức sao?"
"Vả lại, em còn muốn lên cấp ba nữa." Tam Cẩu từ trước đến nay ghét học cực kỳ, thế mà lúc này tuyên bố muốn vào cấp ba?
"Em? Đòi lên cấp ba?" Giang Dược bĩu môi, hắn không tin cả nửa dấu chấm.
"Trước kia là không muốn lên thật. Thế nhưng trường cấp ba có chị gái xinh đẹp nóng bỏng như Hàn Tinh Tinh vậy, em cảm thấy nếu không lên cấp ba sẽ rất thiệt thòi."
Giang Dược tuyệt nhiên không nghĩ tới, Tam Cẩu lại nhớ mãi không quên Hàn Tinh Tinh đến vậy.
"Lông còn chưa mọc dài, ở đó đòi nhớ thương chị gái nhà người ta? Chờ em lên tới cấp ba, Hàn Tinh Tinh người ta đã tốt nghiệp đại học. Em cũng đừng nằm mơ giữa ban ngày."
"Một chị Hàn Tinh Tinh tốt nghiệp, còn có vô số Hàn Tinh Tinh khác ở cấp ba mà! Anh hai, người tu luyện Đồng Tử Công như anh, cũng đừng giả bộ làm tài xế lâu năm."
"Dù sao cũng hơn em không bằng lái chứ?"
"Hì hì, nhưng em trẻ tuổi hơn anh a. Chờ khi anh ba mươi, em mới hơn hai mươi. Anh đến bốn mươi, em mới hơn ba mươi. Đến lúc đó Hàn Tinh Tinh có mới nới cũ, anh hai cũng đừng trách em."
"Tam Cẩu, nằm mơ cũng phải chọn thời điểm, đang giữa ban ngày ban mặt đó."
"Anh chớ có không tin. Em từng nghe người ta nói... đàn ông hai mươi lao nhanh, ba mươi lập đỉnh, bốn mươi mềm đi, năm mươi lỏng lẽo, sáu mươi ỉu xìu... Chờ đến lúc em thúc ngựa lao nhanh, anh hai khả năng đã già rồi!"
Giang Dược nhất thời lại không thể phản bác được, trường học trên trấn quả nhiên là trường dạy lái xe không thể nghi ngờ. Xe này nhanh tới nổi sắp cất cánh, Giang Dược thật đúng là có chút không bắt kịp.
Tiệm bán quần áo phụ cận bố trí nguyên một thân thời trang mùa xuân từ trên xuống dưới cho Tam Cẩu, làm xong thì sắc trời cũng đã không còn sớm.
Giang Dược quyết định đi chợ mua chút thức ăn, vừa vặn kịp trở về làm cơm.
Chợ bán thức ăn vĩnh viễn tràn ngập khói lửa nhân gian, đám đông rộn rộn ràng ràng, một luồng khí náo nhiệt đập vào mặt.
Đầu chợ, hai ông lão vừa đánh cờ tướng vừa ân cần thăm hỏi tổ tông của nhau, một bên khác, cả đám người đang rầm rộ xúm thành vòng tròn vây xem người ta đánh mạt chược, chứng kiến cảnh này, Giang Dược mới cảm thấy mình rốt cục đã trở lại thế giới bình thường.
Những kinh lịch ly kỳ mấy ngày nay giống như là trải qua trong một thế giới kỳ quái khác.
Một bên là thế giới bình thường, một bên là thế giới dị thường.
Hai thế giới này vốn dĩ vẫn luôn nước sông không phạm nước giếng, nhưng mấy ngày vừa qua, thế giới dị thường kia giống như đột nhiên bị mất khống chế, bắt đầu chạy loạn khắp nơi trong thế giới bình thường.
Tuyệt đại đa số người ở thế giới bình thường, cuối cùng cũng chỉ là người phàm suốt ngày tỉnh tỉnh mê mê, họ không rảnh để cảm nhận được thế giới dị thường ấy đang tới gần.
Họ vẫn đang cần cù chăm chỉ, hoặc cố gắng, hoặc liều mạng, hoặc lười nhác, hoặc làm càn, hoặc sa đọa mà sống ở trong thế giới riêng của bản thân mình, diễn biến các loại nhân sinh thăng trầm muôn màu muôn vẻ.
Giang Dược mua mấy túi lớn đựng đầy nguyên liệu nấu ăn, có thể nói thắng lợi trở về, đầy đủ cho một tuần kế tiếp không cần mua thêm thức ăn.
Tuy hắn là thư sinh, nhìn lịch sự phong nhã, kỳ thật thân thể cường tráng, thuộc kiểu mặc quần áo trông hơi gầy, nhưng cởi áo sẽ lộ rõ cơ bắp khiến người khác nhìn mà hâm mộ, con gái nhìn là muốn vồ vập.
Còn Tam Cẩu, mặc dù chưa trổ mã, nhưng khí lực cũng không nhỏ.
Hai anh em mỗi người khiêng hai cái túi lớn không hề tốn sức chút nào. Đi ngang qua cửa hàng tạp hóa ven đường, Giang Dược tiện thể kêu đặt một túi gạo 50 kg, hai túi bột mì 30 kg.
Cửa hàng tạp hóa bao ship đến tận nhà, rất chi được lòng hắn.
Hai người vừa trở về cổng khu dân cư, trùng hợp gặp một đôi vợ chồng trung niên đeo kính đang nhã nhặn đi tới.
Nhìn thấy Giang Dược, người phụ nữ trung niên mang theo kính mắt gọng vàng bỗng trở nên nhiệt tình hồ hởi, cực kì khoa trương.
"Ô kìa, đây không phải là Giang Dược đấy sao? Con mới từ dưới quê lên đó hả? Mau tới đây nào, để thím nhìn con một cái, hiện giờ con toàn trọ lại ở trường, khó gặp được con quá đi."
Bà kéo tay Giang Dược, nhìn lên trên, rồi nhìn xuống dưới, một mặt mỉm cười phấn khởi, tựa như đang ngắm con ruột của chính mình vậy a.
"Đây là vừa đi chợ mua thức ăn hả?"
"Vâng ạ, con đi mua đồ ăn, định nấu cơm tối." Giang Dược lễ phép trả lời.
"Sao phải nấu cơm chi cực vậy hả con? Tối cứ sang nhà thím ăn, em gái Tiểu Y của con, suốt ngày lẩm bẩm anh Giang Dược đâu rồi, con nói con cũng thật là, không phải cố ý trốn tránh thím đấy chứ?"
"Không có không có! Con gặp thím Trương cao hứng còn không kịp, sao có thể trốn tránh chứ?" Giang Dược dở khóc dở cười.
Ông chú trung niên bên cạnh cũng cười nói: "Giang à, hay là đừng nấu cơm tối nữa, qua nhà chú thím ăn đi. Vừa vặn Tiểu Y có chút vấn đề trong việc học tập, cần hỏi bài con. Toàn khu dân cư chúng ta ai nấy cũng đều công nhận con chính là học sinh giỏi số một."
Giang Dược cười: "Chú Diệp, thím Trương, ngày hôm nay con thật không sang được, trong nhà có khách."
Đôi vợ chồng phảng phất như lúc này mới thấy Tam Cẩu.
"Đây là?"
"Đây là em họ con, con trai của chú ba."
"À!" Thím Trương dò xét trên dưới một phen, gật đầu,"Cậu bé dáng dấp khỏe mạnh, lớn lên đại khái có thể đi làm vận động viên! Có điều vẫn không đẹp trai bằng Giang Dược nhà chúng ta."
Cái gì mà làm vận động viên! Bà mới là làm vận động viên! Cả nhà mấy người đều làm vận động viên ấy!
Tam Cẩu cực kỳ không thích nghe những lời này, gì mà dáng dấp không đẹp trai bằng Giang Dược nhà chúng ta? Tam Cẩu ta đây toàn thân trên dưới có chỗ nào khó coi?
Còn có, nhà các người là nhà ai a? Anh hai làm sao lại thành nhà các người rồi hả? Tính cướp người nhà họ Giang chúng ta đúng không? Hạ chiến thư đúng không?
"Con chào thím, con tên là Tam Cẩu. Thím có biết vì sao con tên Tam Cẩu không? Bởi vì ngày con chào đời, con chó cái già trong nhà vừa vặn sinh ba chú cún con. Thím không biết chứ, chó cái mới sinh thích nhất là sủa bậy, không phân tốt xấu, hễ thấy người là sủa bậy một trận, thật khiến người ta phiền a."
"Ồ? Còn có chuyện như vậy à, ha ha ha ..." Thím Trương là người trong thành, mang theo kính mắt, rõ ràng là phần tử trí thức, nào biết được Tam Cẩu đang vòng vo mắng mình.
Giang Dược liếc Tam Cẩu một chút, dắt cậu đi vào trong khu dân cư: "Chú thím chi bằng cứ làm việc của mình trước, khi nào có dịp chúng ta lại trò chuyện tiếp."
"Ây dà, nhìn đứa nhỏ này đi, chính là có tri thức hiểu lễ nghĩa. Nhã nhặn trắng trẻo, dáng dấp lại đẹp trai, thật khiến người ưa thích." Thím Trương nhìn bóng lưng của Giang Dược, càng nhìn càng thuận mắt, hận không thể lập tức lĩnh về nhà nuôi.
"Đi nhanh thôi bà ơi, tuổi đã cao, còn ngây thơ ngờ nghệch như thế." Người đàn ông trung niên cười khổ.
"Tôi làm gì mà ông bảo ngây thơ ngờ nghệch?" Thím Trương lập tức không vui.
"Đứa bé kia vòng vo tam quốc mắng bà, bà không nghe ra được sao?"
"Nói bậy, đang yên đang lành nó mắng tôi làm gì? Tôi thấy đứa bé đó mày rậm mắt to, nhìn chính là cái đứa nhỏ thành thực."
"Hừm, vì sao mắng bà, chính bà tự ngẫm lại cho kỹ đi." Chú Diệp nhún nhún vai, thoải mái nhàn nhã bước thong thả ra cổng khu dân cư. ...
Đi trong nội khu, Giang Dược răn dạy: "Tam Cẩu, em mà cứ miệng mồm chua ngoa như thế, về sau đừng trách tại sao anh không cho em ra ngoài."
"Em nói gì chua ngoa? Em toàn nói thật cả đấy chứ? Chó cái sinh con chính là như thế, thích sủa loạn cả lên."
"Giờ lại muốn đùa nghịch khôn vặt đúng không?"
"Khà khà, ai bảo bà ta khi không chọc em làm gì? Anh hai, còn em gái Tiểu Y gì đó lại là chuyện thế nào vậy? Em xem người ta đây là muốn chiêu con rể tới nhà a! Ánh mắt đó, nhìn còn thân hơn cả con ruột nữa. Em không phục, Tam Cẩu em lớn lên không bằng anh thật sao?"
Giang Dược không nhịn được cười lên, tên nhóc này, nói nó phóng khoáng, có đôi khi thật đúng là rất phóng khoáng. Nói nó hẹp hòi, có đôi khi lại rất để bụng những thứ vặt vãnh.
Trên đường đi, hắn không ngừng đụng phải người quen, cơ hồ mỗi người quen đều không tránh được hỏi han ân cần một phen, đặc biệt là những nhà có con gái lớn vừa độ tuổi, càng là nhiệt tình nhất.
Tam Cẩu ban đầu còn có chút không phục, đến cuối cùng chỉ có thể thở phì phò đóng vai kẻ tàng hình ở bên cạnh.
"Anh hai, em thấy anh chả cần đi học làm gì. Anh cứ chọn một nhà có điều kiện tốt trong khu dân cứ, tốt nhất là con một, chí ít cũng có thể giúp anh bớt được hai mươi năm phấn đấu."
"Tam Cẩu, em đây là ghen ghét hả?"
"Hừ! Nếu không phải anh là anh hai em, đêm nay em nhất quyết phải đập hết cửa kính nhà anh."
Tam Cẩu rất ủy khuất, cả đời này tổng số lần nhận đả kích cộng lại, đều không bằng mỗi mình ngày hôm nay.