Chương 34: Đêm xuống gặp quỷ đả tường
Phim là phim hài kịch của nội địa, nội dung cũng có chút ý tứ, cho dù tâm tình Giang Dược không tốt, cũng bị chọc phát cười đến mấy lần.
Hàn Tinh Tinh càng là không tim không phổi cười không ngậm miệng suốt cả bộ phim.
Ra rạp chiếu phim, Hàn Tinh Tinh vẫn chưa lấy lại hơi, hung hăng nói mệt quá, muốn Giang Dược cõng mình.
Cù cưa một hồi, hắn rốt cuộc cũng đưa Hàn Tinh Tinh đến khu dân cư nhà cô, bỗng Hàn Tinh Tinh tự nhiên xích lại gần, đỏ mặt, có vẻ hơi xấu hổ: "Giang Dược, cám ơn cậu đã chiều theo mình hôm nay. Mình biết, cậu thật ra cũng không muốn xem phim gì, đúng không?"
"Không có, phim thật sự không tệ."
"Cậu còn nhớ lời mình từng nói sao?" Hàn Tinh Tinh cơ hồ dán vào lỗ tai Giang Dược, khoang miệng phun ra hương thơm nồng ấm, thủ thỉ bên tai hắn.
"Câu nào?"
"Mình..." Hàn Tinh Tinh muốn giải thích, nhưng cô đột nhiên dừng lại.
Kế đó, cô làm ra một động tác còn chủ động hơn, dũng cảm hơn ngoài dự liệu, hai tay cô bỗng nhiên ôm lấy cổ Giang Dược, cặp môi thơm nhẹ nhàng điểm một cái trên môi Giang Dược, lập tức buông ra, mặt mũi tràn đầy ửng đỏ chạy mất, lưu lại một mình Giang Dược ngây ra như phỗng.
Hàn Tinh Tinh chạy đến cửa căn hộ, bỗng dừng lại, xoay người, ví đầm nhỏ trong tay lắc lư trước đầu gối, tựa như đang suy nghĩ cái gì.
Chợt, nàng lại lanh lợi chạy ngược trở về.
"Anh Dược, em suy nghĩ một chút, không thể chỉ biết chiếm tiện nghi của anh. Cho nên, em có một bí mật muốn nói với anh."
Hàn Tinh Tinh vốn là người luôn làm việc không hề lo trước ngó sau, vậy mà lần này cô lại nhìn quanh bốn phía một hồi lâu, mãi đến khi xác định bốn phía không có khả năng xuất hiện người khác, mới nhỏ giọng nói: "Giang Dược, lần kiểm tra sức khỏe này rất trọng yếu, là mệnh lệnh do lãnh đạo cấp cao nhất đưa ra. Hiện tại khắp nơi trên thế giới xuất hiện đủ loại tình huống khó lường. Có người phỏng đoán, thân thể của con người cũng sẽ biến dị theo. Cho nên, từ giờ trở đi, nói không chừng ngay ngày mai, đều có thể là tận thế a..."
Hàn Tinh Tinh không nói tiếp, một đôi mắt lóng lánh nước nhìn Giang Dược, lộ ra vẻ hồn nhiên, ngượng ngùng và dũng cảm thường thấy ở lứa tuổi này.
Ý nghĩa ẩn chứa trong ánh mắt ấy, rõ ràng là hận không thể moi hết tâm can của một vị thiếu nữ ra cho Giang Dược nhìn. Chỉ có vậy, mới có thể khiến Giang Dược biết rõ về những điều cô khó nói thành lời được.
Nếu ngày mai là tận thế, mình nhất định sẽ tiễn đưa nụ hôn đầu tiên suốt mười bảy năm qua của mình cho cậu...
Reng reng reng, reng reng reng.
Đúng lúc này, điện thoại di động của Giang Dược vang lên.
Hắn lấy ra xem, là cảnh sát Hàn.
"Chú Hàn?" Giang Dược ra dấu với Hàn Tinh Tinh, báo rằng mình muốn nhận cú điện thoại, đi ra ngoài mấy bước.
"Cậu Giang, chúng tôi cố ý tìm người nhờ vả, lấy tốc độ nhanh nhất hoàn thành kiểm tra so sánh DNA, những chứng cứ chủ yếu ở hiện trường như lông tóc, dịch thể, vân tay, mẩu da... đều hoàn toàn ăn khớp với Tôn Bân. Người thầy này của cậu, thật sự là mặt người dạ thú!"
"Hơn nữa, căn cứ hiện trường giám sát, sáng hôm nay Tôn Bân quả thực từng xuất hiện tại khu dân cư các cậu, có bằng chứng ở hiện trường."
Cảnh sát Hàn hiển nhiên cũng hơi xúc động phẫn nộ, hành vi phạm tội hung tàn ác liệt đến vậy, chỉ cần là con người sao có thể thờ ơ?
Đầu óc Giang Dược kêu ong ong, hắn cảm thấy trống rỗng, thậm chí không nhớ rõ là mình làm thế nào cúp điện thoại.
Thầy Tôn thật sự là hung thủ vụ án cưỡng gian giết người?
Đúng là thầy Tôn từng đến khu dân cư bến cảng Tân Nguyệt, nhưng đó là đến thăm nhà hắn, việc này Giang Dược đã xác định. Thế nhưng đã đi thăm nhà hắn, làm sao lại còn đi sát hại một nữ sinh? Là đột ngột nảy lòng tham, hay là mưu đồ đã lâu?
Trong đầu Giang Dược tràn ngập dấu chấm hỏi.
Thế giới biến dị, việc này đã được khẳng định trăm phần trăm, nhưng hệ thống khoa học ban đầu chưa hẳn lập tức bị lật đổ.
Chứng cứ camera giám sát quay được thầy Tôn có mặt ở đây, hiện trường còn có lông tóc, dịch thể, vân tay, mẩu da của thầy Tôn. Những vật này, tất cả đều là bằng chứng, hoàn toàn không tìm thấy khả năng lật ngược tình thế. ...
Khi hắn trở lại bến cảng Tân Nguyệt đã là hơn chín giờ tối. Có thể là do vụ án ghê rợn lúc sáng, cho nên hiện tại đã không còn bóng người đi lại trong khu dân cư.
Trạm gác an ninh cũng yên tĩnh, bình thường giờ này ông chú bảo vệ vẫn hay bật một cái máy chiếu phim kiểu cũ ngồi xem, hôm nay bỗng dưng giống như say ngủ giấc nồng, không có một chút động tĩnh.
Mưa Thanh minh lại bắt đầu rơi tí ta tí tách.
Lộp, bộp!
Khu dân cư có một ít đường nhỏ lát gạch, bởi vì đã lâu năm, một số nơi bị gập ghềnh. Khi dẫm chân lên trên, thỉnh thoảng sẽ phát ra vài tiếng vang vọng, khiến khu dân cư tỏ ra càng yên tĩnh tịch liêu lúc về đêm.
Giang Dược khoác áo khoác thể thao trên người, hắn kéo mũ áo trùm lên đầu, thứ nhất là để che mưa, thứ hai là để chống lạnh.
Lẽ ra cái lạnh của tiết Thanh minh không thể bằng với lúc trời đông giá rét tháng Chạp, nhưng đêm nay ——
Gió lạnh tê tái, lạnh thấu xương, lạnh đến tà môn.
Nhất là sau khi tiến vào khu dân cư, nhiệt độ tựa hồ nháy mắt giảm xuống mười mấy độ vậy đó.
Loại cảm giác này thật giống như bỗng nhiên rơi vào một hầm băng lớn, khiến người ta không nhịn được run cầm cập.
Vù vù vù...
Gió thổi càng ngày càng mạnh, tới mức làm cho các nhánh cây nghiêng trái ngả phải.
Lùm cây bụi cỏ vang lên tiếng sột soạt sột soạt, giống như có người nào đang thì thầm trong đêm tối, càng làm tăng thêm mấy phần âm trầm không rõ.
Cũng không biết cửa sổ nhà ai, bị gió thổi lay động, vang lên tiếng kẽo cà kẽo kẹt nghe khiếp người.
Meo —— meo!
Thình lình có tiếng kêu thảm cực kỳ giống tiếng trẻ con khóc nỉ non phát ra từ trong bóng tối, nơi đèn đường không thể chiếu được đến, khiến cho người ta rùng mình.
Tuy Giang Dược biết đấy là tiếng mèo già phát tình, vẫn không khỏi khiến hắn kinh hãi đến rịn một lớp mồ hôi.
Cũng không biết có phải ảo giác hay không, con đường bình thường đi ba phút, đêm nay lại tựa hồ đặc biệt dài dằng dặc.
Đèn đường vốn dĩ mờ mờ, tối hôm nay càng phá lệ ảm đạm, giống một ông lão đang thoi thóp, ngọn lửa sự sống lúc nào cũng có thể bị dập tắt.
Bỗng nhiên, Giang Dược dừng lại bước chân.
Sau lưng hắn không có mọc ra con mắt, cũng không nghe được bất cứ động tĩnh gì, nhưng giác quan thứ sáu giống như đột nhiên nhắc nhở hắn, có thứ gì đang tiếp cận hắn từ đằng sau.
Ngay thời khắc khi hắn dừng lại——
Sau lưng hắn có thêm một cái tay, một cái tay hơi có chút gầy gò lại khuyết thiếu vẻ hồng hào, vỗ vỗ bờ vai hắn.
"Xin hỏi, làm sao để đến đơn nguyên hai tòa số tám?"
Giang Dược quay phắt người lại, phía sau là một gương mặt trắng bệch, cơ hồ muốn áp vào mặt hắn.
"Xin hỏi, làm sao để đến đơn nguyên hai tòa số tám?"
Đó là một người học sinh hỏi đường, tuổi tác tương đồng Giang Dược, mặc một thân đồng phục trường trung học Tinh Thành số ba. Nét mặt có chút thẹn thùng, ánh mắt né tránh, hai tay hơi không được tự nhiên, cứ nắm lấy góc áo đồng phục.
Giang Dược không nói chuyện, ánh mắt lạnh như dao, gắt gao nhìn chằm chằm mặt đối phương.
Thời gian, từng giây từng phút trôi qua.
Mưa rơi càng lúc càng lớn.
Nước mưa rơi đầy tóc tai mặt mũi Giang Dược, thuận theo gương mặt hắn rơi tỏng tỏng xuống đất.
"Xin hỏi làm sao để đến đơn nguyên hai tòa số tám?"
Giọng của nữ sinh mặc đồng phục cực kỳ lạnh lẽo, không hề có chút sức sống, máy móc lặp lại câu nói này.
Một vệt kim quang bỗng nhiên dâng trào trong đầu Giang Dược, giống như nhấn vào một cái nút nào đó, một vầng sáng thần thánh không ai ngoài tự thân Giang Dược nhìn thấy, nhưng lại tồn tại chân chân thật thật, cấp tốc tràn ra khắp toàn thân hắn.
Phảng phất như có vô số pháp tướng kim cương, nương theo tiếng niệm kinh rầm rì, không ngừng khuếch tán ra bốn phía theo vầng sáng.
A!
Ánh mắt trống rỗng của nữ sinh mặc đồng phục kia đột nhiên bắn ra vẻ sợ hãi không gì sánh kịp, nó phát ra một kêu gào thảm thiết, đâm rách màn đêm tĩnh lặng.
Kế đó, nữ sinh mặc đồng phục tựa như một mảng khói đặc bỗng nhiên bị thổi tan, cấp tốc tiêu tán tại chỗ.
Mưa, ngừng.
Gió, ngừng.
Đèn đường, giống như cũng sáng lên mấy phần.
Thân thể của Giang Dược, hoàn toàn sạch sẽ. Từ đầu tới đuôi, căn bản không có một giọt mưa.
"Anh Dược?"
Một tiếng kêu ngạc nhiên vang lên từ phía sau lưng hắn cách đó không xa, ngay sau đó là tiếng bước chân vui sướng chạy tới.
"Tiểu Y?"
Vừa quay lại, hắn liền trông thấy một người quen. Là em gái nhà bên ở cùng đơn nguyên, hôm qua còn đụng phải cha mẹ cô bé chú Diệp thím Trương ở ngoài hành lang, hơn nữa còn nhắc tới cô bé.
"Thật đúng là anh Dược rồi." Tiểu Y hưng phấn đong đưa cánh tay Giang Dược.
Cô bé nhỏ hơn Giang Dược mấy tuổi, bị mắc phải hội chứng tuổi teen, lại còn ở cái tuổi mới biết yêu này nữa.
Anh Dược học giỏi, người lại đẹp trai, là ý trung nhân trong trí tưởng tượng của cô bé.
"Tiểu Y, đêm hôm khuya khoắt em lại ở đây làm gì?"
Vừa trải qua một màn kinh dị mạo hiểm như vậy, dù cho xác định Tiểu Y trước mắt là người sống sờ sờ, hắn vẫn không tránh khỏi có mấy phần hoài nghi không chắc chắn.
"Lúc nãy em vừa xuống nhà đi vứt rác, trên đường thì đụng phải một chị gái tìm không ra đơn nguyên hai tòa số tám, nhờ em dẫn đường một chút. Cũng không biết chuyện gì xảy ra, dẫn dẫn một hồi thì dẫn đến nơi này."
Cái cô bé Tiểu Y này vẫn luôn sống mơ hồ, lời này đồng dạng nói nghe rất mơ hồ, có điều lọt vào trong tai Giang Dược, cũng khiến hắn chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người. Cô bé này đúng là mới đi vòng quanh Quỷ Môn quan một lượt a.
"Em không dẫn chị ta thật đấy chứ?"
"Có dẫn mà! Vẫn chưa đưa đến tòa số tám đâu. Ồ? Mà chị ấy đâu rồi nhỉ?" Tiểu Y lúc này mới nhớ tới, hình như không thấy chị gái kia đâu nữa, bèn kiễng chân nhìn ra xung quanh.
"Tiểu Y, anh mới tới từ bên kia, em có nhìn thấy anh không?"
"Không thấy ạ. Vừa rồi đi đi một hồi em cảm thấy lạnh lắm, giống như còn có gió thổi. Trước mắt bỗng nhiên loáng một cái, mở to mắt liền trông thấy anh Dược. Đúng rồi, anh Dược này, anh có thấy chị ấy đâu không? Cũng không biết chị ấy có tìm được tòa số tám chưa nữa?"
Giang Dược nghe mà tê cả da đầu, trán lạnh cóng, ba chữ kinh khủng, trồi lên trong đầu hắn.
Quỷ đả tường!
Khó trách Giang Dược cảm thấy đường về nhà đêm nay đặc biệt dài, khó trách sẽ sinh ra ảo giác mưa rơi như trút nước, khó trách hắn và Tiểu Y rõ ràng chỉ cách nhau không đến mười mét, mà lại không hề nhìn thấy nhau, nghe thấy nhau!
Nhìn Tiểu Y dạo một chuyến quanh Quỷ Môn quan, còn tỏ vẻ lo lắng thay người khác, nhất thời Giang Dược không biết nói gì cho phải.
Đứa nhỏ này chẳng những tâm lớn, mạng cũng lớn.
Nếu không phải hắn vừa vặn tiến vào khu dân cư đúng lúc này, chỉ cần hơi lệch mấy phút nữa, sợ sẽ là một hậu quả kinh khủng khác...
Chờ chút...
Sắc mặt Giang Dược phút chốc biến đổi, đột nhiên nhớ ra điều gì đó!
Đơn nguyên hai tòa số tám?
Địa điểm này, làm sao có loại cảm giác cực kỳ quen tai?
Hôm nay hắn nhất định từng nghe qua địa điểm này!
Hắn vắt hết óc tìm tòi trong đầu. Rất nhanh, đáp án nhảy ra ngoài.
Sáng nay, hắn từng đứng nghe mọi người bàn tán trên quảng trường hồi lâu về vụ hung án giết người nọ.
Lúc ấy quả thực có người từng nhắc qua, người bị hại của vụ án đó họ Tô, ngụ ở đơn nguyên hai tòa số tám!
Một luồng ý lạnh lần nữa lan khắp toàn thân Giang Dược!