Quỷ Dị Xâm Lấn (Dịch)

Chương 46: Người giác tỉnh cũng thường thôi?

Chương 46: Người giác tỉnh cũng thường thôi?


Đây không thể nghi ngờ là một ngày hỗn loạn.
Trật tự vốn có bị phá vỡ, nhất là học sinh lớp tốt nghiệp, bình thường kiềm chế bao nhiêu, lúc này bộc phát mạnh bấy nhiêu.
Giáo viên các khoa nói mỏi mồm mỏi miệng, không ngừng cường điệu việc học tập vẫn rất quan trọng đối với cuộc sống tương lai sau này, nhưng dưới bầu không khí cuồng nhiệt, chẳng còn mấy ai có tâm tư nghe lọt tai những lời này.
Đến cuối cùng, thậm chí có người bắt đầu đốt sách vở ngay trong lớp học.
"Cút mịa nó giải đề, cút mịa nó làm bài tập, cút mịa nó thi cử!"
"Ta muốn làm chủ nhân của thời đại mới, ta muốn nghịch thiên cải mệnh!"
Có người làm chim đầu đàn, liền sẽ có rất nhiều kẻ hùa theo.
Càng ngày càng có nhiều học sinh bắt đầu giương oai, xé sách ngay tại chỗ, leo lên bàn học vung tay hô to, tru tréo như thể sói hoang...
Mặc dù không tình nguyện, nhưng Giang Dược không thể không đứng ra duy trì trật tự lớp.
Đừng nhìn cả lớp có không ít cỏ đầu tường, nhưng cái uy làm lớp trưởng sáu năm vẫn còn đấy, thật đúng là không có mấy học sinh dám nhe răng trợn mắt với hắn.
"Các bạn, tôi đặc biệt có thể hiểu được tâm tình hiện tại của các bạn, tình thế trở nên hỗn loạn quá nhanh, mọi người chưa kịp chuẩn bị tâm lý dự phòng. Có người hưng phấn, có người thất lạc, có người ước ao, có người khổ sở. Đây đều là phản ứng của người bình thường."
"Thật giống như tôi, bản thân tôi cũng rất thất lạc, cả ngày đều đang suy nghĩ, trước kia ai cũng nói tôi học rất giỏi, kết quả là, hiện tại cái thân phận học sinh giỏi này còn được mấy tác dụng?"
Những lời này dĩ nhiên không phải ý tưởng chân thật trong lòng Giang Dược, chỉ là với trí tuệ của mình, hắn thừa biết phải nói thế nào thì đám cứng đầu này mới nghe chịu nghe lọt tai.
Tỉ như, tự giễu.
Quả nhiên, sau khi Giang Dược tự chế giễu thân phận học trò giỏi của mình, lớp học tức thì đã hạ nhiệt đi rất nhiều.
"Tôi biết lớp chúng ta ai nấy cũng sắp tròn mười tám tuổi, đều chuẩn bị làm người trưởng thành tới nơi. Kết quả đo lường thể chất, cuối cùng sẽ có ảnh hưởng gì đến tương lai của chúng ta, trước mắt không ai có thể kết luận được. Còn có một chuyện quan trọng hơn, đó là cho dù lần đo lường thể chất này không đạt được kết quả nổi bật, thì cũng không có nghĩa về sau sẽ không còn cơ hội. Lãnh tụ đã nói, đo lường thể chất là công việc trường kỳ. Hôm nay người may mắn là Trương Tam, ngày mai có thể là Lý Tứ, ngày mốt có thể là Vương Ngũ ..."
"Kể cả trong tình huống bết bát nhất, thể chất mãi mãi không thể tiến bộ, vậy chẳng phải càng nên chú trọng học tập văn hóa hơn nữa hay sao?"
"Chưa kể, không có bằng chứng nào cho thấy thành tích đo lường thể chất ưu tú thì về sau có thể được miễn học tập văn hóa. Tứ chi có phát triển đến mấy mà không có đầu óc sử dụng, điều kiện tương đương nhau, vậy cũng đánh không lại người khác, đúng không?"
"Tôi biết, trước mắt tâm tình của mọi người đều đang quá khích, muốn mọi người ổn định lại tinh thần để học tập xác thực rất khó, thật lòng mà nói ngay cả tôi cũng không làm được. Cho nên, tôi có đề nghị thế này, nếu thật sự cảm xúc phấn khởi quá độ, sau khi tan học có thể đi sân vận động phát tiết, bóng đá, bóng rổ, chạy bộ, thích cái nào thì chơi cái đó!"
"Tôi cũng không phải muốn nhằm vào ai! Nhưng phóng hỏa trên lớp học thật không được, lỡ đâu cháy nhà, vậy cũng là mấy chục cái mạng người a. Coi như có vài bạn học đạt thành tích đo lường thể chất ưu tú, chắc vẫn chưa tiến hóa đến mức lò bát quái đốt không xi nhê đi a?"
Câu sau cùng chọc cười tất cả mọi người.
Những bạn đốt sách vở vừa nãy, lúc này nghĩ lại cũng có chút sợ.
Lớp học thứ khác không có, chứ sách vở thì đầy, toàn là vật dễ cháy, một khi cháy lan ra, gây chết người, coi như không bị thiêu chết tại hiện trường, cũng phải ngồi tù rục xương, không chừng ngay cả cơ hội ngồi tù cũng không có, trực tiếp ăn hai hạt đậu đã tách vỏ.
Đúng vào lúc này, phó chủ nhiệm Thiệu trở lại phòng học.
"Các trò, lãnh đạo trường vừa mở cuộc họp đưa ra quyết định, xét thấy mọi người chưa kịp chuẩn bị tâm lý đối với thời đại mới, nhất thời khó có thể điều chỉnh tâm tình, cho nên hôm nay tan học sớm. Lớp tự học buổi tối cũng hủy bỏ. Ngày mai lại khôi phục việc dạy học như bình thường. Các trò tranh thủ thời gian kịp thời điều chỉnh tâm tính, hơn mười năm đèn sách, các trò đã đi đến 95% con đường, chỉ có thiếu chút nữa là thi đậu đại học. Thời điểm then chốt, quyết không thể như xe tuột xích. Gắng thi vào một trường đại học tốt, đến đại học vẫn tiến hành đo lường thể chất như cũ. Đại học càng tốt, môi trường học tập làm việc sau này tự nhiên sẽ càng cao. Hiện tại, chẳng những các trò không thể lười biếng, ngược lại càng phải cố gắng hơn. Tương lai cạnh tranh khẳng định sẽ càng khốc liệt!"
"Được rồi, tan học!"
Rốt cuộc vẫn là Phó chủ nhiệm của trường nói chuyện, đổi lại thầy Tôn, chưa chắc đạt nổi hiệu quả này.
Giang Dược đang dọn dẹp cặp sách, một bóng người tiến đến trước chỗ ngồi bên cạnh hắn: "Lý Nguyệt, mấy Người giác tỉnh bọn tôi dự tính đêm nay họp mặt một chút. Cậu có đi không?"
Lý Nguyệt tỏ vẻ cuống quít, lắc đầu: "Mình... mình chắc là không đi được dâu."
"Cậu đừng lo! Lý Nguyệt, về sau tất cả chúng ta đều là chung một vòng tròn. Cậu không thể cứ đứng ngoài vòng mãi chứ? Đây là do sếp Phong tổ chức. Mình và Vương Sân đều sẽ đến."
"Tôi muốn ở nhà ôn bài." Lý Nguyệt không hề bị lay động mảy may.
"Không có ý nghĩa a! Dù sao cũng nên nể mặt mọi người chứ! Sau này mấy người chúng ta chính là nhân vật đại biểu cho lớp. Nếu cậu không đi, sẽ khiến người ngoài cảm thấy nội bộ chúng ta không được đoàn kết cho lắm."
Lý Nguyệt nào phải người nhanh mồm nhanh miệng, sắc mặt nghẹn đến đỏ bừng, một mực nắm chặt bút trên tay, tỏ vẻ rất là quẫn bách. Nhưng chỉ cần không phải kẻ mù cũng có thể nhìn ra được là cô thật sự không muốn đi, hoàn toàn không muốn đi.
"Tử Dương, nhìn Lý Nguyệt đoán chừng thật sự không tiện đi, hay là để dịp khác nhé?" Giang Dược nguyên bản không tính nói gì, người ta mời Lý Nguyệt, hắn cũng không thể quyết định thay Lý Nguyệt. Có điều câu nói cuối cùng của Phương Tử Dương rõ ràng là có chút biến vị, trở thành ép buộc về mặt đạo đức, không đến thì coi như không đoàn kết.
Đây gọi là chụp mũ. Giang Dược không thể không mở miệng giải vây cho Lý Nguyệt.
Phương Tử Dương lườm Giang Dược một chút, cười ha ha: "Lớp trưởng, Lý Nguyệt có tiện đi hay không, làm sao cậu biết? Việc này giống như không liên quan đến cậu a?"
Ầm!
Mao Đậu Đậu vỗ bàn học một cái: "Phương Tử Dương, tao đây nhịn mày lâu lắm rồi đấy. Mày cho rằng mày là ai, mày mời thì người ta phải đi? Tao đây hiện tại long trọng mời mày đi đớp phân, mày đi không?"
"Mao Mười Chín, mày là cái thá gì? Ở đâu có phần mày nói chuyện?"
"Tao đây cứ nói thì đã sao? Mày cũng không soi mặt vào nước tiểu mà nhìn lại bản thân, cắm rễ hành vô lỗ mũi thì coi mình là con voi? Không phải chỉ có mỗi thành tích đo lường thể chất hay sao? Còn đòi làm nhân vật đại biểu cho lớp? Mày cũng xứng?"
Xung đột giữa đôi bên, chỉ cần không phải người mù, ai cũng đều có thể thấy được. Có điều mọi người cũng không vội mà đứng đội. Trong mắt của họ, đây là một lần quyết đấu giữa thế lực cũ và thế lực mới trong lớp. Thần tiên đánh nhau, tôm tép nhỏ chớ nên xía vào.
Mà thực tế thì thần tiên vẫn chưa tự mình ra trận, chỉ là hai người đại diện của thần tiên đánh nhau mà thôi.
Phương Tử Dương kỳ thật cũng coi như nhân vật số má trong lớp, điều kiện gia đình tương đối ưu việt. Loại dân nông thôn quê mùa lên thành phố giống như Mao Đậu Đậu, Phương Tử Dương vẫn luôn không quá để vào mắt.
Nếu như không phải Mao Đậu Đậu bám sát lớp trưởng Giang Dược, Phương Tử Dương có khi chẳng buồn liếc mắt đối phương luôn. Lúc này trông thấy Mao Đậu Đậu dám khiêu chiến mình, Phương Tử Dương không nhịn được đáp trả.
"Ngon thì chơi, chúng ta ra sân thi đấu luyện một chút. Cho mọi người nhìn cẩn thận tố chất thân thể tăng cường 20% là khái niệm gì."
Phương Tử Dương vốn dĩ là chủ lực của đội bóng rổ lớp, điều kiện thân thể xuất sắc, bây giờ lại còn được tăng cường 20% tố chất thân thể, tự nhiên có tiền vốn để cậy mạnh.
Dù cho Mao Đậu Đậu trông đồng dạng có vẻ trâu bò, nhưng hôm nay Tử Dương bản thân tự cho mình là Người giác tỉnh cao cao tại thượng, trong khi Mao Đậu Đậu chẳng qua chỉ là dân nhà quê bình thường mà thôi.
Trước mặt Người giác tỉnh, dân nhà quê còn không mau quỳ xuống run lẩy bẩy thần phục?
"Bạn học cùng lớp không nên đánh nhau a!" Lúc này, Giang Dược đã thu dọn xong cặp sách, nhẹ nhàng đẩy ra Phương Tử Dương đang đứng quơ tay múa chân cạnh bàn hắn: "Làm phiền nhường đường qua một chút."
Thoạt nhìn chỉ là một cú đẩy nhẹ nhàng, thế nhưng thân thể Phương Tử Dương không hiểu sao đột nhiên giống như bị một luồng sức mạnh không thể kháng cự huých một phát, soạt soạt soạt soạt liên tục lui về sau bốn năm mét.
"Đi thôi! Đậu Đậu, quán cơm Đại Binh, còn tất cả mọi người nữa, ai thích có thể tới, tối nay tôi mời khách."
Giang Dược thật giống như không thấy Phương Tử Dương bị đẩy lùi tận mấy mét, không lộ liễu, không khoa trương, không ra vẻ, không e sợ, vừa cười vừa bước về phía cửa phòng học.
"Hê! Lớp trưởng, tui cũng đi, tui cũng đã mấy bữa chả ăn uống được gì cho ra hồn." Đồng Địch đẩy gọng kính mắt, kêu lên.
"Lớp trưởng, ăn ăn uống uống sao có thể thiếu Vĩ tôi được chứ." Vương Hiệp Vĩ cùng phòng ký túc xá cũng nhanh chóng khoác cặp sách đuổi theo.
Phương Tử Dương lưu lại tại chỗ, ngây ra như phỗng, nổi giận cũng không được, không nổi giận cũng không xong, quá xấu hổ rồi.
Nói thật, chính cậu ta cũng kinh ngạc.
Vừa rồi Giang Dược đẩy một phát, cậu ta cũng không thấy đối phương cố ý dùng sức gì, quả thực chỉ là một cú đẩy nhẹ nhàng, vậy mà bản thân lại rút lui xa như vậy, thật giống như cố ý biểu diễn khoa trương lên để phụ trợ Giang Dược a.
Trong nhất thời, cậu ta hoàn toàn không rõ, rốt cuộc là bản thân mình quá yếu gà, hay là Giang Dược thâm tàng bất lộ.
Buổi tối hôm nay không có tổ chức lớp tự học, Lý Nguyệt yên lặng thu thập xong cặp sách, cô không đi tham dự với Giang Dược, cũng không phản ứng lời mời của Phương Tử Dương.
Bóng lưng lẻ loi kia phảng phất như muốn nói cho tất cả mọi người, tôi chỉ muốn làm người tàng hình trầm lặng.
Lòng người chính là phức tạp như vậy, đừng nhìn trước đó đại đa số người nịnh nọt, dồn dập vây quanh bàn học của mấy Người giác tỉnh, nhưng qua đợt xung đột vừa rồi, phần lớn người nhìn thấy Phương Tử Dương ăn quả đắng, trái lại còn cảm thấy vui vẻ trong lòng.
Vì sao?
Vừa mới xuất hiện thế cục mới, Phương Tử Dương đã cao ngạo tự phong mình là nhân vật tiêu biểu của lớp, cao ngạo tổ vòng tròn, tỏ vẻ muốn bài trừ tất cả những người còn lại.
Loại diễn xuất huênh hoang đắc ý này, đều là bạn bè đồng trang lứa, thử hỏi ai mà chịu cho nổi?
Còn nữa, không phải nói Người giác tỉnh có thể chất rất ưu tú hay sao? Không phải nói thân thể tăng cường 20% sao? Làm sao lớp trưởng mới đẩy nhẹ nhàng một cái, thì đã bay xa như diều đứt dây vậy a?
Có thế mà cũng dám tự xưng Người giác tỉnh? Quá mất mặt!
Hẳn là tất cả đều bị những kẻ này lừa gạt? Cái gì mà Người giác tỉnh, vốn chỉ là phô trương thanh thế?
Nói tóm lại, cú đẩy kia của Giang Dược, khiến không ít người sướng rơn người, trong lòng lập tức thăng bằng hơn rất nhiều.
Lớp trưởng rốt cuộc vẫn là lớp trưởng.
Như vậy, rốt cuộc có nên đi đến quán cơm Đại Binh hay không đây?
Nhìn sắc mặt âm tình bất định của Đỗ Nhất Phong, đa số bạn học vẫn quyết định thành thành thật thật, bên nào cũng đều không đi, yên lặng theo dõi kỳ biến.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất