Chương 7: Bọn họ... trở về
Tam Cẩu vốn có phòng ngủ riêng ở nhà cô út, vậy mà vẫn mặt dày mày dạn quấn lấy anh hai đòi ngủ cùng một giường.
Giang Dược cũng không bài xích.
"Anh hai, chuyện chiếc xe ca, em không nói cho cô út biết." Tam Cẩu tranh công nói.
"Ừ, coi như em còn có tí não."
"Sao lại mới có tí? Anh Hai ơi anh coi thường em quá đấy. Tìm khắp Bàn Thạch Lĩnh, tính từ 500 năm về trước đến 500 năm về sau, anh có thể tìm ra được mấy người thông minh cơ trí như em?"
"Thôi được, vậy em thử nói xem, tại sao không thể kể chuyện chiếc xe ca?"
Tam Cẩu dương dương tự đắc: "Cái này còn phải hỏi? Nếu em kể cho cô út nghe, bảo đảm cô út sẽ không cho em theo anh lên thành phố chơi."
"..."
Giang Dược nháy mắt im lặng, lý do này đúng là mạnh mẽ thật, hắn cũng không biết làm sao phản bác. Không hổ là câu trả lời kiểu Tam Cẩu. Nếu Tam Cẩu trả lời rằng giữ bí mật để tránh gây khủng hoảng, sợ rước họa vào thân, ngược lại không giống như phong cách thường ngày của nó.
"Sao anh hai, anh có thừa nhận là anh coi thường em không?"
"Phải phải, em rất chi là cơ trí. Cho nên em phải nhớ thật kỹ, nếu em tiết lộ việc này, về sau đừng hòng anh dẫn em lên thành phố chơi."
Đã Tam Cẩu thích tỏ vẻ 'cơ trí' như thế, vậy cứ để nó tiếp tục hình thức cơ trí này, triệt để giấu nhẹm chuyện ngày hôm nay dưới tận đáy lòng.
"Anh hai, anh nói xem, giả sử hôm nay chúng ta không cản chiếc xe ca kia lại, bọn họ không ngừng trong chốc lát, liệu có thể tránh được kết cục bị chôn vùi hay không?"
"Sẽ không." Giang Dược trả lời rất quả quyết.
"Cũng phải, chiếc xe ca kia đã bị mấy thứ bẩn thỉu quấn lấy, khẳng định là không thể đến được Tinh Thành."
Giang Dược khẽ thở dài một hơi, từ chối nêu ý kiến.
Những thứ dơ bẩn đó liệu có sức tổn thương mạnh đến vậy không, Giang Dược chưa thấy, cũng chưa xác định.
Hắn càng tin tưởng vào cách nói một mệnh hai vận.
Mệnh tức là mệnh trời, bao quát cả số mệnh của mỗi người.
Mưa liên tục mấy ngày liền, tạo thành đỉnh núi sạt lở, đây là mệnh trời.
Những người kia vừa vặn ở trên chiếc xe ca, vừa vặn xuất hiện tại đó, đó là số mệnh của mỗi người bọn họ.
Tuy số mệnh có một kiếp nạn này nhưng chưa hẳn nhất định phải ứng kiếp.
Hầu hết số mệnh, nhìn chung đến cùng vẫn luôn có đường hóa giải. Nhưng chiếc xe ca kia hiển nhiên không có cái vận đó, không phát động được biện pháp hóa giải.
Người không tin số mệnh đương nhiên có thể nói, nếu bọn họ không dừng nửa đường trong chốc lát, không bị trì hoãn nửa phút kia, cũng đủ để chạy thêm hơn trăm mét, chắc chắn sẽ không dính phải kiếp này.
Còn người tin vào mệnh số thì sẽ cho rằng, có lẽ đất lở đang ấp ủ tới gần điểm bộc phát, vừa vặn cần một mồi dẫn lửa để phát động. Mà chiếc xe ca đó tính cả trọng lượng và khí thế của người lẫn xe vừa vặn đủ làm mồi lửa, cho nên mới bị vùi lấp. Cho nên bất kể là chiếc xe ca có đến sớm nửa phút hay đến chậm ba mươi giây, kết cục đều giống nhau.
Nếu đổi lại một hai người lái xe đạp điện, có khi nhất thời chưa hẳn sẽ gây ra sạt lở.
"Nếu vậy thì mình và Tam Cẩu không lên chuyến xe kia, trốn qua được một kiếp lại nên giải thích như thế nào?" Giang Dược vẫn luôn một mực suy nghĩ vấn đề này.
Tam Cẩu trải qua một ngày làm tình làm tội, tối hôm qua lại không ngủ ngon, cộng thêm việc Giang Dược không có hứng thú nói chuyện phiếm cho lắm, nên cậu nằm mơ mơ màng màng một hồi rồi ngã đầu ngủ thiếp đi mất.
Giang Dược nặng nề tâm sự, nhất thời không thấy buồn ngủ chút nào. Đúng như cô út đã nói, mấy ngày kế tiếp, thị trấn không được an bình cho lắm.
Mấy chục người trên một chiếc xe ca, chính là liên lụy đến mười mấy gia đình.
Thỉnh thoảng bên tai hắn truyền đến tiếng khóc tê tâm phế liệt, nửa đêm nghe đặc biệt thương tâm.
Giang Dược cảm động lây nỗi thống khổ mất đi thân nhân của họ. Mười năm trước, khi nghe tin chiếc xe chở đội khảo cổ của mẹ hắn bị lật xuống vách núi, sự đau khổ đến tuyệt vọng của cả nhà hắn ngày hôm ấy, Giang Dược mất trọn vẹn mười năm vẫn chưa thể hoàn toàn vượt qua được.
Mười năm qua, Giang Dược gặp mẹ trong mơ vô số lần, mơ thấy dáng vẻ xinh đẹp trẻ trung của mẹ. Hắn gọi mẹ khàn hết cả cổ họng, nhưng xưa nay chưa từng được đáp lại một lời.
Giang Dược nhẹ nhàng rút tấm ảnh gia đình từ ba lô dưới gầm giường, khẽ ôm vào ngực, nỉ non trong lòng: "Mẹ à, rốt cuộc mẹ định nói gì với con kia chứ?"
Giang Dược thậm chí không dám nhắm mắt lại, hắn sợ mình vừa nhắm mắt, giấc mơ kia sẽ xuất hiện.
Bộ dáng thống khổ tuyệt vọng của mẹ khiến hắn đau lòng, khó có thể chịu đựng thêm giây phút nào nữa.
Nhưng đồng thời hắn lại có chút chờ mong!
Có lẽ... nếu hắn tiếp tục mơ thấy giấc mơ này, biết đâu chừng mẹ hắn thật có thể cung cấp nhiều đầu mối hơn?
Dù cho đã qua mười năm, sâu trong nội tâm Giang Dược, kỳ thật vẫn còn ôm một chút hi vọng huyễn tưởng.
Lúc trước chiếc xe chở đội khảo cổ lao xuống vách núi, căn cứ theo quỹ tích di chuyển, dấu vết phanh ở hiện trường, cùng hoa cỏ bụi cây bên đường bị cán hư, người ta đã xác định trăm phần trăm rằng đây là một vụ tai nạn giao thông.
Có điều chuyện khiến người khó hiểu chính là làm thế nào cũng tìm không thấy xác xe dưới đáy vực, phảng phất rơi một cái, cả người lẫn xe đội khảo cổ như trực tiếp bốc hơi khỏi nhân gian vậy.
Vách núi sâu thẳm, sương mù quanh năm bao phủ, nhưng cơ quan ban ngành liên quan vẫn nhiều lần phái người đi điều tra bằng đủ loại phương thức, kể cả vận dụng nhiều thủ đoạn công nghệ cao để lục soát qua, thế nhưng vẫn không thu hoạch được gì. Cuối cùng, chỉ đành phải kết án là tai nạn giao thông, từ đây sự sống chết của mẹ hắn trở thành điều bí ẩn.
Hồi lâu, Giang Dược hơi bình phục lại nỗi lòng, hít sâu một hơi, đặt ảnh chụp bên dưới gối, chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.
Đùng!
Bỗng nhiên, Tam Cẩu hung hăng đạp hai chân vào ván giường cái rầm, cả người giống như xác chết vùng dậy, đứng thẳng lên.
Cậu nói bằng giọng điệu hấp tấp: "Trở về rồi, đều trở về cả rồi!"
Hai tay cậu nắm bắt quờ quạng giữa không trung, biểu lộ hoảng sợ, không ngừng nép vào góc giường.
"Tam Cẩu, em nổi điên cái gì đấy?" Giang Dược tưởng Tam Cẩu bị mộng du, bèn lấy tay vỗ một phát.
Khoan hẵng nói, thật đúng là có tác dụng.
Tam Cẩu giật bắn người một cái, quả nhiên triệt để tỉnh táo lại.
"Anh hai, trở về rồi, bọn họ đều trở về cả rồi!" Tam Cẩu cật lực đè ép cuống họng, nhưng sự run rẩy trong giọng nói đã tố cáo nội tâm sợ hãi cực độ của cậu, điều mà chưa bao giờ xuất hiện trên người Tam Cẩu.
Cho dù lúc gặp Thang Đầu hỏi đầu tại bãi tha ma trên núi Đại Kim, Tam Cẩu cũng không sợ đến mức ấy.
"Ai trở về rồi?"
"Những người trên xe ca, tổng cộng 44 người, bao gồm cả ông tài xế. Anh nhìn kìa..." Tam Cẩu chỉ ra phía ngoài cửa sổ.
"Bác tài bị mất từ gò má trái đến tận cánh tay, còn cái ông bên kia, em biết ông ấy, là Khưu Lão Căn ở cửa hàng tạp hóa sát vách nhà mình, ông ấy còn thảm hại hơn, chỉ còn lại nửa người... bên kia là ông chủ Phùng tiệm cắt tóc ở đầu cầu, đang bò trên mặt đất, ruột đều lòi hết cả ra, toàn thân đều là máu..."
Giang Dược như rớt vào hầm băng, từ thể xác tới tinh thần đều lạnh lẽo, một tay che miệng Tam Cẩu.
Đừng nói nữa, Tam Cẩu, mau ngậm miệng!
Xì xì xì...
Đèn đường ban đêm lúc sáng lúc tối.
Rầm rầm rầm...
Ngoài cửa sổ, không rõ là gió hay là sức mạnh nào khác, dường như đang dùng hết toàn lực muốn đẩy mở cánh cửa sổ.
Sột soạt sột soạt...
Trên đường cái, không biết là tiếng giọt mưa rơi hay là tiếng gió thổi gãy cành rụng lá, hoặc chăng là có thứ gì đó đang kéo lê trên mặt đất, chậm rãi tiến lên.
Ngoài ra còn có tiếng chó sủa rất hung hăng, cả đêm chưa ngừng lại.
Đột nhiên, tiếng sủa im bặt, giống như toàn bộ chó trong thị trấn đồng thời bị bóp cổ bịt miệng!
Nhiệt độ trong không khí giống như chớp mắt hạ thấp mười mấy độ.
Hơi lạnh âm trầm thổi vù vù cuốn tới, từ cửa sổ, từ gầm giường, từ bốn phương tám hướng giữa không trung, khiến người ta khó lòng chống đỡ, hàm răng đánh cầm cập.
Một đêm này, tiếng khóc chưa từng đứt đoạn, từ nửa đêm cho đến bình minh càng trở nên vô cùng não nề thê lương.
Tờ mờ sáng, hai anh em ăn qua loa mấy ngụm đồ ăn sáng, rồi lập tức đề nghị muốn về Tinh Thành.
Mặc dù cô út có lòng muốn giữ hai cháu lại, nhưng hiện tại tình trạng thị trấn như thế này, nếu không phải vướng bận việc buôn bán, chính bản thân cô đều không muốn ở.
Đúng dịp có bác tài chở hàng từ Tinh Thành đến thị trấn, hôm qua lỡ giờ đành phải nghỉ lại một đêm trong trấn, dự định hôm nay vòng trở về Tinh Thành. Cô út cũng mới dò la được tình huống, đôi bên đã xác định trả thêm một trăm đồng coi như tiền xăng đi quá giang.
"Tam Cẩu, đến thành phố rồi, con nhớ phải nghe lời chị cả và anh hai con đấy. Bằng không coi chừng cô cho ăn đòn nghe chưa?" cô út dứ dứ tay, làm vẻ mặt quỷ dạ xoa.
"Ai chứ con khẳng định nghe lời anh hai." Tam Cẩu tâm tình khoái chí, cũng không trả treo với cô út.
Cô út nhanh chóng móc ra tờ một trăm đồng, nhét qua cửa sổ cho bác tài chở hàng: "Ông chủ Chu, cứ đi từ từ thôi nhé. Tôi trả tiền xe cho ông trước, lát nữa chớ có đòi cháu tôi thêm lần nữa đấy. Càng không cho phép bắt nạt cháu tôi."
"Bắt nạt ai chứ sao dám bắt nạt người nhà của chị Giang đây! Bằng không tôi sợ lần sau đến chị gỡ luôn cái bánh xe của tôi thì khổ!"
"Hừm, biết thế thì tốt! Kỳ thực tôi đây cũng là muốn tốt cho ông. Hai đứa quỷ sứ nhà tôi, người bình thường cũng không dám trêu chọc bọn nó, chưa biết ai thua thiệt ai đâu."
Chiếc xe hiệu Ford Ranger loại hai hàng ghế, hai anh em ngồi hàng sau, cực kỳ rộng rãi.
Bác tài Chu chở hàng bị lỡ một đêm trên trấn, cũng sốt ruột muốn về thành phố, chào một tiếng rồi lập tức khởi động xe từ từ xuất phát.