Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 113: Câu chuyện
Yến Tam Hợp biết kết cục của phụ tử Ngô Quan Nguyệt, lại không biết thị phi khúc chiết trong này, trong lòng càng tò mò.
"Sau đó bị phát hiện như thế nào?"
"Tiên đế băng hà, tân đế kế vị, dựa theo lệ thường thì sau khi tân đế kế vị thì nước chư hầu phái sứ thần đến chúc mừng."
Tạ Tri Phi nhìn thoáng qua kinh thành, giọng điệu vẫn rất trầm thấp.
"Lúc này quan viên Lễ bộ mới phát hiện trên văn thư triều mừng, hoàng đế Đại Tề không còn họ Trần nữa, mà đổi thành họ Ngô."
Cuối công văn này còn viết một câu, Ngô Quan Nguyệt được dân chúng ủng hộ lập vương, mong được hoàng đế Hoa quốc sắc phong.
Yến Tam Hợp nói tiếp: "Núi cao đường xa, Hoàng thượng không biết trong Đại Tề xảy ra chuyện gì, chắc chắn sẽ phái người đi tuần tra.". Googl𝑒 nga𝗒 𝒕rang ~ 𝒕ru𝓂𝒕r u𝗒𝑒n.com ~
"Đúng vậy."
Tạ Tri Phi: "Hoàng thượng phái Lễ bộ Hữu thị lang đi Đại Tề thăm hỏi tình hình thực tế. Hữu thị lang trở về dâng thư nói tình hình là thật, Hoàng thượng bèn lập văn thư sắc phong."
Bùi Tiếu khịt mũi khinh thường: "Hữu thị lang tám chín phần mười là nhận hối lộ, bạc cầm không ít đâu."
"Sau đó thì sao?" Lúc này người giục là Lý Bất Ngôn.
Lý Bất Ngôn nghe mà chẳng chớp mắt, thầm nghĩ chuyện xưa đặc sắc như vậy, nếu như đổi người kể chuyện thì tốt biết bao.
Tạ tam gia từ đầu tới cuối đều chỉ có một giọng điệu.
"Năm Vĩnh Hòa thứ hai, lão thần Tôn Bân của nước Đại Tề đột nhiên đến phủ Nam Ninh, nói có chuyện khẩn cấp muốn bẩm báo với Hoàng thượng. Tri phủ Nam Ninh nhận thấy không đúng, lập tức phái binh mã hộ tống hắn đến kinh thành."
Tạ Tri Phi tiếp tục dùng một giọng nói.
"Tôn Bân nhìn thấy Hoàng đế, vừa khóc, vừa lên án Ngô Quan Nguyệt huyết tẩy hoàng tộc Trần thị, huyết tẩy triều đường, mưu quyền soán vị."
Chỉ hai câu nói ung dung mà mọi người nghe đến tim đập thình thịch.
Yến Tam Hợp lại cực kỳ bình tĩnh: "Hoàng thượng nổi trận lôi đình, vì thế phái binh xuất chinh."
"Lần này, ngươi đoán sai rồi." Tạ Tri Phi đảo mắt, cúi đầu nhìn Yến Tam Hợp: "Hoàng thượng cửu ngũ chí tôn, há có thể chỉ tin lời nói phiến diện, huống chi còn có Hộ bộ thị lang làm chứng."
"Chỉ là, không đợi Hoàng Thượng phái người đến nước Đại Tề tìm hiểu thì lại có một người chạy tới kinh thành, các ngươi đoán là ai?"
Bùi Tiếu tức giận: "Tạ Ngũ Thập, con bà nó ngươi lại nói nửa câu, ta bóp chết ngươi giờ."
Tạ Tri Phi liếc Bùi Tiếu một cái: "Là thứ đệ của hoàng đế Trần thị."
Yến Tam Hợp nhíu mày: "Hắn sống sót trong huyết tẩy ư?"
Tạ Tri Phi gật đầu: "May mắn thoát được một mạng."
Yến Tam Hợp: "Cái này cũng chứng thực lời lão thần Tôn Bân nói là thật, lúc này Hoàng thượng nên phái binh đi."
Tạ Tri Phi lắc đầu: " Công văn Sắc phong đã chiếu cáo thiên hạ, thứ nhất là quân không nói đùa, thứ hai là đánh trận hao phí quốc lực, tài lực."
"Chẳng lẽ còn có cách giải quyết tốt hơn?" Yến Tam Hợp suy nghĩ một lát, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Tạ Tri Phi.
"Có, để cho Ngô Quan Nguyệt kia tự động nhường chỗ, thứ nhất có thể bảo toàn thể diện Hoàng Thượng, thứ hai không phí một binh một tốt."
Tạ Tri Phi nhìn cô khẽ cười, hai mắt sáng lên.
Hắn cười cái gì?
Yến Tam Hợp yên lặng nghiêng tầm mắt.
"Vì thế Hoàng thượng phát chiếu thư đến Đại Tề, đồng thời ban ân đức với uy quyền cho Ngô Quan Nguyệt."
Tạ Tri Phi vẫn nhìn cô: "Yến Tam Hợp, nếu cô là Ngô Quan Nguyệt, cô sẽ như thế nào?"
Yến Tam Hợp bị hắn hỏi.
Kết cục của Ngô Quan Nguyệt là bị diệt tộc, sau đó chạy trốn, như vậy nói cách khác...
"Hắn thà chết không theo?"
"Lần này, ngươi lại đoán sai rồi. Hắn phái sứ thần tới kinh thành đưa chiếu thư, nói đồng ý nhường vương vị, cũng thành tâm thành ý tiếp nhận tất cả trừng phạt của Hoa quốc."
Yến Tam Hợp thốt ra: "Kế hoãn binh sao?"
Tạ Tri Phi không nói phải, cũng không nói không phải, giọng điệu hơi chậm lại.
Hoàng thượng mừng rỡ, triệu quần thần đến thương nghị, quyết định miễn trừ hết thảy trách nhiệm của Ngô Quan Nguyệt, cũng cho hắn đất phong, tỏ vẻ trấn an.
Bùi Tiếu lắc đầu: "Hành động này của Hoàng thượng thực sự rộng lượng, rộng lượng đến mức có chút lòng dạ đàn bà, Yến Tam Hợp, ngươi nói phải không?"
Yến Tam Hợp không nói lời nào, lẳng lặng chờ Tạ Tri Phi nói tiếp.
"Hoàng thượng phái sứ thần và năm ngàn tinh binh hộ tống thứ đệ quốc vương Trần thị trở về Đại Tề quốc, chuẩn bị tiếp nhận vương vị từ tay Ngô Quan Nguyệt. Nào biết..."
Tạ Tri Phi nhướng mày, khẩu khí đột nhiên phẫn nộ khác thường. Như
"Nào biết vừa qua sông Bắc Thương, đã bị Ngô Quan Nguyệt mai phục, sứ thần và thứ đệ Trần thị bị rơi đầu tại chỗ, năm ngàn binh mã chết ba trăm, bị thương một ngàn, người còn lại hốt hoảng tránh được sông Bắc Thương, về lại Hoa quốc."
Một chữ cuối cùng rơi xuống, sắc mặt mọi người đều thay đổi.
Hai nước giao chiến, còn không giết sứ giả...
Bùi Tiếu giận tím mặt: "Một nước chư hầu nho nhỏ, lại làm càn như thế, không biết tên khốn họ Ngô kia ăn cái gì mà to gan như thế."
"Tạ tam gia." Trán Lý Bất Ngôn nổi gân xanh: "Mau nói tiếp đi, sau đó thế nào?"
"Năm Vĩnh Hòa thứ ba, Hoàng thượng phái Trịnh Ngọc tướng quân xuất binh bình Đại Tề, trận chiến này đại thắng, tộc Ngô thị bị huyết tẩy, nhưng phụ tử Ngô Quan Nguyệt lại nhân cơ hội chạy trốn."
"Yến Tam Hợp, làm sao ngươi biết?" Bùi Tiếu cả kinh mắt rơi xuống đất.
"Đúng vậy, tiểu thư, làm sao cô biết?"
"Ta còn biết, năm Vĩnh Hòa thứ tám, phụ tử Ngô Quan Nguyệt phái sát thủ lẻn vào kinh thành, tàn sát phủ tướng quân Trịnh Ngọc."
Yến Tam Hợp hời hợt nói: "Một trăm tám mươi người phủ Trịnh tướng quân không ai sống sót."
"Ngươi, ngươi, ngươi..."
Bùi Tiếu cả kinh nói không ra lời, chẳng lẽ bà đồng còn có bản lĩnh bấm ngón tay coi bói nữa?
"Yến Tam Hợp." Tạ Tri Phi nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, đè tất cả cảm xúc xuống: "Phụ thân ta nói kết cục của phụ tử Ngô Quan Nguyệt cho ngươi biết, lại không nói cho ngươi biết thị phi khúc chiết trong đó, bây giờ đều đã hiểu rồi chứ?"
"Đa tạ ngươi giải thích nghi hoặc cho ta?" Yến Tam Hợp đối diện với ánh mắt thâm thúy của Tạ Tri Phi: "Thực ra, chuyện này ta đã buông xuống rồi."
"Có thể buông xuống là tốt rồi."
Đại khái, điều dễ dàng nhất trên đời này là buông xuống.
Nhưng không dễ dàng nhất...Cũng là buông xuống!
Tạ Tri Phi quay mặt, nhìn con sông Bắc Thương uốn lượn không ngừng, không nói thêm câu nào.
Yến Tam yên lặng nhìn hắn.
Không biết có phải là ảo giác của cô hay không, mà cô cứ cảm thấy Tạ Tri Phi giờ phút này không giống Tạ Tri Phi lúc trước.
Dường như... Quá mức thâm trầm.
"A di đà phật!" Trí Thông hòa thượng chắp tay trước ngực: "Tam gia đã kể chuyện xong, bây giờ chúng ta xuống núi đi."
"Xuống núi, xuống núi, làm chính sự quan trọng hơn." Bùi Tiếu nói tay Hoàng Kỳ đứng lên: "Tạ Ngũ Thập, ngươi tới đỡ ta đi."
"Ngươi không phải có Hoàng Kỳ đó sao?"
"Lão tử muốn ngươi đỡ, không được sao?"
Tạ Tri Phi không biết hắn lại mắc cái giống gì, đành đi qua, đưa tay đỡ, thấp giọng hỏi:
"Gọi ta tới làm gì?"
Giọng nói Bùi Tiếu gần như là thoát ra từ trong xoang mũi: "Vừa rồi ngươi làm sao vậy?"
"Làm sao cái gì?"
"Con bà nó ngươi bớt vờ vịt qua loa đi."Bùi Tiếu nghiến răng nghiến lợi.
"Đừng quên hai chúng ta là cùng mặc cái quần thủng đít lớn lên, mông ngươi vểnh hay đi *** ra phân gì cũng đừng hòng gạt được ta."
Tạ Tri Phi bị hắn chọc cười: "Vậy ngươi nói xem, ta đi ra phân gì?"
"Con bà nó ngươi có tâm sự."
"Ta có tâm sự gì chứ?"
Bùi Tiếu bĩu môi cười gằn, chỉ vào bóng lưng Yến Tam Hợp.
"Ngươi kể chuyện điều tra rõ ràng tám trăm năm trước cho nàng, còn nói không có ý kia sao?"
Tạ Tri Phi: "..."
"Đến đây đi!" Khóe miệng Bùi Tiếu lộ ra vẻ đắc ý nho nhỏ: "Nói rõ cho huynh đệ biết đi nào."
Tạ Tri Phi không nhúc nhích: "Thánh thủ nào chữa bệnh tốt nhất ở Thái y viện."
"Đó chắc chắn là phụ thân ta rồi!"
"Sau khi trở về, kêu phụ thân ngươi giúp ngươi chẩn mạch đi."
"Ta có bệnh gì đâu?"
"Bệnh thần kinh!"