Trong thư phòng.
Lời của Bùi Ngụ thậm chí còn thẳng thừng hơn.
“Chúng ta đã có tính toán sẵn về hôn sự của Minh Đình rồi, dòng dõi nhà gái chỉ có cao hơn chứ không có thấp hơn Bùi gia được, ta không thể để nó là đích xuất, cuối cùng lại bị con thứ xuất đè đầu cưỡi cổ được.”
Tạ Nhi Lập nghe được ý của lời này: “Bùi thúc đã quyết định giao gia nghiệp họ Bùi vào tay Minh Đình rồi ư?”
“Nó là trưởng tử con đích thê, giao vào tay nó mới đúng lý.”
Bùi Ngụ nghĩ đến hoàn cảnh của mình những năm qua, sắc mặt càng trở nên kiên định hơn bao giờ hết.
“Ai nói đương gia thì chắc chắn phải giỏi y thuật, Minh Đình dù sao cũng làm đến chức ngũ phẩm, luôn giúp đỡ được mọi chuyện trong nhà. Cộng thêm sự trợ lực bên nhà gái thì vị trí gia chủ của nó mới càng vững chắc hơn.”
Tạ Nhi Lập gật đầu: “Bùi thúc suy nghĩ thật chu toàn.”
Bùi thái y thở dài.
“Phụ mẫu thương con thì phải tính toán sâu xa, nếu như năm đó ta không có được sự trợ giúp từ nhạc gia thì mẫu thân ta và đại ca ta liệu có phục hay không? Còn không biết sẽ gây ra bao nhiêu rắc rối nữa kìa.”
Bùi thái y quả thực đã được nếm trải lợi ích từ việc này, cho nên mới một mực muốn tìm một nhạc gia tốt cho con trai.
“Yến Tam Hợp tuy nói là người Tạ gia, nhưng dù sao cũng không phải là người thân, cưới nàng vào cửa thì không hợp lẽ lắm.”
“Bùi thúc có phải đã chọn được người rồi không?” Tạ Nhi Lập hỏi.
“Cũng là mấy đích nữ của mấy phủ công hầu kia.” Bùi thái y cau mày: “Nếu không phải vì sự việc của Quý phủ, bà mối sớm đã tới cửa rồi, may mà mấy ngày trước Minh Đình đã được thăng chức, nó vẫn có thể ưỡn thẳng lưng hoàn thành việc mà không cần đến Quý gia.”
“Nếu đã có tính toán như vậy, Bùi thúc vẫn nên sớm nói với Minh Đình thì tốt hơn.”
“Ta đã nói với nó lâu rồi, nhưng tên nhóc này vừa quay người một cái là quên luôn, nó căn bản không hề để tâm.”
Tạ Nhi Lập cười cười, trong lòng nói đây chẳng phải là do phu thê hai người nuông chiều quá sinh hư ư.
Bùi Ngụ biến sắc: “...Vậy vị Yến cô nương kia?”
“Bùi thúc đừng vội”.
Tạ Nhi Lập nói lại chính xác những gì Yến Tam Hợp nói cho Bùi Ngụ nghe.
Bùi Ngụ nghe xong, khóe môi hơi nhếch lên, cuối cùng cũng không nói gì, chỉ than một tiếng: “Là một người thông suốt, đáng tiếc, đáng tiếc!”
……
Yến Tam Hợp thông suốt ư?
Tuyệt đối không!
Nàng chỉ là tự biết rõ mình muốn gì thôi.
Hơn nữa nàng đã đồng ý với Lý Bất Ngôn rằng, nếu chưa tìm ra được gốc gác của bản thân thì tuyệt đối sẽ không bàn đến chuyện cưới gả.
Đúng lúc nàng đang nóng lòng thì đám người Tạ Tri Phi đã quay lại, vừa vặn có việc cho nàng làm, nếu không những ngày đi lại khó khăn như thế này đúng là rất khó chịu.
Đang trông ngóng thì người đã quay lại, nhưng chỉ có một mình Lý Bất Ngôn.
Động tác đầu tiên khi Lý Bất Ngôn nhìn thấy Yến Tam Hợp, đó là ôm lấy cánh tay nàng, như cười như không tựa vào cạnh bàn.
Yến Tam Hợp nhìn thấy biểu cảm này của nàng thì nói: “Ngươi biết cả rồi à?”
“Nếu không thì quay về gấp như vậy làm gì? Nói mau, ngươi đã trả lời hắn thế nào, ta tò mò chết đi được.”
Yến Tam Hợp lặp lại một lần.
Lý Bất Ngôn nghe xong, sửng sốt hồi rồi bật cười: “Yến Tam Hợp, đây đâu phải là phong cách thường ngày của ngươi.”
“Ta ngày thường có phong cách gì?”
“Ngươi sẽ nói thẳng với hắn…”
Lý Bất Ngôn học theo ngữ khí của Yến Tam Hợp: “Vị tráng sĩ này, bà đồng không phải là người mà ngươi nên mơ tưởng, ta cho ngươi một con đường sống, mau về nhà tìm phụ mẫu ngươi đi.”
Yến Tam Hợp nhịn không được, phì cười.
Lý Bất Ngôn nhìn mà tim nảy lên một cái.
Khó trách Bùi đại nhân muốn tiền trảm hậu tấu, nàng cười lên thế này thật sự rất xinh, đôi mắt còn sáng hơn sao nữa.
“Được rồi, đừng nói chuyện này nữa, chuyện ở am Thủy Nguyệt sao rồi?”
“Thang Viên, mang giúp ta một bát nước ô mai lạnh qua đây, thời tiết hôm nay nóng quá.”
“Có ngay, cô nương.”
Uống hết bát nước ô mai, Lý Bất Ngôn cảm thấy toàn thân thoải mái, bèn kể lại những việc đã nghe đã nhìn thấy khi đi theo Tam gia.
Cuối cùng, nàng rút một xấp giấy từ trong ngực ra, nói: “Tiểu thư nhìn xem, đây là bút tích thực sự của Tĩnh Trần.”
Thể Sấu Kim?
*Thể Sấu Kim (瘦金体) là một kiểu chữ thư pháp do hoàng đế Tống Huy Tông sáng tạo ra, hay còn được gọi là “nét chữ Vàng mảnh mai” (google =)))
Yến Tam Hợp nhìn từng chữ rồi nói: “Tĩnh Trần này… từ nhỏ hẳn là người không theo khuôn phép cũ.”
“Trùng hợp, Tam gia cũng nói như vậy.”
Yến Tam Hợp ngẩn ra, nhíu mày nhìn Lý Bất Ngôn, Lý Bất Ngôn bĩu môi: "Nhìn ta làm gì, hắn nói như thế thật mà!”
“Hắn đâu?”
“Vừa tới phủ thì đã bị Tạ tổng quản ngăn lại, đoán chừng là đi khuyên người nào đó rồi.”
“Bất Ngôn, bế ta đến thư phòng đi.”
“Để làm gì?”
“Ta thử viết lại chữ này.”
Chữ cũng như người, mỗi một nét chữ đều thể hiện tâm trạng của người viết lúc đó, tâm trạng khác nhau thì chữ viết cũng có sự khác biệt.”
“Tiểu thư của ta, ngươi thật là bình tĩnh, đổi lại là ta, thế nào cũng phải ra ngoài hóng hớt xem sao.” Lý Bất Ngôn: "Huống chi chuyện này còn là về người nữa.”
“Lúc ta đi hóng chuyện thì bọn họ cũng đồng thời nhìn ta.” Yến Tam Hợp cười gằn: "Sao ta phải tự dựng sân khấu cho mình chứ!”
……
Viện Thế An.
Bùi Minh Đình vỗ bàn: “Tiểu gia con bà nó chẳng sống nổi nữa.”
Người vẫn còn mặt mũi nổi giận à?
Tạ Tri Phi khó tin nhìn hắn.
Vốn cho rằng thái độ của Yến Tam Hợp đã nói lên tất cả, tên nhóc này bị áp chế mấy lần, thế nào cũng phải biết khó mà lui rồi.
Chả biết sao mà càng áp chế hắn lại càng càng dũng cảm!
“Bùi Minh Đình.”
Tạ Tri Phi gọi cả tên lẫn họ, quyết định dội một chậu nước lạnh qua.
"Ngươi làm ra động tĩnh lớn như vậy, trước khi người tiền trảm hậu tấu, có suy nghĩ một chút cho tình cảnh của Yến Tam Hợp không hả?”
"Ta còn nghĩ đến tình cảnh của nàng, nàng không phải rất vui vẻ sao?”
“Đó là ngươi cho rằng như thế.” Tạ Tri Phi: "Chuyện gì cũng phải nói đến chữ ngươi tình ta nguyện, người có hỏi xem coi nàng bằng lòng hay chưa không?”
“Mấy chuyện này dễ hỏi lắm chắc, cô nương nhà người ta da mặt mỏng, thẹn thùng thì sao.”
“Yến Tam Hợp là loại người sẽ thẹn thùng sao?” Tạ Tri Phi cười gằn một tiếng: "Bùi Minh Đình, dù người có cởi sạch đứng trước mặt cô ấy, thì kẻ thẹn thùng ngươi, chứ không phải cô ấy.”
Bùi Minh Đình nhìn xuống dưới thân mình một chút.
Ấy?
Hình như là vậy thật!
“Đây là điểm thứ nhất.”
Tạ Tri Phi gật đầu: "Thứ hai, sao trước khi người làm việc lại không hỏi ta trước?”
Bùi Minh Đình không phục.
“Sao, hôn nhân đại sự của ta còn phải được ngươi gật đầu đồng ý à?”
“Ngươi tới hỏi ta, ta sẽ nói cho ngươi biết, trước khi Yến Tam Hợp đồng ý ở lại Tạ gia, có từng ra mấy điều kiện với Tạ gia.” Tạ Tri Phi: "Trong đó có một chuyện, hôn sự của nàng chỉ có nàng mới có thể làm chủ, không ai có thể can thiệp.”
Bùi Minh Đình vỗ đầu: “Ai da, vậy ta cầu hôn nhầm người rồi, ta hẳn là phải là trực tiếp nói với nàng."
“Ngươi…”
Tạ Tri Phi chẳng hề tức cười, mà tức muốn khóc luôn rồi.
“Được rồi, ta biết sai rồi.” Bùi Minh Đình dùng bả vai chạm vào Tạ Tri Phi.
Từ khi biết được phụ mẫu vội vàng chạy tới Tạ phủ, thực ra hắn đã biết sai rồi.
Tiểu Bùi gia không phải là người hay quên, cũng không phải không để tâm, mà hoàn toàn ngược lại, trong lòng hắn hiểu rõ.
Hôn sự của mình không chỉ có cha coi trọng, nương coi trọng, Triệu Hoài Nhân nói không chừng cũng sớm có sắp xếp, nói tóm lại một câu: Ai cũng vừa lòng, nhưng không thể khiến hắn vừa lòng.
Nhưng người sống cả đời, thật không dễ dàng gì.
Lúc Hồ Tam Muội còn trẻ, còn vì khổ sở vì Ngô Quan Nguyệt, hai người bọn họ đó mới gọi là một người dưới đất, một người trên trời.
Thế nào, đến lượt Tiểu Bùi gia hắn, thì hắn chỉ có thể nhận mệnh, thỏa hiệp, chẳng giãy dụa gì mà ngoan ngoãn vào động phòng ư?
Vậy thì thật vô nghĩa!
“Ngũ Thập.” Tiểu Bùi gia cúi đầu, giọng đ è xuống rất thấp rất thấp.
"Ta không điều tra ra chân tướng của nàng, trong lòng hoảng hốt, chỉ muốn đánh cược cho bản thân một lần, ta không nghĩ đến tình cảnh của nàng là vì không có thời gian suy nghĩ, không còn kịp nữa.”
Tạ Tri Phi biến sắc: “Người ngươi phái đi, đã trở lại rồi ư?”