Lập thu vừa qua, cả Tạ phủ đã không tìm thấy Tam gia đâu.
Nếu là năm trước, Tạ Đạo Chi tám chín phần mười sẽ cho lão đại đi bắt người về, tiểu nhi tử hồn phách không ổn, tháng bảy lại là tháng cô hồn, chỉ sợ hắn đụng phải thứ gì không sạch sẽ bên ngoài.
Nhưng năm nay Tạ Đạo Chi lại chẳng thèm thả cái rắm.
Thứ nhất trong nhà có một bà đồng có thể giao tiếp với ma quỷ, thứ hai hắn cũng muốn làm ra vẻ cho người đời xem.
Ngoại trừ Tam gia, còn có một người thần rồng thấy đầu không thấy đuôi, đó là Lý Bất Ngôn.
Lý đại hiệp lúc trời còn chưa sáng đã trèo tường đi ra ngoài, đến tối lại trèo tường trở về lại.
Tạ tổng quản bắt gặp vài lần, lại nhớ đến việc người này từng dùng kiếm uy hiếp hắn, nên lúc bắt được Tam gia ở nhà thì vui vẻ chạy tới mách lẻo.
Tam gia nghe xong, liếc hắn rồi ném xuống một câu "Tạ Tiểu Hoa, hố phân trên trang viên đang cách ngươi rất gần rồi đấy", sau đó nghênh ngang rời đi.
Tạ tổng quản rút kinh nghiệm xương máu ròng rã sau một đêm, thầm nghĩ trèo tường thì có gì, dù có giết người phóng hỏa ông đây cũng coi nhưng không nhìn thấy.
Tạ Tiểu Hoa nào biết, Lý đại hiệp trèo tường ra ngoài là để tiết kiệm thời gian. Trèo tường trở về, là vì mỗi ngày ở quán trà uống nhiều trà quá, nhịn tiểu đến mức chẳng kịp đi đường chính.
Mấy ngày đầu, Lý Bất Ngôn không thu hoạch được gì.
Bảy ngày sau, nàng mới nghe được một chút gì đó từ các thư sinh tụ tập trong quán trà.
Tiên đế hai mươi ba năm trước mở khoa thi mùa xuân, có một thương nhân họ Tần chào hàng đề thi mùa xuân cho các thư sinh, bán một phần năm trăm lượng bạc.
Tất cả mọi người cho rằng người này là tên lừa đảo, muốn thừa dịp khoa thi mùa xuân lừa gạt một khoản, nhưng có thư sinh trong nhà có tiền cũng ôm ý nghĩ ăn may mua lại.
Kết quả đó thật đúng là đề thi của khoa thi mùa xuân.
Các học sinh treo tóc trên xà nhà, dùi nhọn cắm cổ, khổ học hàn sương mười mấy năm, chỉ vì chút tiền đồ mà liều mạng.
Cắt tiền đồ chẳng khác gì giết phụ mẫu.
Các học sinh nóng giận chạy tới chỗ Lễ bộ đại náo, chuyện này kinh động đến tiên đế, tiên đế ra lệnh cho tam ti điều ra rõ ràng, cuối cùng điều tra ra Đường Kỳ Lệnh.
Yến Tam Hợp: "Vậy đề thi tiết lộ như thế nào?”
Lý Bất Ngôn lắc đầu, ý nói mình chỉ nghe được những thứ này.
Những thứ này đã rất tốt rồi, ít nhất thì chuyện này cũng đủ nhận án tử, còn bên trong có khúc mắc gì người bình thường chắc chắn là không biết.
“Đúng rồi, Tam Hợp, Đường Kỳ Lệnh này cũng không phải là thứ tốt lành gì.”
“Ý là sao?”
“Nói hắn khoác một tấm da của nhà đại nho học, sau lưng làm chút chuyện nam đạo nữ xướng, còn thích nhất bao nuôi con hát.”
Lý Bất Ngôn cắn môi dưới: "Còn nói, hắn không tái hôn là vì thích nữ nhi ruột của mình, không nỡ cho nàng lập gia đình.”
“Cái gì?” Yến Tam Hợp kinh hãi: “Điều này….” Điều này sao có thể?
“Ta cũng là nghe bọn họ nói thôi, Đường đại tiểu thư mười chín tuổi vẫn còn ở mãi trong nhà là vì vì nguyên nhân này.”
Yến Tam Hợp trợn mắt há hốc mồm.
Là bịa đặt?
Hay là không có lửa thì sao có khói?
Nếu như là cái trước thì còn đỡ. Nếu là vế sau thì…
Yến Tam Hợp quả thực không thể tưởng tượng nổi nữa, chỉ vào chân mình, nói: "Vừa rồi Thẩm thái y thay thuốc đã nói, bảy ngày nữa ta có thể ra ngoài rồi.”
Chẳng thể ngồi yên được nữa.
Một ngày cũng ngồi không yên.
Nàng chắc chắn phải tự mình đi điều tra chuyện Tĩnh Trần này với Đường gia phía sau nàng.
“Đúng rồi, có chuyện quên nói với ngươi, mấy ngày nay ở trà phường, ta hay gặp được Tiểu Bùi gia và Hoàng Kỳ. Một chủ một tớ thảnh thơi uống trà, thỉnh thoảng còn trêu chọc nàng vài câu.” Lý Bất Ngôn cảm thán: "Khó trách ai cũng muốn thi khoa cử làm quan, cuộc sống làm quan thoải mái thế mà.”
Yến Tam Hợp hơi sửng sốt, chợt hiểu rõ: “Không cần hâm mộ hắn, không nói, ngươi bóp chân cho ta, lát nữa đỡ ta đi vài vòng trong sân.”
“Ở nhà chịu không nổi hả?”
“Đã chịu không nổi từ lâu rồi, cho tới bây giờ ta chưa từng cảm thấy cuộc sống khổ sở như vậy.”
“Ngươi ấy à… đúng là số chịu khổ.”
Đi vài vòng, ngoại trừ cổ chân không được dùng sức thì chẳng có gì khác thường, giống như lời Thẩm thái y nói, càng ngày càng tốt lên.
“Lúc ngươi không có ở đây, ta kêu Thang Viên đỡ ra đi dạo một chút.”
Lý Bất Ngôn cúi đầu: “Thang Viên đâu, sao mới đó đã không thấy đâu rồi?”
“Mười bốn mười lăm Tạ phủ có pháp sự, còn phải chuẩn bị sinh nhật Tam gia, nhân lực trong phủ không đủ nên nàng bị Đại thiếu phu nhân gọi đi hỗ trợ rồi.”
Lý Bất Ngôn nghĩ đến tâm tư của Tam gia, thử hỏi: "Tam Hợp, chúng ta có nên chuẩn bị quà sinh nhật cho Tam gia không?”
“Không cần.”
“Tại sao?”
“Hắn là bảo bối của Tạ phủ, bao nhiêu người chờ tặng quà sinh nhật cho hắn, không thiếu phần của chúng ta.”
“Bọn họ tặng phần bọn họ, chúng ta tặng phần chúng ta, tâm ý không giống nhau mà.”
“Có cái gì không giống?” Yến Tam Hợp ngẩng đầu nhìn Lý Bất Ngôn, thần sắc hơi mờ mịt: "Chúng ta tặng có thể khiến cho hắn sống lâu trăm tuổi sao?”
“Yến Tam Hợp.” Lý Bất Ngôn tươi cười: "Ngươi có mong hắn sống lâu trăm tuổi không?”
Yến Tam Hợp nghẹn họng.
“Nếu như ngươi trông mong, vậy thì nên tặng đi, ngày mai ta đi ra ngoài, tiện đường đến cửa hàng trên đường xem thử coi có thứ gì hợp với Tam gia không.”
“Không được quá đắt, dưới mười lượng.”
“Tam gia đáng giá mười lượng thôi ư?”
Yến Tam khom lưng, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Hai tâm ma này không kiếm được nhiều bạc, tiêu tiết kiệm một chút.”
Lý Bất Ngôn: "…”
Đang nói thì Thang Viên mang theo hộp thức ăn đi vào trong viện, phía sau có Tạ tam gia, và Tiểu Bùi gia đã lâu không gặp đi theo.
Tại sao Tiểu Bùi gia lại đến đây?
Ngoài mặt là vì cha con Đường gia đến, trên thực tế hắn đã liên tục ba ngày nằm mơ thấy Yến Tam Hợp rồi nên cuối cùng vẫn ngồi không yên.
Khí tầm mắt hai người đối diện, da đầu Tiểu Bùi gia chợt tê dại.
Sao chỉ có một mình ta hao tổn đến tiều tụy chứ?
Nha đầu này thế mà còn trắng trẻo xinh đẹp hơn cả trước kia.
Người thực ra vẫn là người trước đó, chỉ là bớt chút gió mưa mà thôi.
Một ngày ba bữa, canh ngon cơm ngon, thỉnh thoảng còn uống tổ yến, canh bổ gì gì đó, có thể không trắng trẻo mập mạp được ư?
Tạ Tri Phi cũng đã nhiều ngày không đến Tĩnh Tư Cư, thấy màu da trên mặt nàng còn đẹp hơn cả trăng tròn trên đỉnh đầu không khỏi cảm thán: Ừ, vẫn là Tạ gia ta chăm người tốt!
Ba người ngồi vào chỗ của mình, Thang Viên mang dưa và trái cây điểm tâm trong hộp thức ăn lên, sau đó đóng cửa rời đi.
Tạ Tri Phi thấy Tiểu Bùi gia cụp mắt không biết nhìn chỗ nào, đành phải hắng giọng nói: "Hỏi thăm được một số chuyện, đến nói với ngươi.”
Yến Tam Hợp đột nhiên cảm thấy mười lượng bạc quà sinh nhật kia có hơi không hợp với nam nhân trước mặt này nữa.
Phải thêm mười lượng nữa.
“Tam gia, mời nói.”
“Là chuyện về nhà họ Đường.”
Tạ Tri Phi: "Nhà Đường gia ở phố Tẩu Mã, năm cửa ra năm cửa vào, sau khi xét nhà mấy lần thì bây giờ đang rơi vào tay Nghiêm Như Hiền.”
Nghiêm Như Hiền?
Yến Tam Hợp yên lặng trong chớp mắt: "Tam gia nói như vậy, hẳn là đã đi thăm dò rồi?”
“Thông minh!” Tạ Tri Phi khen ngợi không chút keo kiệt: "Hôm qua ta rảnh rỗi không có việc gì, bảo Chu Thanh và Hoàng Kỳ đi thăm dò.”
“Sao?”
“Tương đối xa xỉ.” Tạ Tri Phi cười gằn một tiếng: "Trong nhà có một thê bốn thiếp của lão thái giám, ai nấy đều là người đẹp yêu kiều.”
Một thái giám còn cưới thê nạp thiếp, cũng khó trách bị buộc tội.
Yến Tam Hợp hỏi: "Còn nữa không?”
Tạ Tri Phi lắc đầu: "Không có, chỉ thế thôi.”
“Tiểu Bùi gia ban ngày uống trà, Tam gia ban đêm thăm nhà cũ Đường gia, hai vị…”
Yến Tam Hợp dừng một chút: "Thật sự không sợ gì sao?”