Edit: Alicia
Beta: Hazjk + Su
Tiết Tử Ngang đi công tác trở về, Triệu Ngu không ra sân bay đón, những chuyện này đã có tài xế làm nên không cần cô phải bận tâm.
Hơn nửa ngày anh cũng không cho cô biết tin tức hay gọi cuộc điện thoại nào, cô cũng không chủ động liên lạc với anh.
Nhưng khi Tiết Tử Ngang đẩy cửa chung cư cô tiến vào thì liền ngửi được trong nhà tràn ngập mùi cơm.
Nhìn thức ăn phong phú trên bàn, anh không kiềm chế được mà nhếch môi cười cười, mệt mỏi trên mặt cũng dần dần tan đi.
Anh vốn muốn làm cô ngạc nhiên nên mới không liên lạc với cô, kết quả là không ngờ rằng cô đã sớm chuẩn bị cơm tối chờ anh.
Tiếng bếp gas trong phòng bếp vẫn vang lên, Triệu Ngu không nghe được tiếng có người tiến vào nên vẫn nghiêm túc cầm muỗng hầm đồ ăn.
Trên người cô còn mặc quần áo ở nhà, bên hông mang tạp dề, đầu tóc rời rạc tùy tiện búi lên lộ ra cần cổ tinh tế thon dài.
Nhìn bên sườn mặt của cô, hẳn là cô không trang điểm, dù vậy vẫn rất xinh đẹp. Đặc biệt khuôn mặt đỏ hồng vì khói lửa bếp núc lại càng làm cho cô trở nên đẹp dịu dàng.
Yên lặng đứng ở cửa nhìn cô trong chốc lát, Tiết Tử Ngang mới bước vài bước tiến vào, ôm chặt lấy cô từ phía sau.
Triệu Ngu bị dọa đến làm rớt cái muỗng trong tay, đến khi thấy rõ là anh thì mới thả lỏng cả người, nói: “Tới rồi sao?”
“Ừm.” Tiết Tử Ngang vùi đầu vào cổ cô, trầm mê thưởng thức mùi dầu gội trên người cô: “Sao em biết anh sẽ tới đây?”
“Em không biết nha, em còn nghĩ rằng anh đi công tác lâu như vậy thì nhất định sẽ trở về nhà trước.” Triệu Ngu cười khẽ, lại lần nữa cầm cái muỗng chậm rãi khuấy khuấy trong nồi: “Chỉ có điều em lại nghĩ, lỡ như anh tới đây thì sao? Dù sao em cũng phải ăn cơm, anh không đến thì em sẽ ăn một mình.”
Liên tục hôn lên cần cổ cô, Tiết Tử Ngang một bên mút lấy da thịt trắng nõn của cô, một bên xoay người cô lại, sau đó ngậm lấy hai cánh môi mà hung hăng liếm mút.
Cái muỗng lại một lần nữa rơi vào trong nồi, đôi tay Triệu Ngu vắt lên vai anh chậm rãi đáp lại.
Tiết Tử Ngang hôn đến nóng bỏng kịch liệt, tựa như muốn cắn nuốt môi cô, rất nhiều lần anh hút đến môi cô đau đớn từng trận. Chờ đến khi anh buông ra, hai người đều đã thở hồng hộc, ngực phập phồng.
Ngón tay thon dài vén lên sợi tóc bên tai cô, Tiết Tử Ngang mềm nhẹ vuốt ve mặt cô: “Muốn anh không?”
Triệu Ngu dời ánh mắt đi, buồn bực nói: “Không muốn.”
Tiết Tử Ngang cười nhẹ, một lần nữa hôn lên khóe môi cô: “Nhưng anh muốn em.”
Triệu Ngu nhấp miệng cười trộm, Tiết Tử Ngang lại ngay lập tức ngậm lấy môi cô, đẩy lưỡi cô mà xâm nhập vào bên trong.
Cơ thể cô dần dần mềm xuống, ngoan ngoãn dựa vào lòng ngực anh, mặc cho anh tùy ý quấy loạn ở trong miệng cô.
Thẳng đến khi tay anh rơi xuống trước ngực cô, cách quần áo xoa nắn vài cái, chuẩn bị cởi bỏ nút thắt thì cô mới bắt lấy tay anh, từ trong miệng anh thoát ra và nói: “Ăn cơm trước đã, nếu không thì đồ ăn sẽ lạnh. Em đã mất vài tiếng để chuẩn bị đó.”
“Được.” Tiết Tử Ngang đã nổi lên dụ̶c̶ vọng, âm thanh có chút kiềm chế nhưng vẫn nghe lời cô. Giúp cô bày biện hai món ăn cuối cùng lên sau đó cùng nhau đem đến bàn ăn.
Bọn họ chỉ có hai người nhưng cô lại làm khoảng chín món ăn, hơn nữa trong đó có vài món vừa nhìn liền biết nó không hề dễ làm.
Tiết Tử Ngang cười nói: “Anh cũng không phải là vua bụng to, sao có thể ăn nhiều như vậy?”
Triệu Ngu cười gắp đồ ăn cho anh: “Anh ở Nhật Bản mỗi ngày đều ăn đồ ăn ở khách sạn, nhất định không đến những nơi có món Trung Quốc ăn. Đi lâu như vậy, hẳn là muốn ăn đồ ăn quê nhà, em đương nhiên phải tranh thủ làm nhiều món rồi.”
Thấy anh nếm đồ ăn cô gắp cho, cô lập tức nhìn anh đầy chờ mong: “Thế nào? Ăn ngon không? Món này là lần đầu tiên em làm, hoàn toàn dựa vào video dạy nấu ăn trên mạng, cũng không biết có hợp khẩu vị của anh không.”
Tiết Tử Ngang tinh tế nhấm nuốt một phen, mặt đầy ý cười: “Ăn ngon, vô cùng ngon.”
“Vậy anh ăn nhiều một chút, còn món này nữa.” Cô vui vẻ như một đứa trẻ đang được khen, lại gắp thêm đồ ăn vào chén của anh: “Mùa này ở Nhật Bản có thể ngắm hoa anh đào không?”
“Không ngắm được, nếu sớm hơn hai tháng thì mới được.”
“A, vậy cũng không khác trong nước lắm. Em đã cố ý tra qua, còn tưởng bên đó sẽ không giống trong nước.”
Tiết Tử Ngang biết cô chưa từng tới Nhật Bản.
Nhìn bộ dạng vui vẻ chuyên tâm dùng bữa của cô, anh không nhịn được nói: “Sang mùa hoa đào nở năm sau, anh đưa em đi xem nhé.”
“Được.” Cô vui mừng nhảy nhót, sau đó dừng một chút, như nghĩ đến chuyện gì đó: “Em đây phải nỗ lực tiết kiệm tiền, tranh thủ đến lúc đó em có thể chơi nhiều thêm mấy ngày.”
Cơm nước xong, Triệu Ngu dọn dẹp chén đũa, Tiết Tử Ngang vào phòng tắm tắm rửa.
Tốc độ của anh thật mau, khi anh ra khỏi phòng tắm thì Triệu Ngu vẫn còn chưa dọn dẹp xong, kết quả là bị anh trực tiếp chặn ngang bế lên ném tới sô pha.
Triệu Ngu giơ bàn tay ướt đẫm lên trước mặt anh: “Anh làm gì vậy? Em còn chưa chuẩn bị xong.”
“Làm em.” Anh dứt khoát kéo khăn tắm bên hông xuống giúp cô lau khô tay, lại cử động vài cái liền cởi quần áo của cô ra.