Một canh giờ tiếp theo, Tiêu Hề Hề điên cuồng bồi dưỡng tâm hồn cho Uất Cửu, cố gắng làm gã hiểu được thế nào là kiến thức thay đổi vận mệnh? Thế nào là mệnh ta do ta, không do trời!
Uất Cửu càng nghe, vẻ mặt càng trở nên kỳ quái.
Đến khi Tiêu Hề Hề nói khô miệng, dừng lại uống trà sữa nghỉ ngơi, Uất Cửu mới nhàn nhã nói.
“Quý phi nương nương sao lại quan tâm đến cha mẹ của ta như vậy?”
Tiêu Hề Hề “Bổn cung chỉ muốn ngươi lần nữa cảm nhận được ấm áp của gia đình, từ nay cải tà quy chính, làm một người bình thường, đừng giao du với đám người Thiên Môn nữa, bọn họ không phải người tốt.”
Hẳn là Uất Cửu chưa từng nghe mấy lời này, gã cười ra nước mắt.
Tiêu Hề Hề không giận, cứ thế nhìn gã cười, bình tĩnh nói.
“Hẳn là ngươi không tự nguyện gia nhập Thiên Môn, chỉ cần ngươi có thể giúp ta bắt được môn chủ Thiên Môn, ngươi có thể thoát khỏi khống chế của Thiên Môn, bắt đầu lại cuộc sống tự do.”
Uất Cửu dần ngừng cười “Đây mới là điều mà người thật sự muốn nói? Cái gọi là an ủi trước đó chẳng qua chỉ muốn ly gián quan hệ giữa ta và cha ta.”
Tiêu Hề Hề hào phóng thừa nhận “Đúng vậy.”
Ngón tay Uất Cửu cầm một sợi dây chuyền, vừa chơi vừa hỏi.
“Tại sao ta phải nghe lời người?”
Tiêu Hề Hề “Chỉ cần môn chủ Thiên Môn chết, đều có lợi cho chúng ta.”
Uất Cửu “Chỉ tốt cho người, không tốt cho ta, tuy cha ta không coi trọng ta, nhưng ít nhất cũng cho ta một miếng ăn.”
Tiêu Hề Hề “Sau này lão sa cơ, ngươi cũng có thể cho lão một miếng ăn, có qua có lại, chẳng phải công bằng sao?”
Uất Cửu lại cười lớn “Ha ha ha, hay cho câu có qua có lại! Quý phi nương nương quả là rất thú vị!”
Tiêu Hề Hề “Bổn cung rất nghiêm túc muốn hợp tác với ngươi.”
Uất Cửu hơi nheo mắt, khóe miệng nở nụ cười quái dị “Ta có thể đồng ý hợp tác với người, nhưng ta có một điều kiện.”
Tiêu Hề Hề “Nói đi.”
Uất Cửu ngoắc ngón tay với nàng “Người qua đây, đến trước mặt ta.”
Tiêu Hề Hề đứng dậy đi về phía gã, làn váy dài uốn lượn trên sàn lát đá cẩm thạch trắng.
Bảo Cầm thấy vậy, lập tức lo lắng.
“Nương nương, người đừng lại gần gã, gã không phải thứ tốt lành gì!”
Thường công công ở bên cạnh cũng rất lo lắng, sợ Quý phi bị Uất Cửu làm hại.
Tay Triệu Hiền đã nắm chặt chuôi đao, có thể rút đao giết Uất Cửu bất cứ lúc nào.
Uất Cửu làm ngơ trước mối nguy hiểm xung quanh.
Gã nhìn chằm chằm vào Quý phi không chớp mắt.
Thấy nàng ngày càng đến gần, mắt gã càng sáng hơn.
Giống như hoa xác chết vừa xinh đẹp vừa nguy hiểm, cuối cùng cũng tìm được con mồi yêu thích.
Tiêu Hề Hề đứng cách Uất Cửu một bước.
“Nói đi, điều kiện của ngươi là gì?”
Uất Cửu nhếch khóe môi, xấu xa cười “Người đứng nói chuyện với ta như vậy sẽ tạo áp lực rất lớn cho ta.”
Bảo Cầm và Thường công công lên tiếng can ngăn.
Tuy nhiên, Tiêu Hề Hề xua tay, ra hiệu bọn họ không cần lo lắng.
Dưới ánh mắt cháy bỏng của Uất Cửu, nàng bình tĩnh ngồi xổm xuống.
Như vậy, tầm mắt của bọn họ cuối cùng đã ngang nhau.
Tiêu Hề Hề “Thế này đã được chưa?”
Uất Cửu đặt một tay lên đầu gối, nghiêng người về phía trước, như hoa xác chết đang mở miệng về phía con mồi.
Thấy khoảng cách giữa hai người ngày càng gần, trái tim của mọi người xung quanh đều như nghẹn lại.
Những đường gân trên mu bàn tay cầm chuôi đao của Triệu Hiền nổi lên, các đốt ngón tay dần trắng nhợt.
Hắn nhìn chằm chằm Uất Cửu, chỉ cần có gì khác thường, hắn sẽ lập tức rút đao khỏi vỏ!
Uất Cửu dừng lại cách Tiêu Hề Hề khoảng ba tấc.
Ba tấc đã là một khoảng cách rất gần đối với hai người xa lạ.
Dù hai người không được xem như người lạ, nhưng quan hệ của hai người còn không bằng cả người lạ.
Uất Cửu nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng gần trong gang tấc, không khỏi mỉm cười.
Gã cố tình hạ giọng, ám muội nói.
“Thật ra điều kiện của ta rất đơn giản, chỉ cần người hôn ta một cái là được, nhất định phải ở chỗ này.”
Gã giơ tay phải lên, dùng đầu ngón tay gõ nhẹ vào môi.
Tiêu Hề Hề “……”
Uất Cửu liếm khóe môi dưới “Tướng mạo của ta cũng không kém Hoàng đế, người thử với ta cũng không thiệt gì.”
Tiêu Hề Hề mặt không biểu cảm nói “Nhưng ta vừa nhìn mặt ngươi thì kiềm không được muốn đánh ngươi, phải làm sao đây?”
Không đợi đối phương trả lời, nàng bất thình lình giơ tay tát mạnh vào mặt Uất Cửu!
Nàng đã khôi phục nội lực, cái tát này trực tiếp đánh bay Uất Cửu ra xa.
Cảnh tượng này khiến những người có mặt đờ đẫn.
Vừa rồi giọng Uất Cửu rất nhỏ, ở đây ngoài Tiêu Hề Hề thì không ai nghe gã nói gì.
Trong mắt mọi người, vừa rồi Quý phi và Uất Cửu suýt thì dán mặt vào nhau.
Cảnh tượng trông thân mật khó hiểu, bọn họ còn tưởng Quý phi có ý đồ gì đó với Uất Cửu.
Suy cho cùng, Uất Cửu quả thực rất đẹp, mũi cao mắt sâu, môi mỏng đỏ tươi, vai rộng eo thon chân dài, dù bây giờ gã là tù nhân nhưng vẫn đẹp động lòng người.
Ai cũng có lòng yêu cái đẹp, Quý phi có bị sắc đẹp mê hoặc cũng là chuyện có khả năng.
Tuy nhiên, điều mà mọi người không ngờ chính là kế đó Quý phi đột nhiên tát tù nhân anh tuấn bay ra xa!
Thật sư là bay ra xa!
Thân thể Uất Cửu vẽ một nửa vòng tròn giữa không trung, sau đó nặng nề rơi xuống đất, phát ra một tiếng uỵch.
Cảnh đó chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta cảm thấy đau đớn.
Tiêu Hề Hề đứng dậy, lắc lắc bàn tay phải tê tái của mình.
Cách tốt nhất để đối phó với kẻ biến thái là tát vào mặt gã.
Một cái tát không đủ thì thêm một cái nữa.
Triệu Hiền vẫn duy trì động tác rút đao, sững sờ không biết phải làm gì?
Hắn có nên rút đao không?
Uất Cửu hiện không thể dùng nội lực, còn bị cho uống Nhuyễn Cốt Tán, thể chất của gã không khác gì người thường.
Sau khi tiếp đất thì gã lập tức bất tỉnh.
Tiêu Hề Hề chỉ vào Uất Cửu.
“Lôi tên này xuống, đánh một trận thật mạnh.”
Triệu Hiền lập tức buông bàn tay đẫm mồ hôi ra khỏi chuôi đao, tự mình kéo Uất Cửu ra ngoài.
Tiêu Hề Hề sớm đã muốn đánh tên Uất Cửu này rồi!
Nếu không phải tên này hại nàng, nàng đã không bị nội thương suýt chết.
Trước đây gã còn nhốt Phương Vô Tửu và Ôn Cựu Thành, Ôn Cựu Thành bị gã đánh gãy hai xương sườn.
Thù cũ hận mới dồn nén, nàng có thể nhẫn nhịn không giết gã đã rất đáng kinh ngạc rồi.
Tên này còn dám nhảy nhót trước mặt nàng?
Đúng là chán sống rồi!
Bảo Cầm sai người mang một chậu nước ấm đến, đích thân giúp Quý phi rửa tay, vừa rửa vừa lầu bầu.
“Sau này nương nương chướng mắt ai thì cứ để người khác ra tay là được, người tuyệt đối không được tự ra tay nữa. Người là thân thể ngàn vàng, nếu đánh đau tay mình thì người thiệt làm sao!”
Tiêu Hề Hề hừ một tiếng “Tên này đúng là ngứa đòn, ta nhịn không được.”