Tôn Tử nhìn tôi uống hết thuốc xong mới dẫn tôi đến phòng tranh số một. Khoa nghệ thuật chúng tôi không có phòng học cố định mà luôn di động.
Tôi và tt chậm rãi bước vào lớp theo tiếng chuông reo, cô giáo và các bạn đều đã đến hết, các bạn trong lớp có vẻ hơi ngạc nhiên khi thấy tôi đến lớp.
Thầy Lâm dạy chúng tôi học vẽ nâng kính lão lên, ho nhẹ một tiếng, lớn tiếng nói: "Hôm nay mặt trời mọc từ đằng Tây rồi à? Sao nay Minh Dương cũng đến lớp thế?”
Hả? Điều này khiến tôi nghẹn đến mức không nói được lời nào.
Nửa năm đầu vì chuyện của gia đình, tôi chán nản đến mức nghỉ học, thầy Lâm chắc cũng chỉ gặp tôi được vài lần, vậy mà hôm nay lại gọi hẳn được tên tôi ra.
Ngoài một nụ cười xin lỗi ngượng ngùng, tôi thật sự không biết nói gì hơn.
“Ngồi đi.” Thầy Lâm nói với tôi vài câu, thấy tôi không trả lời cũng không nói thêm nữa, bảo tôi ngồi xuống, tránh ảnh hưởng các học sinh khác.
Tôi bĩu môi rồi tìm đại một chỗ ngồi, Tôn Tử ngồi xuống bên cạnh tôi, một lúc sau thì người mẫu bước vào rồi.
Người mẫu có vóc dáng gần giống Phỉ Phỉ. Cô ấy trông rất có khí chất, mái tóc đen dài che nửa khuôn mặt. Tôi vươn đầu ra muốn xem ngoại hình của cô ấy nhưng ngồi nghiêng quá nên không nhìn thấy gì.
Thầy Lâm nói một câu bắt đầu, cô người mẫu vén tấm vải duy nhất trên người mình lên, đặt sang một bên.
Ở trường Mỹ thuật của chúng tôi, vẽ những bức tranh như vậy là rất bình thường, ngày trước tôi cũng vẽ một hai lần rồi. Lúc đó tôi gần như không có cảm giác gì, nhưng lần này thì lại khác.
Người mẫu này có làn da trắng và trông cực kỳ mịn màng, nhìn từ bên cạnh vẫn có thể thấy phần eo con kiến. Tôi hít sâu một hơi, đây quả thực là một dáng người hoàn mỹ.
Người mẫu như vậy mọi người mới có hứng vẽ chứ.
Tôi cầm bút lên bắt đầu phác họa. Tôn Tử nháy mắt với tôi, ý bảo tôi có nên lẻn ra ngoài không, tôi lắc đầu nói muốn vẽ tiếp. Tôn Tử có hơi kinh ngạc, cuối cùng một mình đi ra ngoài.
Tôi tập trung vẽ khối, lên màu, nhưng làm thế nào cũng không vẽ ra được độ sáng của làn da cô ấy. Cô ấy thực sự rất hoàn hảo, nhưng tranh của tôi trông lại có chút tối tăm ảm đạm, cho dù có dùng màu sáng nhất thì nhìn vẫn thấy hơi nhợt nhạt. “Chuyện gì thế này?” Tôi lẩm bẩm, thầm nghĩ chắc do lúc trước lười biếng nên giờ mới lúng túng, chỉnh màu cũng không được.
Tôi cạo sạch sơn trên tranh đi rồi giơ tay gọi thầy Lâm tới.
Thầy Lâm là giáo sư đạt huy chương vàng của Học viện Mỹ thuật chúng tôi, mặc dù nhìn không bắt mắt lắm nhưng tranh của ông ấy vẫn rất động lòng người, ngay cả triển lãm mỹ thuật trong thành phố cũng có tranh sơn dầu của ông ấy.
Thấy tôi giơ tay, Lâm lão đầu đặt quyển sách trong tay xuống, chậm rãi đi về phía tôi, đứng sau giá vẽ của tôi, nói bóng nói gió: “Sao thế? Lại thấy không khỏe nên xin về à?”
Thầy Lâm nói như vậy cũng không thể trách được, cũng tại trước đây tôi hay dùng chiêu này, động một tí lại nói mình không khỏe rồi xin nghỉ trốn về.
“Hahaha, thầy Lâm, sao lại thế được ạ. Em phối màu không được đúng lắm, vẫn mong được thầy chỉ bảo ạ.” Tôi nhìn thầy Lâm, vừa cười vừa nói.
Thầy Lâm gật đầu, nói rằng hiếm khi tôi hỏi ông ấy một cách nghiêm túc như vậy, vì vậy ông ấy đi ngang phía sau tôi.
Kết quả là khi nhìn thấy bức tranh của tôi, Thầy Lâm thổi râu trừng mắt, trên mặt lộ ra vẻ tức giận, chỉ vào bức tranh sơn dầu lớn tiếng khiển trách: "Cậu vẽ cái gì đây? Tôi còn tưởng cậu thái độ nghiêm túc, không ngờ lại làm loạn thế này.”
Không phải chứ? Vẽ không tốt cũng đâu thể nói là làm loạn được, tôi chỉ là…..
Tôi ngẩng đầu ngây người nhìn thầy Lâm, thầy Lâm tức giận nói: “Tôi bảo các cô các cậu vẽ vật thể sống. Cậu thì hay rồi, vẽ cái thứ phụ nữ gì thế này. Minh Dương, tan học đến ngay phòng làm việc của tôi, thật là không biết xấu hổ.”
Thầy Lâm tức giận mắng tôi một trận, nhưng tôi vẫn thấy hơi kì lạ. Tôi cũng đang vẽ vật thể sống mà, rõ ràng là….? Tôi ngẩng đầu lên nhìn người mẫu, phút chốc cảm thấy kinh ngạc.
Người mẫu này từ lúc nào đã biến thành một ông già rồi? Người tôi vừa nhìn thấy rõ ràng là một người phụ nữ có khí chất cơ mà. Chuyện này rốt cuộc là sao?
Lẽ nào lại là ảo giác? Không thể chứ, tôi đã nhìn thế này cả nửa ngày rồi, còn vẽ ra được nữa. Tôi cho rằng đây không phải ảo giác, nhưng mọi người…..
Tôi nhìn lại tranh sơn dầu của mọi người, tất cả đều vẽ lão già. Chẳng lẽ là tôi, tôi…..?
Trước kia tôi vẫn nghĩ bệnh của mình không nặng lắm, nhưng bây giờ bắt đầu thấy sởn gai ốc rồi, giữa thanh thiên bạch nhật lại vẽ ra một người phụ nữ trong tưởng tượng……
“Reng reng reng”