Tôn Tử lắc đầu không trả lời tôi, cậu ấy vốn dĩ muốn vào lớp ngồi vẽ nhưng cả giờ lại không cầm nổi cọ, mà tôi cũng mất hứng nên lấy điện thoại ra chơi game.
Vừa tựa lưng vào tường chơi tôi đã bắt đầu ngáp, mí mắt cứ nặng trĩu dần, cuối cùng không kìm được mà ngủ thiếp đi.
Cũng không biết tôi đã ngủ bao lâu, chỉ là đến khi mở mắt ra thì thấy lớp học trống không, lại nhìn lên đồng hồ treo tường thì mới biết là đã hơn 12 giờ trưa.
Tôn Tử đáng ghét, tan học rồi mà cũng không thèm gọi tôi, cứ thế mà đi. Tôi đẩy giá vẽ sang một bên, cũng chuẩn bị rời đi.
“Bộp bộp bộp.”
Âm thanh này?
Tôi quay đầu nhìn về phía cửa sổ, hóa ra là hoa khôi của lớp tôi Giang Lâm. Cô ấy đang vỗ mạnh vào giá vẽ, sau đó xé tấm vải sơn dầu ở trên xuống, vứt sang một bên.
Có thể thấy tâm trạng cô ấy bây giờ rất không tốt. Tôi nghĩ mình cũng không nên nhiều chuyện, dạo này tôi xui xẻo như vậy, nói không chừng mở miệng là lại lây vận đen cho người khác. Nghĩ đến đây, tôi liền quay người chuẩn bị rời đi.
“Đàn ông mấy người rốt cuộc nghĩ gì trong đầu chứ? Tại sao lúc đầu thì theo đuổi cuồng nhiệt, nói là bao lời ngọt ngào đến thế, cuối cùng thì sao?” Rõ ràng Giang Lâm gặp phải vấn đề tình cảm gì đó rồi.
Tôi lúng túng đứng ở chỗ chỉ cách cửa có hai bước chân. Bây giờ đi cũng không ổn, ở cũng chẳng xong, tôi biết phải trả lời thế nào đây?
Bạn trai của Giang Lâm chính là Trần Nam, ủy viên học tập dáng cao cao kiêu ngạo. Cậu ta dựa vào gia thế và ngoại hình của mình mà lừa mất tình cảm của bao nhiêu cô gái.
Mà đám con gái bây giờ cũng thật là, trai tốt đầy ra đấy, sao cứ phải đ.â.m đầu vào cái đứa công tử bột như Trần Nam làm gì? Lẽ nào chỉ vì cậu ta có xe sang đưa đón sao? Vậy cũng không đáng để đánh đổi cả thể x.á.c đâu nhỉ.
“Đàn ông các cậu đều là gặp người nào yêu người đấy sao?” Giang Lâm nhìn chằm chằm tôi, đôi mắt to đẫm lệ.
Hả, chuyện gì thế này? Cũng có phải tôi đá cô ấy đâu, sao lại nhìn tôi chằm chằm như thế?
“Tôi còn có việc, tôi nghĩ....tôi nên về trước thì tốt hơn.” Trong đầu tôi chỉ muốn chạy thật nhanh, không có thời gian ở đây diễn vai “chị em tốt” của cô ấy.
Giang Lâm thấy tôi sắp đi thì lập tức hét lớn: “Cậu không thể ở lại với tôi sao? Tôi thật sự rất buồn, huhuhu.”
Cô ấy càng khóc to hơn. Trời ạ, người nào không biết chắc còn tưởng tôi làm chuyện gì đó không đứng đắn với cô ấy rồi chứ. Tôi chạy vội về phía Giang Lâm, vụng về an ủi Giang Lâm.
“Bây giờ đàn ông tốt còn rất nhiều mà, sao cậu cứ phải đ.â.m đầu vào cậu ta chứ? Cậu buồn thế này, cậu ta cũng đâu cảm nhận được đâu.” Tôi nói hết những lời trong lòng mình ra.
Giang Lâm nằm bò trên giá vẽ, lặng lẽ khóc, dường như không quan tâm đến lời tôi nói.
Nhưng tôi thật sự không nghĩ ra cách nào khác để an ủi cô ấy nữa rồi. Giang Lâm khóc một hồi, đột nhiên ngẩng đầu nhìn tôi.
Lớp makeup trên mặt cô ấy đã trôi hết. Thực ra khi lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, cô ấy rất thuần khiết, một cô gái đẹp như hoa bách hợp như vậy vẫn là không nên trang điểm thì sẽ quyến rũ hơn.
Cô ấy sụt sịt, ánh mắt ai oán nhìn tôi: “Tôi cho cậu ta tất cả mọi thứ rồi, không thể bị bỏ rơi như vậy được.”
Tôi hơi sững sờ, còn tưởng rằng cô ấy chỉ đơn giản là phàn nàn với mình thôi, không ngờ Giang Lâm lại nói với tôi một chủ đề sâu xa như vậy? Mấy lời này nên nói với bạn thân thì đúng hơn chứ?
Thấy tôi mãi mà không trả lời, Giang Lâm bèn xách túi lên rời khỏi phòng vẽ.
Nghe tiếng giày cao gót càng ngày càng nhỏ đi, tôi mới dám chắc chắn rằng cô ấy đã đi thật, nhưng trong lòng thì lại mang một cảm giác kỳ lạ.
“Minh Dương, tên tiểu tử cậu dậy rồi à.” Trán Tôn Tử đầy mồ hôi, trong tay bưng nước và cơm trưa.
“Sao cậu đi mà không gọi tôi một tiếng?” Tôi trách móc.
Tôn Tử đặt suất cơm xuống có vẻ tức giận: “Cậu còn mặt mũi mà nói tôi à? Tôi gọi thế nào cậu cũng không dậy, ngủ say như lợn ý. Tôi còn vất vả đem cơm về cho cậu, không cảm ơn thì thôi, lại còn trách tôi nữa.”
“Hả?” Tôi cong môi, nghĩ mình thực sự ngủ say như vậy sao? Thôi bỏ đi, ăn vẫn quan trọng hơn.
Tôi cười hihi đến bên cạnh Tôn Tử, ngoan ngoãn nói hai tiếng cảm ơn rồi mới mở hộp cơm ra.
“Bít tết?” Tôi thì thầm.
Tôn Tử bị làm sao vậy, tối qua vừa ăn bít tết xong, trưa nay lại cho tôi ăn tiếp? Tôi ngẩng đầu nhìn Tôn Tử.
“À, hôm qua tôi thấy cậu khá thích món này nên nay đã gọi một suất mang về cho cậu đấy, ăn đi.” Tôn Tử nói xong liền cúi đầu ăn cơm hộp của cậu ấy.
Tôi ừ một tiếng rồi ăn nó một cách thích thú. Hương vị thực sự gây nghiện, sau khi ăn xong món bít tết tái tái này, tôi cảm thấy những thứ khác không còn hấp dẫn với mình nữa