Quỷ Tân Nương

Chương 235: Trừ Khi Chàng Ch.ết (1)

Mà Thanh Thanh trong bức tranh đột nhiên lại quay đầu lại cười với tôi. Tôi mở to mắt nhìn cô ấy, thế nhưng bức tranh lại trở về như thường. Đầu tôi lại cảm thấy hơi đau nhức.
Hạ Đông Hải lo lắng hỏi tôi có chuyện gì không. Tôi lắc đầu nói không có gì, sau đó lại cẩn thận cất bức tranh vào trong chiếc tủ đầu giường.
“Cạch cạch cạch.”
Tôi vừa cất tranh đi thì ngoài cửa có tiếng bước chân, ngẩng đầu nhìn thì thấy là Lưu Đồng, hôm nay chỉ có một mình cô ấy, trên tay còn cầm hoa quả.
Đúng là hiếm có mà, trước kia ấn tượng của Lưu Đồng về tôi không được tốt, mỗi lẫn nói chuyện với tôi đều rất hung hăng.
Hạ Đông Hải ngẩng đầu lên thấy Lưu Đồng thì liền cười nhạt: “Tôi còn tưởng là ai chứ, thì ra là “tay s.ú.n.g thần” của chúng ta à?”
Lời nói mang đầy ý vị châm biếm. Lưu Đồng cũng không tức giận, đặt hoa quả xuống bàn, sau đó lấy một cuốn sổ và một cây bút ra, vừa nhìn là biết cô ấy đến để lấy khẩu cung.
“Vẫn mong các cậu có thể tường thuật rõ lại cho tôi nghe chuyện ngày hôm qua.” Lưu Đồng vừa mở miệng đã có khí chất của một nữ cảnh sát.
Tôi và Hạ Đông Hải tất nhiên sẽ không nói ra lí do hai đứa lẻn vào phòng khám, chỉ nói là mình đi làm thêm ở đó, sau đó trời mưa nên bị nhốt ở bên trong.
Lưu Đồng vừa gật đầu vừa ghi chép lại, chúng tôi thỉnh thoảng cũng xen lời hỏi Lưu Đồng mấy câu về tình hình của Quan Nguyệt.
Đúng như những gì Quan Nguyệt nói, cô ấy bởi vì chồng yêu người khác mà đã ra tay tàn sát chồng mình, sau đó cũng lừa người phụ nữ kia vào phòng khám tâm lí rồi g.i.ế.t cô và phân x.á.c.
Tôi nuốt nước miếng, thầm nghĩ chính mình suýt nữa thành phân bón hóa học, cũng may là đám người Hạ Đông Hải tới kịp thời.
“Vậy còn Lâm Giai Huệ thì sao? Trước kia cô ấy cũng làm lễ tân chỗ Quan Nguyệt, nhưng sau đó lại mất tích rồi.” Thứ mà Hạ Đông Hải quan tâm nhất chính là câu hỏi này.
Lưu Đồng ngẩng đầu nhìn Hạ Đông Hải: “Cô ấy đã c.h.ế.t rồi. Theo như lời khai của Quan Nguyệt, Lâm Giai Huệ cầm theo đơn từ chức lên tầng ba, kết quả nhìn thấy thứ không nên thấy. Trong tất cả các bồn hoa, chúng tôi tìm được tất cả năm mẫu DNA, người c.h.ế.t đều là nữ giới.”
Chuyện này tôi đã đoán được rồi, Hạ Đông Hải nghe xong chỉ biết khẽ thở dài.
Những người phụ nữ đó sau khi bị Quan Nguyệt g.i.ế.t còn bị hủy dung, tâm lí biến thái đến cực điểm.
“Xử b.ắ.n cô ta cũng không ngoa chút nào.” Hạ Đông Hải vừa lắc đầu vừa lẩm bẩm.
“Không, cô ta bị đưa và bệnh viện tâm thần rồi.” Lưu Đồng nói xong liền đứng dậy, chuẩn bị quay về.
Hạ Đông Hải sững sờ, lập tức ngăn Lưu Đồng lại: “Cái gì cơ? Bệnh viện tâm thần? Cô ta g.i.ế.t nhiều người như vậy mà cũng không vào tù, vậy có hơi….”
“Chúng tôi chỉ phụ trách bắt người, không phụ trách xét xử.” Không đợi Hạ Đông Hải nói hết, Lưu Đồng đã đẩy tay cậu ấy ra, sau đó đi ra ngoài. Tôi không khỏi lắc đầu, thế giới này không biết bị làm sao rồi nữa.
Hạ Đông Hải khó nhọc co chân lại ngồi xuống ghế, lúc này tôi mới phát hiện chân cậu ấy hình như đang được băng bằng gạc.
“Chân cậu sao thế?” Nhìn vẻ mặt nhăn nhó chịu đựng đó là tôi biết vết thương không hề nhẹ.
Hạ Đông Hải bất lực nói, là do hương hương thảo làm cho mơ hồ, chỉ có thể tự đ.â.m mình cho tỉnh táo, sau đó lại vênh cằm lên nói là cậu ấy đã cứu tôi một mạng.
Ở với cậu ấy lâu như vậy rồi nhưng tôi vẫn không tiếp chuyện, lúc này mà tiếp lời một cái chắc sạt nghiệp mất, giờ tôi đã nghèo rớt mùng tơi rồi.
“Aiya, sao cậu lại không hiểu chuyện như vậy hả? Tôi nhảy từ tầng ba xuống đó, để cứu cậu mà tôi còn cố ở lại gọi cảnh sát, sao đến một câu cảm ơn mà cậu cũng không có thế?” Hạ Đông Hải tức giận vô cùng.
“Cảm ơn!” Tôi vội nhân cơ hội: “Bây giờ đầu tôi hơi choáng, để tôi ngủ một lúc đã, đừng quấy rầy tôi.”
“Được, cậu cứ giả vờ ngủ đi, lát nữa Bạch Văn Văn đến thì đừng có mở mắt ra đấy.” Hạ Đông Hải vừa nói vừa ngồi nửa m.ô.n.g lên giường bệnh nhìn tôi chằm chằm.
“Minh Dương?” Nói Tào Tháo Tào Tháo đến luôn, tiếng của Bạch Văn Văn đột nhiên vang lên bên tai tôi.
Tôi mở mắt ra, thấy cô ấy mặc một chiếc váy liền màu xanh cỏ. Tôi vừa nhìn là lại thấy đau đầu, bộ cô ấy mặc lại khiến tôi nhớ đến đám thực vật kia.
Bạch Văn Văn tiến triển có vẻ khá tốt, cô ấy quan tâm hỏi tôi tình hình thế nào, nghe tôi nói không sao thì mới yên tâm.
Hạ Đông Hải bĩu môi, rất “biết điều” để chúng tôi ở trong phòng một mình với nhau.
“Cái này cho cậu.” Bạch Văn Văn đưa tôi một tờ giấy màu trắng, hình như là thiếp mời?
Tôi mở ra xem, vậy mà lại là thiệp mời tham gia buổi đấu giá.
“Nghe Đông Hải nói các cậu rất muốn những cổ vật trong tay Chí Mậu, cậu ấy đã ủy thác chúng cho một nhà đấu giá rồi, trưa mai sẽ bắt đầu tổ chức.” Bạch Văn Văn vừa nói vừa thở dài, số tiền phải bỏ ra cho một buổi đấu giá tuyệt đối không phải là con số mà sinh viên chúng tôi có thể chấp nhận được.
Tôi nắm chặt tấm thiệp mời mà tim như thắt lại, cuối cùng Tôn Tử vẫn cố chấp làm theo ý mình.
“Minh Dương, cậu đừng lo lắng, tôi có thể giúp cậu khuyên Chí Mậu, nói không chừng....” Bạch Văn Văn còn chưa nói hết, tôi đã lập tức lắc đầu.
Lần trước Tôn Tử đối xử với Bạch Văn Văn như vậy, tôi liền biết Tôn Tử căn bản không quan tâm gì đến Bạch Văn Văn, cô ấy có nói nữa cũng vô dụng mà thôi.
Còn về phía bố mẹ Tôn Tử, tôi cũng thông báo cho họ rồi, nhưng hình như không có biến chuyển gì cả.
Một khi những cổ vật đó bị bán ra ngoài, muốn tìm lại từng cái một về chắc chắn không phải chuyện dễ dàng.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất