Quỷ Tân Nương

Chương 286: Tai Nạn Vào Tù (2)

Tôi cố gắng nhớ lại thì quả thật khi mở vali ra có rất nhiều giòi bọ đang bu xung quanh, lúc đó các cảnh sát đều bịt mũi và miệng, mùi hôi đáng lẽ phải rất nồng, nhưng tôi và Hạ Đông Hải lại không ngửi thấy mùi gì.
Giống như là bị mất đi khứu giác vậy, đặc biệt là Hạ Đông Hải, người được mệnh danh là "mũi chó".
Sau khi xâu chuỗi lại mọi chuyện, tôi nghĩ lần này thật sự không dễ dàng gì rời khỏi đây, không chừng thật sự sẽ bị mang tội danh g.i.ế.t cảnh sát.
"Hừm, không có gì để nói sao? Cậu có biết sự bao biện của cậu rất yếu không? Nhận tội được khoan hồng, chống lại bị nghiệm trị, cậu suy nghĩ kỹ thì nói cho tôi biết." Tưởng Thiên Quang nói xong trở lại chỗ ngồi của mình, nhưng đôi mắt sắc bén của anh ta không rời khỏi người tôi.
Tôi cảm thấy bắt đầu có một chút hoang mang lo sợ, mặc dù tôi biết rõ rằng những việc đó không phải tôi làm, nhưng hiện tại lại không thể nào nói rõ ràng được những chuyện gì đang xảy ra.
Tưởng Thiên Quang tay gõ gõ trên bàn, thấy tôi im lặng nãy giờ, anh ta mở miệng nói:“Tạm thời nhốt cậu ta vào trại tạm giam và đưa phạm nhân còn lại vào đây.”
Tưởng Thiên Quang muốn tìm sự thật trên người Hạ Đông Hải, tôi bị tên đầu đinh kéo đứng dậy khỏi vị trí của mình và bị đẩy ra ngoài.
Trong hành lang, tôi nhìn thấy Hạ Đông Hải, cậu ấy cũng sững sờ như tôi, nhưng cũng biết là lần này thật sự đã xảy ra chuyện lớn.
Đương nhiên, họ không cho tôi và Hạ Đông Hải có bất kỳ cơ hội nào để nói chuyện, tôi bị tên đầu đinh kéo và đẩy vào xe cảnh sát, bởi vì trại tạm giam vẫn cách đồn cảnh sát một đoạn đi xe.
Trên đường đi, tên đầu đinh vừa hút thuốc vừa chửi tục với những lời lẽ có từ “mẹ” với tôi.
"Người không phải do tôi g.i.ế.t, trước khi cảnh sát các anh có chứng cứ buộc tội tôi thì không được sỉ nhục tôi như vậy." Tôi nhìn chằm chằm vào tên đầu đinh, anh ta quay đầu lại và trừng mắt nhìn tôi.
"Con mẹ nó cậu có tin cậu nói thêm một câu nữa tôi c.h.é.m cậu không? Lá gan cậu to thật, g.i.ế.t cảnh sát?" Giọng nói của tên đầu đinh tràn đầy sự phẫn nộ.
Đến trại tạm giam, tôi bị lôi ra khỏi xe cảnh sát một cách thô bạo và được bàn giao cho cai ngục.
Tôi mơ hồ nghe thấy tên đầu đinh nói nhỏ với đối phương: "Thằng nhóc này có bằng chứng chắc chắn nhưng nó vẫn không chịu nhận tội, các cậu giúp tôi chăm sóc nó thật tốt."
"Thật sao? Tôi nghĩ không cần chúng tôi phải chăm sóc. Các phạm nhân trong này sẽ chăm sóc tốt cho những người mới đến." Cai ngục tại trại tạm giam dường như khá thân với tên đầu đinh còn đưa cho anh ta một điếu thuốc.
Tên đầu đinh đặt điếu thuốc lên tai, quay người lên xe rời đi, cai ngục quay đầu nhìn tôi, nụ cười trên mặt lập tức tắt ngấm:“Nhìn cái gì mà nhìn, còn không mau đi vào!”
Anh ta hét vào mặt tôi, tôi cắn chặt răng bước vào trại tạm giam. Đây là lần đầu tiên tôi đến nơi như thế này, trước đây cũng chỉ xem qua trên TV vài lần, nhưng cũng chưa từng để ý tới, cũng chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày mình đến nơi này.
Vừa bước vào sân, tôi thấy mấy người cai ngục đang dẫn một nhóm phạm nhân mặc đồng phục màu xanh đi nhổ cỏ, họ đều ngẩng đầu lên khi nhìn thấy người mới là tôi.
Ánh mắt của họ không thân thiện, như thể đang nhìn thấy con mồi.
Tôi được xếp vào "căn phòng" thứ ba. Đây hoàn toàn không phải là "căn phòng". Chỉ có một chiếc giường lớn nối lại với nhau, những đôi giày được sắp xếp ngay ngắn trên sàn, tôi đoán chừng căn phòng này có hơn mười người ở cùng nhau, nhà vệ sinh nằm ở trong phòng, với tình hình của tôi bây giờ cũng không thể ngửi thấy mùi gì.
"Cánh cửa" là một lan can sắt hoen gỉ, trên mặt đất có vài con gián bò tới bò lui, bầu không khí u ám mang theo hơi thở của sự c.h.ế.t chóc.
Một cơn hoảng loạn ập đến, tôi đứng ngây người trong “căn phòng”, cai ngục giục tôi thay quần áo.
"Đồng chí cảnh sát, tôi không có g.i.ế.t người, tôi thật sự bị oan, không phải do tôi làm." Tôi hoảng sợ kéo tay cai ngục giải thích.
Anh ta nóng nảy hất tay tôi ra: "Bị oan? Người nào vào đây mà không nói là mình bị oan? Mau thay quần áo nhanh lên. Hôm nay cậu không cần đi lao động, nhưng phải học nội quy ở đây."
Sau khi nói xong, cai ngục ném cho tôi một cuốn sách, đó là nội quy và quy định của trại tạm giam.
Tôi đành chịu đựng mặc quần áo vào, lật xem cuốn sách trên tay dưới sự giám sát của cai ngục, nhưng trong lòng lại cảm thấy bất an, không biết Hạ Đông Hải như thế nào rồi, lần này không biết làm sao để thoát khỏi cảnh này nữa.
"Cậu xem cho kỹ đi, đừng có mà không tập trung, ở đây mỗi ngày sáng sớm sáu giờ phải dậy tập luyện, sẽ có phát thanh, không được ngủ nướng, ăn cơm cũng sẽ có tiếng còi báo hiệu, nếu bỏ lỡ sẽ không có cơm ăn, nhớ chưa?” Cai ngục trừng mắt nhìn tôi, gậy dùi cui của cảnh sát treo lủng lẳng trên tay.
Tôi thở dài thật sâu và gật đầu.
Đúng lúc này, tiếng còi bên ngoài vang lên, tôi ngơ ngác nhìn cai ngục: "Đây là?"
"Đây là âm thanh kết thúc công việc, bọn họ có thể trở về nghỉ trưa, còn cậu lo mà học quy định, có gì không hiểu thì gọi tôi." Cai ngục xoay người đi ra ngoài cửa sắt.
Tôi đứng dậy nhìn thấy trên lối đi có một nhóm phạm nhân người ướt đẫm mồ hôi đang đi về phía căn phòng này, và tất cả họ đều không mấy ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi và xem tôi như người vô hình. Trực tiếp nằm lên giường nghỉ ngơi, tôi đứng sang một bên, thấy giường lớn đã chật kín người, làm gì còn chỗ nào cho tôi?
"Người mới? Lại đây!" Đột nhiên ở góc phòng xa xa, một người đàn ông gầy gò vẫy tay với tôi, người đó trông khá giống một con chuột, nhưng thoạt nhìn không có hảo cảm lắm.
Tôi nghĩ rằng mình mới tới đây, cũng không biết nhiều gì về nơi này, nên ngoan ngoãn đi qua đó.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất