Quỷ Tân Nương

Chương 409: Ứng Cứu Hạ Đông Hải (1)

Cái gối này chắc là công tắc nhỉ? Tôi xoay mạnh một cái, quả nhiên, đáy quan tài mở ra, một bậc đá dài xuất hiện.
Tôi hít một hơi thật sâu rồi nhấc chân bước vào trong quan tài, bậc thang phủ đầy rêu, đi rất khó khăn, nếu trượt chân có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
"Hạ Đông Hải? Thanh Thanh?" Tôi mơ hồ gọi.
Bên dưới không có gì ngoài tiếng nước chảy, nước đã ngập đến mu bàn chân, xung quanh tối đen như mực.
"Tách, tách."
Tiếng nước chảy rất lớn, tôi nheo mắt nhìn xung quanh, sau khi mắt đã thích nghi được với bóng tối, tôi mơ hồ nhìn thấy xung quanh là những bức tường đá, còn thứ mà tôi đang giẫm lên là làn nước lạnh thấu xương.
“Hạ Đông Hải?” Tôi nhìn quanh, nhưng trong bóng tối không ai đáp lại tôi cả.
Trong lòng tôi không khỏi dấy lên nghi hoặc, không phải chỗ này sao? Tôi tự hỏi có phải mình đã nhìn nhầm chỗ rồi không, vậy nên ngẩng đầu lên nhìn.
Kết quả, vừa ngẩng đầu lên, trái tim tôi đột nhiên run lên, cái x.ác khô ban đầu tôi lay mãi không dậy giờ đây lại đang đứng ở cạnh quan tài, hình như nó đã phát hiện ra tôi.
Ngay khi tôi nghĩ rằng mình sắp phải đấu một trận, cái miệng lớn của nó đột nhiên nở một nụ cười lạnh lẽo, đáy quan tài đang dần dần đóng lại, ánh sáng ngày càng yếu hơn.
“Ch.ết tiệt!” Tôi vội chạy lên, nhưng lại trượt chân ngã xuống bậc đá.
“Rầm” một tiếng, đáy quan tài đã bị đóng lại hoàn toàn.
Tim tôi run lên, tôi đứng dậy khỏi mặt nước.
"Tách, tách."
Nửa người tôi ngập trong nước, tôi chợt nhận ra mặt nước hình như vẫn tĩnh lặng, nhưng sao tiếng nước chảy lại rõ như vậy?
“Ục ục ục.” Dường như có thứ gì đó đang bơi về phía tôi, tôi cảnh giác trèo lên trên bậc đá.
“Bành” một tiếng, những ngọn lửa giống như ma trơi sáng bừng lên từ bốn bức tường, ngọn lửa đung đưa chiếu sáng nơi này thành màu đỏ rực.
Tôi thấy Hạ Đông Hải bị treo trên đỉnh hang, đầu cúi thấp, không vùng vẫy, hình như đã ngất đi.
"Ục ục ục!"
Trong nước xuất hiện một vòng xoáy cực mạnh, tôi leo lên cao hơn hai, ba bậc đá, nước trên mặt đất bị một vòng xoáy cực lớn hút lên.
Cuối cùng, nó biến thành một cái rãnh khô phủ đầy rêu, một sinh vật cao ba mét, cả người màu xanh đậm xuất hiện trước mặt tôi.
Tôi không biết nó là gì? Nhìn màu sắc này, tôi nghĩ đó là một con ếch biến dị, nhưng khi nghĩ kỹ lại, kể cả ếch biến dị thì cũng không to thế này được, tôi cũng không ngửi được mùi yêu khí gì trên người nó.
“Ục ục ục!” Nó hét lên, bụng phình to như sắp nổ tung, đôi mắt to chỉ còn lòng trắng đang nhìn thẳng vào tôi.
Tôi đưa tay ra và vẫy, nhãn cầu của nó đảo xung quanh, như thể nó có thể nhìn thấy rõ ràng.
Đôi chân gầy guộc của nó trái ngược hoàn toàn với cái bụng to ễnh, đi lại có vẻ bất tiện, hơi loạng choạng. Tôi ngay lập tức rút roi Bách Quỷ ra, định bụng lúc nó đến gần thì sẽ cho nó một trận.
Mà nó thì cứ đi được ba bước lại lảo đảo một lần, tôi nghĩ nó cũng chẳng làm được gì nên trò.
“Oạp” một cái, tên kia há to miệng, thè cái lưỡi dài từ trong miệng ra, chớp mắt đã lấy mất roi Bách Quỷ của tôi
"Rắc rắc."
Roi Bách Quỷ được làm từ xương, bây giờ lại đang bị nó nhai ngon lành.
“Ục ục.” Bụng nó phát ra tiếng kêu đói, sau khi l.i.ế.m khóe miệng bằng chiếc lưỡi dài, nó lại nhìn tôi.
Khi tôi còn đang nghĩ cách đối phó thì nó đã lao thẳng đến trước mặt tôi, há cái miệng to hơn cái đầu người ra rồi cắn vào người tôi.
Tôi giãy giụa, đ.ấ.m mạnh vào môi nó, bẻ gẫy hàm răng sắc nhọn sắp đ.â.m vào người tôi.
"Ựa, ựa!"
Con quái vật hét lớn, nhổ tôi ra ngoài, m.á.u đỏ thẫm không ngừng chảy ra từ miệng nó, nó ngẩng cái đầu khổng lồ lên, điên cuồng phun ra chất nhầy khủng khiếp từ trong miệng.
Tôi nhanh chóng né tránh không để nó thành công. Nhưng trên bậc đá lại có một thứ chất lỏng dính nhớp màu xanh lục, kinh tởm vô cùng.
Nó quay đầu lại nhìn tôi, tôi nhìn xuống đất, cuối cùng vớ lấy một hòn đá ném mạnh vào đầu con quái vật.
Con quái vật há miệng, lấy lưỡi quấn lấy hòn đá rồi lại bắt đầu nhai.
Tôi ngậm viên đá xanh mà sư phụ đưa trong miệng, đúng ra chỉ cần tôi không phát ra âm thanh, nó sẽ không nhìn thấy tôi, nhưng tại sao hình như nó lại có thể cảm nhận được tôi đang ở đâu?
Tôi ngập ngừng nhặt một hòn đá khác và ném nó ra xa, cố gắng đánh lạc hướng nó, nhưng nó chỉ đứng bất động và nhìn tôi chằm chằm.
Đôi mắt không có đồng tử đó trông rất đáng sợ.
"Ục ục."
Mặc dù bụng phình to khủng khiếp nhưng bụng nó vẫn kêu liên tục, tung đòn tấn công thứ hai vào tôi với tốc độ cực nhanh.
Đánh với nó một trận là tôi đã biết sức nó thế nào, tôi không sợ, vì vậy để thoát khỏi nó càng sớm càng tốt, tôi đã không né tránh, nhân lúc nó chuẩn bị tấn công, tôi giật mạnh chiếc lưỡi dài của nó.
Theo quán tình nó đập về phía bức tường, chỉ nghe thấy một tiếng "rầm" lớn, trên tường lại có một lỗ hổng lớn, cơ thể của con quái vật nằm chìm trong đó, không thể di chuyển.
Nhân cơ hội này, tôi chạy nhanh về phía Hạ Đông Hải: "Đông Hải? Đông Hải?" Tôi hét lớn.
Hạ Đông Hải yếu ớt mở mắt liếc nhìn tôi, thân thể run rẩy, giống như có thể rơi xuống bất cứ lúc nào, nếu như ở độ cao này, mặt đất có nhiều tảng đá lớn nhỏ như vậy, tôi sợ rằng Hạ Đông Hải rơi xuống sẽ bị thương nặng
"Ục ục."
Có một âm thanh khác sau lưng tôi, tôi quay lại rút con d.a.o ngắn mà sư phụ đưa cho, đ.â.m thẳng vào n.g.ự.c con quái vật. Nhưng nó không phản ứng gì cả, ngược lại còn đưa tay ra nắm chặt lấy tôi.
“Minh Dương, nó, nó, không có linh hồn, chỉ là con rối của Liễu Trường Minh thôi.” Hạ Đông Hải yếu ớt nói với tôi, “Trực tiếp đánh vào đầu nó.”
Con rối?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất