Quỷ Tân Nương

Chương 458: Sự Sám Hối Giả Tạo (2)

Chỉ là, nhìn ông ta không chịu thừa nhận, trong lòng tôi lửa giận dâng lên, đạp lên vết thương bị đạn b.ắ.n của Đỗ Hữu Phúc.
“Ahhhhhhh.” Đỗ Hữu Phúc không ngừng rên rỉ.
Nghe tiếng hét của ông ta trong lòng tôi chẳng thấy thương cảm gì.
“Minh Dương, Minh Dương, cậu sai rồi, cậu sai rồi, cậu không nên làm như vậy, là cậu vì tiền làm cho mờ mắt.” Đỗ Hữu Phúc vừa nói vừa cầu xin tôi tha thứ.
"Nói cho tôi biết, năm đó những lời nguyền rủa kia rốt cuộc là như thế nào? Thật sự là do ma nữ nguyền rủa sao?" Tôi nhìn chằm chằm Đỗ Hữu Phúc, có những chuyện đáng lẽ tôi nên buông tay, nhưng bây giờ tôi muốn chính tai nghe tên súc sinh này nói, làm rõ ràng tất cả mọi chuyện.
Đỗ Hữu Phúc cơ thể run lên, một câu cũng không muốn nói.
Tôi nghiến răng và tăng thêm sức lực dưới chân mình.
Đỗ Hữu Phúc cau mày hét lên, ngoan ngoãn kể lại toàn bộ câu chuyện năm đó.
Hai mươi năm trước, nhà họ Đỗ chỉ là một gia đình bình thường, làm nghề may nhỏ để kiếm sống, nhà họ Đỗ có cô con gái Đỗ Tố Mẫn, là một thợ may khéo léo và lành nghề.
Bà ấy đã tình cờ gặp ba tôi, từ đó hai người yêu nhau không dứt ra được.
Bà nội không ngăn cản họ kết hôn, mà sai người đi hỏi ngày sinh bát tự của con gái nhà họ Đỗ để xem bói, vận mệnh của con gái nhà họ Đỗ không tốt, là khắc tinh khắc chồng khắc con, nhưng ba tôi không quan tâm đến những chuyện đó, một lòng một dạ cưới mẹ tôi.
Vì mối quan hệ hôn nhân giữa nhà họ Đỗ và Minh Gia, nhà họ Đỗ một bước lên trời mở một cửa hàng vải, công việc làm ăn ngày càng phát đạt, nhưng Đỗ Hữu Phúc không hài lòng với cuộc sống như vậy, với sự tham lam ngày càng lớn của ông ta, ông ta bắt đầu dòm ngó tài sản của Minh Gia.
Ba tôi là người thừa kế duy nhất của Minh Gia, lúc đó mẹ tôi đang mang thai tôi, Đỗ Hữu Phúc đã bày mưu tính kế hãm hại ba tôi, để đứa con trong bụng em gái ông ấy được thừa kế tài sản.
Nhưng ba tôi may mắn, thoát khỏi kiếp nạn, và mẹ tôi bình an sinh tôi ra.
Vả lại mẹ đã nghe ngóng được về việc Đỗ Hữu Phúc làm và đã cảnh cáo ông ta, nên Đỗ Hữu Phúc chỉ có thể kiềm chế bản thân.
Cho đến khi tôi ba tuổi, một trận dịch bệnh đã gi.ết ch.ết rất nhiều người trong thôn, Minh Gia vốn là một gia tộc lớn, sau trận dịch bệnh số lượng người đã thu hẹp lại thành một gia đình nhỏ tầm mười mấy người. Ông ta dựa vào lời nguyền rủa của ma nữ bắt đầu mưu tính hãm hại Minh Gia, khiến ba tôi sợ hãi, vả lại còn bỏ thuốc vào trong thức ăn của mẹ tôi.
Thuốc đó bây giờ được gọi là Hàn Thực Tán, hồi trước gọi là Ngũ Thạch Tán, mẹ tôi uống liên tục trong một thời gian dài, dần dần mất đi ý thức và phát điên.
(Hàn Thực Tán: 寒食散: còn có tên gọi Ngũ Thạch Tán, là tên của một bài thuốc y học cổ truyền Trung Quốc, dùng để chữa tâm thần đầy uất ức, đánh trống ngực, thường muốn bốc hỏa, mê man, hay quên, trong lòng sợ hãi, khó thở, nôn mửa, bụng chướng,...nhưng phải sử dụng theo liều lượng, nếu uống quá nhiều sẽ gây tác dụng phụ)
Cuối cùng trở thành người điên trong mắt mọi người, khi tôi năm tuổi, ba tôi vì bảo vệ tôi nên đã dẫn tôi rời khỏi thôn Minh Hà.
Cuối cùng ông ta hợp tình hợp lý có được tài sản của Minh Gia, tất nhiên lúc đó ông ta đã biết bà nội không phải là lão phu nhân của Minh Gia, mà chỉ là cô gái hầu hạ lão phu nhân Dì Liên mà thôi.
Nhưng như vậy càng tốt, mỗi người đều có được thứ mình muốn và không ai vạch trần ai.
“Minh Dương, tuy cậu cho mẹ con uống thuốc, nhưng cậu luôn hối hận điều này, vì vậy cậu không hề làm tổn thương mẹ con.” Đỗ Hữu Phúc bật khóc.
Nhưng bộ mặt giả tạo này, tôi thật sự không muốn nhìn thấy nữa.
"Hừ, ông thật sự vì tình cảm anh em không ra tay với mẹ tôi sao? Nói sự thật!" Chân tôi đạp lên vết thương trên người ông ta, ông ta liền thành thật khai ra.
"Không, không, cậu muốn cạy miệng mẹ con nói cho cậu biết mật khẩu của cái tủ mật khẩu mà ba con giấu ở tỉnh." Đỗ Hữu Phúc buột miệng: "Ba con không tin tưởng cậu, ông ta đã bí mật để lại một khoản tiền, cậu không có mật khẩu nên không mở tủ được cho nên…?"
Tiền? Lại là vì tiền?
Tôi nhìn Đỗ Hữu Phúc, ông ta đeo một sợi dây chuyền vàng dày trên chiếc cổ béo và ngắn, vì những thứ này, ông ta có thể tàn nhẫn gi.ết hết người vô tội này đến người vô tội khác?
“Cuối cùng chính ông là người đưa mẹ tôi lên núi?” Ánh mắt tôi có một vũng nước đọng lại.
"Là Liễu Trường Minh nói muốn ăn tim người, lúc đó con cứ bám lấy cậu không buông, cậu sợ con phát hiện ra bí mật, cho nên đã gi.ết mẹ con, nhưng người ăn tim không phải cậu, là Mộ Thanh Thanh, không có liên quan gì đến cậu hết." Đỗ Hữu Phúc nóng lòng muốn chối bỏ sự liên quan đến ông ta.
“Ha ha, không có liên quan gì đến ông?” Tôi nhớ tới trước khi ch.ết Thanh Thanh luôn tự trách mình: “Ông mới là người bày ra tất cả mọi chuyện, so với Liễu Trường Minh ông mới là người đáng hận hơn.”
"Minh Dương, cậu có lỗi với con, hiện tại cậu đã biết lỗi rồi, Minh Dương, chúng ta có quan hệ huyết thống với nhau. Bây giờ con là người thân duy nhất trên thế giới này của cậu, Minh Dương, xin con hãy cứu cậu." Đỗ Hữu Phúc ăn năn và cầu xin sự tha thứ của tôi.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất