Quyền Bính

Chương 148.2: Tổng đốc, Phật Di Lặc cùng với lão nguyên soái

Chương 148.2: Tổng đốc, Phật Di Lặc cùng với lão nguyên soái
Đội kỵ binh kia cũng thầm khen ngợi nhưng không chịu thua kém nhanh chóng dừng lại trước mặt Hắc Y vệ. Hiển nhiên tố chất của họ cũng không hề kém. Tên tiểu hiệu cầm cung thấy đối phương nghiêm chỉnh như vậy thì biết là có lai lịch không tầm thường nên vội vàng ôm quyền:
- Các vị! Phía trước là quân doanh, không được mời xin đừng tới.
Thạch Cảm cũng cưỡi ngựa tách ra, cao giọng:
- Làm phiền đại ca thông báo có Khâm sai đại Tần, Long Quận vương điện hạ tới đây. Mời Trấn Nam nguyên soái tiếp giá.
Tên tiểu hiểu hơi nghi ngờ nhìn mấy người nhưng cũng không hỏi nhiều, chắp tay:
- Xin mọi người hãy chờ. Tiểu nhân đi thông báo.
Nói xong y liền quay đầu ngựa phi vào trong doanh trại.
Lúc này đang là giờ cơm chiều, tên tiểu hiệu cưỡi ngựa vào trong doanh liền lao thẳng tới cái lều lớn ở trung quân. Vị Nguyên soái Bá Thưởng mà Tần Lôi muốn tới gặp đang uống rượu giải khuây với mấy tên tâm phúc. Trong doanh cấm uống rượu say nhưng không có họ trong số đó.
Một tên hiệu úy trẻ tuổi ngồi phía dưới lên tiếng:
- Đại soái! Chẳng lẽ ngài thật sự muốn cởi giáp về quên?
Mấy vị tướng quân trung niên cũng nhìn lão Nguyên soái với sự chờ đợi.
Câu nói này của y khiến cho lão nhân đang ngồi chợt ho khan. Lấy tay đấm ngực hai cái, lão nhân hơi húng hắc rồi nói:
- Nếu không thì sao? Chẳng lẽ lại trở mặt với Thái úy đại nhân?
Đám tướng quân trung niên đều trầm mặc biết lão Soái nói đúng. Có ai dám đối đầu với phủ Thái úy?
Viên hiệu úy trẻ tuổi tức giận vỗ án:
- Thế này không công bằng. Đại soái vì nước trấn giữ biên cươnghai mươi năm làm sao có thể về một cách như vậy?
Y vỗ bàn khiến cho đồ nhắm nảy lung tung, rượu văng ra đầy bàn. Đại soái không nói tiếng nào nhưng cũng không ai trách y.
Một viên tướng quân cao gây ngồi bên Nguyên soái Bá Thưởng chợt lên tiếng:
- Đại soái! Các huynh đệ không thể không có ngài.
Y vừa dứt lời, vị tướng quân ngồi đối điện chợt lên tiếng khiêu khích:
- Xa Dận Quốc! Ngươi không nghĩ nếu đại soái thật sự làm thế thì cũng sẽ có người khác tới thay chúng ta hay sao?
Vị tướng quân tên Xa Dận Quốc nghe thấy vậy thì tím mặt:
- Tần Hữu Tài! Ta cũng vì muốn tốt cho Trấn Nam quân chúng ta, sao ngươi cứ phải ngậm máu phun người?
Hóa ra vị râu vàng đó chính là người đã ngầm nói chuyện với Tần Lôi - Tần Hữu Tài. Tần Hữu Tài bĩu môi cười nhạo:
- Ngươi và ca ca của ngươi ngày thường thế nào, bây giờ đừng có vội nói tốt.
Xa tướng quân tối mặt đứng dậy định nổi nóng thì bên ngoài chợt có tiếng hô vang lên:
- Báo...
Lão Nguyên Soái ho khan một tiếng khiến cho Xa Dận Quốc căm hận ngồi xuống. Viên hiệu úy ngồi bên dưới trầm giọng:
- Có chuyện gì?
- Bên ngoài có người tự xưng là Khâm sai đại Tần, Long Quận vương điện hạ. Mời nguyên soái ra ngoài tiếp giá.
Nghe nói vậy, những người trong trướng quay sang nhìn nhau. Lão Nguyên soái vuốt chòm râu hoa râm:
- Ngũ điện hạ? Hắn không ở thành Kinh Châu hưởng phúc mà lại tới cái chỗ cứt thỏ cũng không có của lão phu làm gì?
Mặc dù nói vậy nhưng lão Soái vẫn cho người thu dọn tiệc rượu, lệnh cho chúng tướng về doanh. Còn bản thân lão thì dẫn viên hiệu úy ra khỏi liều nghênh đón Khâm sai Long quận vượng điện hạ.
...
Tần Lôi nhìn ra xa thấy một lão già tóc trắng mặc thường phục đi giữa đám binh sĩ ra khỏi cổng thì biết đó chính là Nguyên soái của Trấn Nam quân - Bá Thưởng Biệt Ly.
Hắn cũng không dám kiêu ngạo, đi tới đón lão Nguyên soái. Đám vệ sĩ phía sau nhanh chóng đi theo bảo vệ Tần Lôi.
Khi hai đoàn người gặp nhau, Tần Lôi quan sát chỉ thấy lão Nguyên soái có dáng người cao lớn, cặp mắt sáng như sao. Cho dù đang mặc thường phục nhưng vẫn không che được khí thế hào hùng của mình. Chỉ có điều mái tóc của lão đã hoa râm và mắt hơi thâm quầng. Mặc dù nó không ảnh hưởng tới sự uy nghiêm nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác anh hùng mạt vận.
Bá Thưởng Biệt Ly nhìn Tần Lôi thì thấy vị Vương gia trẻ tuổi có gương mặt anh tuấn, đôi mắt sáng ngời. Hắn đứng giữa đám quân lính chẳng khác gì một vầng mặt trời xuất hiện giữa biển chiều mênh mông làm cho trời đất sáng lên.
Tới gần, Bá Thưởng Biệt Ly bái Tần Lôi rồi cao giọng:
- Mạt tướng tham kiến thiên nhan. Ngô hoàng thành an.
Tần Lôi hiểu ý, giơ tay nói:
- Ngô hoàng cung an.
Thân là Khâm sai đại diện hoàng đế nên phải thay Hoàng đế lĩnh cúi đầu.
Lão Nguyên soái vừa định bái thì Tần Lôi đã vội vàng đỡ lấy rồi cao giọng:
- Lão nguyên soái! Ngài đức cao, ngoại trừ bệ hạ và Thái hậu ra thì trong thiên hạ này làm gì còn ai đáng để cho ngài cúi đầu. Đừng có làm tiểu vương bị giết.
Nghe thấy câu đó, đám binh sĩ hộ tống lão Soái cũng cảm thấy vui vẻ, không còn bực tức vì bị cắt đứt bữa cơm chiều.
Lão Nguyên Soái vẫn cố bái, Tần Lôi kiên quyết không đồng ý. Cả hai bên giằng co mấy lần mới thôi. Hai người nhìn nhau cười to rồi tự hành lễ sau đó vào trong đại doanh.
Khi đi vào trong đại doanh, nhìn thấy tinh kỳ rợp trời, bảo vệ nghiêm ngặt không có ai đi lại tùy tiện hay tiếng động ồn ào, Tần Lôi than:
- Đối với những đội quân mà Cô vương đã gặp thì Trấn Nam đúng là số một.
Nguyên soái Bá Thưởng vuốt râu cười to:
- Điện hạ khen quá lời.
Đám chúng tướng tùy tùng nghe thấy vậy rất đắc ý.
Đoàn người đi vào tới trước quân trướng, đám Hắc Y vệ vẫn đi theo. Tần Lôi biết quy định trong quân liền quay đầu nói với Thạch Cảm:
- Đi trong quân đội, không cần các ngươi bảo vệ.
Hắn quay đầu nói với nguyên soái Bá Thưởng:
- Thuộc hạ của Cô đi cả ngày đường nên phiền Nguyên soái phái người thu xếp cho họ.
Nguyên soái Bá Thưởng thấy Tần Lôi như vậy liền cười:
- Không có gì.
Sau đó, lão dặn viên hiệu úy trẻ tuổi đi bên cạnh:
- Tái Dương! Ngươi bảo cá huynh đệ tới chiêu đãi.
Viên hiệu úy tên Tái Dương cung kính lĩnh mệnh rồi chắp tay nói với đám Hắc y vệ:
- Các vị huynh đệ! Mời qua bên này.
Thạch Cảm vung tay cho mọi người đi còn mình thì theo Tần Lôi vào trong lều.
Nguyên soái Bá Thưởng muốn mở tiệc chiêu đãi khách quý. Một lát sau một dẫy dài thịt vịt, dê bò đã được bày trước mặt Tần Lôi. Sáng sớm, Tần Lôi đã đi, tới trưa lại có chuyện cho nên bây giờ bụng rất đói. Khi ngửi thấy mùi thịt, hắn nhìn Nguyên soái cười nói:
- Cô cũng hơi đói bụng. Xin Nguyên soái chớ cười.
Nguyên Soái Bá Thưởng vuốt râu cười nói:
- Điện hạ cứ dùng tự nhiên. Trong quân thích nhất là người đàn ông thoải mái.
Tần Lôi cũng không khách khí cầm chân vịt chân gà mà gặm lấy gặm để. Hiện tại hắn cũng không ăn nhiều, cho nên ăn một chút là đã no. Lúc này, Nguyên soái Bá Thưởng mới nâng ly lên kính hắn uống rượu.
Tần Lôi thầm khen lão nhân hiểu được bụng đói uống rượu không tốt cho nên để mình ăn cơm trước. Hắn cũng không từ chối, cả hai người liền uống cạn.
Cơ bản cả hai đều nâng chén và uống cạn hết. Tần Lôi vỗ bụng nói:
- Cơm nước no nê. Thật sự là cảm tạ thịnh tình của Nguyên Soái.
Nguyên Soái Bá thưởng cũng đặt chén rượu xuống, gật đầu:
- Ăn uống có kiềm chế. Hai mươi năm trước, lão hủ vẫn chưa làm được như vậy. Tốt tốt.
Tần Lôi cười nói:
- Do thấy uống tiếp sẽ khó chịu, uổng mất rượu ngọn. Không bằng gác lại, lần sau uống tiếp.
Nguyên soái Bá Thưởng thở dài:
- Đúng là như vậy. Không ngờ điện hạ còn trẻ tuổi mà đã hiểu được hai chữ "kiềm chế" so với phần lớn quan lại trong thiên hạ còn hơn nhiều.
Tần Lôi biết tới vấn đề chính liền ngồi nghiêm chỉnh:
- Vậy đối với bọn họ thì cái gì là kiềm chế?
Nguyên Soái Bá Thưởng liếc nhìn Tần Lôi rồi cười nói:
- Trẻ tuổi đúng là tốt.
Tần Lôi biết vị Nguyên Soái muốn nói cho mình đừng có xúc động nhất thời. Hắn nghiêm mặt, nói thẳng:
- Cô nhìn thấy một vài chuyện lý thú ở trong kinh.
Lão Nguyên soái vuốt râu, mỉm cười:
- Xin rửa tai nghe.
Lão không có chặn lời Tần Lôi.
Tần Lôi như nhớ tới một chuyện gì đó rất buồn cười:
- Đường đường tứ công tử của phủ Thái úy lại bị vị hôn thê của mình đánh cho người đầy vết thương. Nếu như không chạy nhau thì ngay cả cái của quý cũng bị vị tiểu thư đó cắt.
Nguyên soái Bá Thưởng đỏ mặt lên, không ngờ tên tiểu tử này lại nói tới chuyện nha đầu nhà mình. Lão chỉ biết cãi chày cái cối:
- Nha đầu Tái Nguyệt mặc dù tính tình hơi nhỏ nhen nhưng cũng không làm cái hành động đó. Có lẽ là nghe nhầm rồi.
Tần Lôi cười thầm. Nhìn sự điêu ngoa của Bá Thưởng Tái Nguyệt cũng đủ biết lão già này rất yêu con gái của mình, nếu không cũng chẳng nuông chiều tới mức như vậy. Hắn làm như nuối tiếc:
- Có điều chuyện nghe nhầm đó đã lan khắp cả Kinh thành khiến cho phu nhân Thái uy đau lòng có cả ý định từ hôn.
Phải thừa nhận một năm mưa gió đã biến Tần Lôi từ một người quân nhân thuần túy trở thành một tên vô lại, mồm miệng độc địa. Nên nhớ thời điểm này nếu con gái nhà người ta mà bị từ hôn thì coi như xong, đừng có mơ tưởng tìm được chồng.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất