Quyền Bính

Chương 150.1: Lão binh không chết hoa sen lụi tàn

Chương 150.1: Lão binh không chết hoa sen lụi tàn
Tần Lôi nói với Duyên Võ :
- Kế hoạch cũ không cần thay đổi, đợi Trấn Nam quân tới, chúng ta liền thuận thế giới nghiêm. Mời đại nhân vạn dụng lệnh bài tổng đốc của ngươi, yêu cầu hai tỉnh Sơn Nam cùng nhau bố trí. Một mai giới nghiêm, lợi dụng thế lôi đình vạn quân, quét sạch yêu quân. Tạo thành một vòng càn khôn ở hai tỉnh.
Duyên Võ bổ sung:
- Đồng thời còn phải ngăn cáchbiên giới hai tỉnh, ngừa yêu nhân chạy ra ngoài tỉnh làm loạn.
Tần Lôi gật đầu:
- Đại nhân nghĩ chu đáo. Nhưng việc này không thể làm lộ liễu được.
Trác Văn Chinh nói tiếp:
- Vi thần sẽ ghi cái này vào tấu chương.
Tần Lôi cười nói:
- Hại vị chính là lá chắn của quốc gia, làm những việc này là đương nhiên, ngược lại bổn vương cũng nghĩ nhiều quá.
Hai người khiêm tốn vài câu, rốt cục nhịn không được hỏi:
- Vương gia, hai người thuộc hạ hãm sâu không thể tự ngộ, cầu ngài chỉ điểm sai lầm, cũng để cho trong lòng thuộc hạ hơi lo lắng.
Tần Lôi mỉm cười:
- Hai vị đại nhân không cần lo. Cô vương cho rằng lần này Di Lặc giáo làm loạn, cũng không phải là chuyện xấu hoàn toàn.
Trong lòng hai người tự nhủ, đúng nha, không có việc này, chúng ta cũng không thể như cháu trai bị ngươi xoay xoay a. Trên mặt lại vô cũng cung kính:
- Xin lắng nghe.
Tần Lôi giơ bangón tay, chậm rãi nói:
- Có ba điểm, thứ nhất triều đình chỉ muốn phía nam vừa mới loạn lập tức giải quyết dứt điểm. Đang buồn ngủ có người đưa gối tới, các đại lão không chừng đang rất vui vẻ.
Hai người gật đầu nói:
- Chính là vậy
- Thứ hai, chỉ có loạn, chúng ta mới có thể quân quản, làm việc cũng có thể thuận tiện.
Trác Văn Chính rầu rĩ nói:
- Có thể vãn hồi hay không?
Tần Lôi khẽ cười nói:
- Hôm qua cô nhận được tin tức, hai quân Phá Lỗ, Thần Võ đã từ kinh đô đến Bắc Sơn, bao vậy biên giới hai tỉnh. Bọn họ đang chờ thu dọn cục diện rối rắm này.
Kỳ thật hai chi quân đội này, là quân dự bị của triều đình bị Bá Thưởng tự tiện dùng. Nhưng Tần Lôi không nói thẳng, nếu không sẽ làm hai người sợ mất mật, biết chỗ dựa của mình cũng ăn bữa này lo bữa khác, không biết sẽ làm chuyện gì.
Nghe Tần Lôi nói như vậy, Trác Văn Chính mới yên tâm nói:
- Như vậy, có thể buông tay đánh cược một lần.
Tần Lôi ngưng trọng:
- Chỉ cần chúng ta giải quyết mọi việc tốt đẹp, liền có thể giá họa cho Giang Nam hoặc Đông Tề. Đến lúc đó ta và ngươi không cần gánh trách nhiệm cho loạn cục này.
Hai người bừng tỉnh, thầm nghĩ mình sắp thành công thần bình loạn, có thể tiến thêm một bước cũng không chừng. Cả hai không khỏi thầm nghĩ Tần Lôi bản lãnh lớn. Lúc này nhìn lại vị vương gia chưa qua nhược quán này, trong nội tâm sinh ramột tia kì vọng.
Ba người bàn bạc một phen, liền để hai người Duyên, Trác rời đi. Chỉ còn năm ngày, tự nhiên hắn muốn nắm chắc một chút, để tránh sơ suất, làm hỏng đại sự.
Thu xếp mọi việc xong, Tần Lôi đột nhiên rảnh rỗi, không biết làm gì. Cảm thán mình trời sinh là người thu xếp cho người khác, quyết định đi xem đám Bá Thưởng Tái Dương.
- Cũng không biết tiểu tử này bình thường chưa.
Tần lôi đi về phía Đông viện, một bên hỏi Hoàng Triệu, Hoàng Triệu cười nói:
- Vương gia mang về kẻ bí ẩn không nói không cười làm người ta phát bực. Chẳng lẽ trời sinh như thế à?
Tần Lôi cười hắc hắc nói:
- Tiểu Hoàng a, ngươi cũng biết là tiểu tử kia dùng lang nha bổng tám mươi cân thép ròng.. Một thả là đi bốn mươi cái mạng à.
Sắc mặt Hoàng Triệu thoáng xanh, ậm ừ nói:
- Lợi hại như vậy, vậy nô tài không nói gì!
Hai người đi đến hậu viện, Tần Lôi đột nhiên hỏi:
- Cô nương kia thế nào rồi?
Hoàng Triệu thầm nghĩ, học phái tạp gia không sai. Cô nương tựa thiên tiên kia quả nhiên sẽ bị vương gia độc chiếm.
Gã cụp mắt nói:
- Bẩm vương gia, nàng vẫn ở phòng giặt quần áo, mỗi ngày đều hoàn thành côgn việc, cũng không sinh sự, rất yên phận.
Gã cho rằng cô nương đó bị đày vào trong lãnh cung nên cố gắng chiếm lấy chút tình cảm.
Bước chân của Tần Lôi dần chậm lại, vuốt cằm lẩm bẩm:
- Đúng là thứ trời sinh đê tiện?
Hoàng Triệu không nghe rõ, còn nghĩ Tần Lôi động tâm, vung phất trần trong tay, ghé tai Tần Lôi nói:
- Vương gia có muốn nồ tài gọi Vân Y cô nương tới?
Tần Lôi kì quái hỏi:
- Gọi làm gì? Cô vương không có tâm tình vui đùa.
Bây giờ hắn còn không có đem con người ta thành đồ chơi vui đùa.
Lời này có nghĩa khác, nếu lúc trên thuyền Hoàng Triệu đòi đi theo làm tùy tùng của Tần Lôi còn dễ, đằng này lúc đó y toàn phụ giúp bếp núc trên thuyền, nào biết gì. Cho nên tự nhiên nghĩ lệch đi, chỉ thấy mặt mày y hớn hở:
- Nô tài đã biết!
Tần Lôi lại hơi tò mò không biết cô nương băng thanh ngọc cốt, đẹp tựa thiên tiên khi mặc quần áo bình thường, lại mang bao tay sẽ như thế nào. Càng nghĩ càng hiếu kì, liền mệnh cho Hoàng Triệu dẫn mình đi rình coi.
Tiến vào hậu viện, trốn sau hòn non bộ. Nhìn xuyên qua khe hở giữa tảng đá, Tần Lôi thấy bên giếng nước cạnh cây hòe. Bảy tám nữ tử mặc áo xanh đứng thành một vòng, một người ngồi cạnh một cái chậu gỗ cực lớn, đang vò quần áo trong chậu.
Tuy những cô gái này đều quay lưng về phía Tần Lôi, nhưng hắn liếc cái vẫn nhận ra bóng lưng hoàn mĩ. Cái vai kia, mông kia, eo kia, không thể nhìn nhiều, nếu không thì hậu quả không thể tưởng tượng. Tần Lôi khó khăn mà dời mắt về phía chậu quần áo cạnh Vân Y, vậy mà chất cao một đống.
Lúc này, một cô gái bên cạnh nói:
- Vân Y muội muội, ngươi hát đi, ngươi hát dễ nghe quá.
Ý kiến đó được mọi người nhiệt liệt đồng ý. Nhao nhaophụ họa nói:
- Đúng nha.
Còn có người ôm đống quần áo cạnh Vân Y, cười:
- Tỷ giặt cho muội hát.
Vân Y vui sướng cười:
- Biết là các tỷ muội tốt nhất. Tiểu muội hát “ Tây Châu khúc” để các tỷ tỷ giải sầu.
Tiếng nói như chuông bạc vang đầy khu nhà nhỏ.
Mấy nữ nhân thấy nàng đồng ý, đều ngừng tay lắng nghe. Lẳng lặng mà nhìn Vân Y, lộ ra vẻ chuyên chú cực kỳ.
Sau hòn non bộ, Tần Lôi buồn bực nói:
- Cái này có tính là tiêu cực biếng nhác hay không?
Hoàng Triệu hình như cũng đangnghe tiếng hát của Vân Y, không nghe thấy Tần Lôi nói.
Tần Lôi còn đang muốn biểu hiện mình không thèm ngó tới thì tiếng ca vang lên trong viện:
- Ức mai hạ tây châu. Chiết mai ký giang bắc. Đan sam hạnh tử hồng, song tấn nha sồ sắc. Tây châu tại hà xử? Lưỡng tưởng kiều đầu độ. Nhật mộ bá lao phi, phong xuy ô thụ. Thụ hạ tức môn tiền, môn trung lộ thúy điền. Khai môn lang bất chí, xuất môn thải hồng liên. (Đại ý mấy câu này là: người yêu chưa về, cô gái đi hái đài sen để giải tỏa tâm trạng buồn chán. Bên kia bờ sông, người yêu cũng có nỗi buồn như cô gái, cuối cùng cô gái đành phải xin gió đem nỗi niềm của mình gửi tới Tây Châu)
Dưới ánh nắng xuân, Tần Lôi như trông thấy một thiếu nữ si tình đang chìm đắm trong nỗi nhớ tới tình lang. Gió thổi khiến cho lá kêu xào xạc làm nàng tưởng nhầm là âm thanh tình nhân trở về, đứng đậy khẽ hé cửa chờ chàng đến. Tần Lôi chợt cảm thấy ghen ghét với người tình đó.
Nhưng mà tình lang vẫn không xuất hiện, vì để che tai mắt của hàng xóm, cô nương đành phải lấy cớ ra ngoài hái sen. Lúc này trong lòng nàng ngổn ngang trăm mối. nhưng lại khiến cho Tần Lôi cảm thấy cao hứng.
Tiếng ca uyển chuyển nhẹ nhàng, phảng như giọt nước mưa rơi vào sông lớn:
."Thải liên nam đường thu, liên hoa quá nhân đầu. Đê đầu lộng liên tử, liên tử thanh như thủy. Trí liên hoài tụ trung, liên tâm triệt để hồng."
Nhưng một chút vui vẻ nhất thời không thể che giấu được sự u sầu trong lòng. Tiếng ca trở nên ai oán: "Ức lang lang bất chí, ngưỡng thủ vọng phi hồng. Hồng phi mãn tây châu, vọng lang thượng thanh lâu."
Tần Lôi mắng to, tên khốn kia làm cô nương si tình như vậy, lại còn trốn trong thanh lâu, để cô nương nhà người ta đi tìm, lẽ nào lại như vậy.
Nghe nữa cũng không vào, hắn quay người đi mất. Hoàng Triệu đang nghe mê mẩn, thấy vương gia quay người đi, cho dù không muốn, cũng đành phải đuổi theo, nhỏ giọng nói:
- Vương gia, làm sao vậy?
Chỉ thấy mặt Tần Lôi đen lại:
- Cô vương hận nhất kẻ không chịu trách nhiệm, phái người đi Tây Châu, tìm khắp thanh lâu, tìm tên đàn ông phụ long kia đi ra, cô muốn nghiền sống hắn.
Hoàng Triệu vốn là thái giám Từ Ninh cung, lại là dân thường áo vảo thủng quần. Nghe vậy không khỏi mồ hôi chảy đầy trán, nói khẽ:
- Vương gia, người này không thể nào tìm được.
Tần Lôi trợn mắt nói:
- Chẳng lẽ hắn chết rồi à?
Hoàng Triệu giải thích nói:
- Ca khúc này là chuyện từ thời Nam Bắc triều.
Tần Lôi nghe xong, gãi gãi đầu nói:
- Vậy thì hát hăng như vậy làm gì, làm hại cô suýt khóc.
Nói xong hắn bước nhanh về phía trước, HoàngTriệu mau mải đuổi theo.
Đang đi, Tần Lôi bỗng dừng bước, nhỏ giọng nói:
- Không được nói ra ngoài.
Nói xong chắp tay đi thẳng.
Hoàng Triệu suýt thì đụng vào người Tần Lôi, liên tục cam đoan:
- Nô Tài nổi danh kín miệng.
"Quyển liêm thiên tự cao, hải thủy diêu không lục. Hải thủy mộng du du, quân sầu ngã diệc sầu. Nam phong tri ngã ý, xuy mộng đáo tây châu."
Tiếng hát đã thôi từ lâu, những cô nương kia mới hồi phục tinh thần, nguyên một đám lau lau khóe mắt, ngoài miệng đều cảm thán nói:
- Mỗi lần nghe muội muội hát tình ca, chúng ta đều như bị hút theo, thành nghiện mất rồi.
Còn có người quấn lấy Vân Y hỏi:
- Muội muội đang hát cho mình chứ? Nếu không sao lại nhập tâm, làm người khác khóc như vậy?
Vân Y đỏ mặt nói:
- Tỷ Tỷ nói đùa, người ta còn nhỏ.
Không biết tại sao, khuôn mặt tươi cười ghê tởm của Tần Lôi hiện ra trước mặt làm Vân Y giậ tmình. Trong nội tâm “phi phi”, có thích heo, bổn cô nương cũng không vừa ý tên ác ôn nhà ngươi.
Ngược lại nghĩ tới những chuyện khác, cô nương không khỏi ảm đạm… ngơ ngác mà nhìn chậu gỗ, không nói nữa.
Người khác cho là nàng nhớ tình lang, nhìn nhau cười cười, nhưng đều yên lặng.
Lúc Tần Lôi nhìn thấy Bá Thưởng Tái Dương thì gã đang ngồi ngẩn người cạnh giường của Mã Thúc. Tần Lôi nhìn tiểu tử ngốc này như đang tương tư phiền muộn, hiểu ý cười cười. Hắn hắng nhẹ, làm Bá Thưởng Tái Dương chú ý.
Thấy Tần Lôi ngoắc mình, Bá Thưởng Tái Dương nhìn mã thúc vẫn hôn mê, đi theo Tần Lôi ra sân.
Hai người đi một đoạn, đứng cạnh ao nước. Ánh nắng phản chiếu lên mặt nước hai khuôn mặt trẻ.
Tần Lôi nhìn cái bóng trong nước, nói khẽ:
- Mã thúc sao rồi?
Bá Thưởng Tái Dương khẽ nói:
- Lúc hừng đông tỉnh lại một lần, uống thuốc xong lạingủ, nhưng cũng đã hạ sốt.
Tần Lôi gật đầu, hoài niệm
:
- Lão binh không chết chỉ lụi tàn.
Bá Thưởng Tái Dương nhắc lại:
- Lão binh không chết…
Rồi trầm giọng:
- Nếu ta không nhu nhược, chắc chắn Mã thúc sẽ không bị thương.
Tần Lôi vỗ đầu hắn, như một huynh trưởng mà cười. Bá Thưởng Tái Dương cũng không thấy có gì không ổn. Hắn ngượng ngùng nói:
- Ta hiểu sai sao?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất