Quyền Bính

Chương 162: Cạnh tiêu

Chương 162: Cạnh tiêu
Ngày hai mươi hai tháng năm năm Chiêu Võ thứ mười bảy – chắc chắn tất cả thân sĩ phía nam sẽ không quên ngày này.
Trong đêm, trời đổ một trận mưa lớn, thẳng đến giờ mão mới tạnh dần. Trận mưa này đã tẩy rửa sạch sẽ xú khí và máu đen trong thành Kinh Châu. Buổi sáng, mọi người vừa mở cửa, đập vào mắt là ánh nắng tươi mới, hoa cỏ xanh non mơn mởn.
Hít thở bầu không khí mới mẻ của buổi sáng, hán tử mặc áo xanh mới tinh đang đứng bên cạnh một cỗ kiệu lớn có sáu chóp vàng, tay cầm khăn sạch cẩn thận lau lại cán kiệu đã sáng loáng. Đằng sau cỗ kiệu còn có hơn mười cỗ kiệu nhỏ, cũng đang có người chà lau. Từ hậu viện vang lên tiếng bước chân rầm rập, mấy hán tử vội cất khăn lau, cung kính quỳ dưới đất.
Một lão giả râu trắng phục sức công tước được mười nam tử dìu xuống, bước ra từ hậu viện. Những nam tử này quần áo đẹp đẽ quý phái, trẻ có già có, khuôn mặt ai cũng rất hưng phấn.
Lão giả đó chính là Đại Tần Kinh Quốc công Từ Sưởng, bên cạnh là nam định trong gia tộc Từ thị. Lúc này, một nam tử hơn bốn mươi tuổi đang thấp giọng bẩm báo:
- Hai triệu lượng tiền giấy Nhị gia trong kinh gửi đã đến, còn có bốn triệu lượng Tam gia ở phía đông đưa tới. Lúc này trong tay chúng ta có tổng cộng chín triệu lượng tiền giấy.
Từ Sưởng trầm ngâm nói:
- Lẽ ra cũng không thiếu lắm, nhưng người không thấy được cảnh tượng hôm qua, thật sự là kích động nhân tâm. Ta sợ những gia hỏa vốn đóng vai trò chủ chốt trong thuờng nghị sẽ liên minh giành một ghế thường nghị.
Người được gọi là Quốc Xương thầm oán: Hôm qua quay về sao ngài không nói, giờ trước khi lên kiệu lại định dọa con sao? Nhưng người ta là gia chủ, y cũng chỉ dám nghĩ trong lòng, khẽ nói:
-Chúng ta không thể so với Tư gia, không thể có nhiều tiền mặt như vậy. Nếu lại rút từ bên trong ra… những sản nghiệp kia cũng sẽ không còn.
Từ Sưởng chính là chưởng qũy vung tay đốt tiền đích thực, lắc đầu nói:
- Lão phu không tin, Từ gia chúng ta còn không gom nổi thêm mấy triệu lượng sao?
Trong lòng Quốc Xương thầm mắng lão nhân này đã quá mức tự phụ rồi. Ngài cho rằng chúng ta cũng có một núi bạc sao? Nhưng vẫn bất đắc dĩ nói:
- Nếu moi hết bạc trong kho trong rãnh ra, chúng ta cũng có thể gom thêm được năm triệu lượng.
Từ Sưởng cắt lời:
- Ngươi xác định chỗ mỏ kia có bao nhiêu?
Một lão nhân bên cạnh cười nói:
- Hai năm qua tổng cộng không kiếm được một triệu lượng. Chỉ là người khác không biết mà thôi.
Từ Sưởng gật đầu cười nói:
- Vậy thì thật tốt. Nhân cơ hội này bắt y phải chịu giá cao.
Người bên cạnh đều kêu lớn “Gia chủ anh minh”
Vừa nói chuyện, đoàn người vừa vào kiệu của mình, các hán tử quỳ dưới đất lúc này mới đứng dậy hô lớn:
- Khởi kiệu…
Đám kiệu phu bèn vững vàng nâng kiệu lên và bước đi. Ra đến cửa chính, cỗ kiệu gặp đội hộ vệ, dềnh dềnh dàng dàng thong thả đi về hướng phủ Tổng đốc.
Cảnh tượng như thế này đã nhiều lần diễn ra ở thành Đông Tây phủ Kinh Châu. Đêm qua, thân sĩ hai trăm nhà, đón xe ngồi kiệu, mang theo tùy tùng gia nhân từ nhà mình đến phủ Tổng đốc. Lại có vô số sĩ nông công thương cùng đi theo xem náo nhiệt.
Phủ Kinh Châu để trống một khu vực rộng lớn bên cạnh phủ Tổng đốc làm nơi đỗ xe cho những lão gia này. Lúc đó, còn nửa canh giờ nữa mới khai hội mà võ đài lớn như vậy đã tràn đầy xe ngựa các nhà. Những vị khách tự cao tự đại khoan thai đến chậm dạo qua một vòng cũng không tìm được vị trí, đành phải xuống kiệu trước, để chophu kiệu đưa kiệu ra ngoài đường.
Thân phận lớn như Từ Sưởng đương nhiên không thể dừng kiệu bên ngoài quảng trường. Các gia nhân gác cổng thấy kiệu lớn Công tước của lão bèn cung kính mở rộng cửa chính mời Kinh Quốc công sớm vào bàn. Đám người hối hả bên ngoài ngoài việc hâm mộ ra cũng không còn cảm xúc nào nữa. Đây là hưởng thụ mà cấp bậc của người ta nên có.
Đương nhiên, không thể có chuyện hơn hai trăm người trong đội ngũ xuất phủ đều được vào. Hội đấu thầu quy định, mỗi nhà, ngoài gia chủ, chỉ có thể mang theo một người. Từ Quốc Xương với tư cách là Đại quản sự ngoại phủ Từ phủ, chuyên môn phụ trách tiền bạc, đương nhiên theo vào trong. Những người còn lại chỉ tiễn lão công gia sau lưng, rồi đến đối diện phủ Tổng đốc, vào phòng đã sớm đặt trong tửu lâu uống rượu chờ.
Hai cỗ kiệu một lớn một nhỏ hạ xuống, Từ Quốc Xương xuống trước, chạy tới xốc màn kiệu của lão gia tử, cung kính đưa tay đỡ lão. Công phu này y đã tập vài chục năm một ngày không rời, thậm chí cho dù là đang mang một bụng oán giận cũng vẫn vậy. Nếu không làm thế, y chỉ là một chi thứ, làm sao có thể ngồi xuống cái ghế Đại quản sự thiên hạ đỏ mắt nhìn suốt hai mươi năm được?
Tri phủ phủ Kinh Châu mặc quan phục mới tinh bước tới đón tiếp. Đối với Tri phủ tứ phẩm như vậy, đương nhiên Từ Sưởng chỉ cười nhạt, giao việc lôi kéo tình cảm cho Từ Quốc Xương.
Tri phủ Kinh châu đưa hai người vào hội trường, một Hắc y vệ mặt lạnh tanh cản lại:
- Xin lấy ra thiệp mời.
Từ Sưởng hơi mỉm cười:
- Lão phu tự mình mang theo.
Nói xong, lão lấy một tấm thiệp nhung màu lam tinh xảo từ trong tay áo đưa cho y. Hắc y vệ mở thiệp mời ra, lấy ra một tấm giấy đỏ đặt lên thư án bên cạnh, cầm hai tay trả lại cho Từ Sưởng, cung kính nói:
- Xin mời Công gia lên lầu hai phòng chữ Giáp an vị.
Được Tần Lôi nể mặt, tâm tình lão nhân thật tốt, gật đầu cười nói:
- Cám ơn vị tiểu ca này. Quốc Xương, khen thưởng.
Từ Quốc Xương sau lưng thầm nghĩ: Lão đầu tử, ngài điên rồi sao? Hôm nay tới cạnh tiêu, trên người ta không mang theo lấy một lượng bạc vụn đâu. Nhưng mặt mũi của lão đầu tử quan trọng hơn, y vội vàng sờ sờ ống tay áo, tìm được tờ tiền giấy có giá trị nhỏ nhất, đau lòng đưa cho Hắc y vệ.
Sắc mặt Hắc y vệ lạnh lùng ôm quyền với Từ Sưởng.
- Tạ lão công.
Rồi nhận lấy, thu vào tay áo.
Từ Quốc Xương theo Từ Sưởng đi vào, thầm muốn khóc thét. Bồ Tát ơi, một ngàn lượng bạc cũng không đổi lấy được một nụ cười sao.
Thực ra y đã nghĩ oan cho vệ sĩ này rồi. Kỳ thật, xong nhiệm vụ,điều đầu tiên vệ sĩ này làm là đi tới một nơi không có ai, rút tờ giấy trong tay áo nhìn nhìn mệnh giá, toét miệng cười thật to, lại hít vào một hơi:
- Tương đương với tiền lương ba năm của lão tử…
Trong quy định có điều luật về tiền thưởng, ai thu được, dù là của ai, chỉ cần vượt qua một trăm lượng đều phải báo cho Thị vệ trưởng. Cho nên y chỉ cần báo cáo lại cho Thạch Cảm là có thể bỏ túi, không mang chút gánh nặng nào trong lòng.
Bên kia, Từ Quốc Xương lòng như dao cắt đi theo Từ Sưởng vào hội trường. Hội trường có hai tầng, cao lớn rộng rãi. Tầng dưới bày hơn mười bàn trên phủ khăn trải bàn bằng vải nỉ màu xanh, trên mặt bàn, cách một chút lại có một hàng đồng có khắc chữ như “Tảo Dương Triệu gia”, “Dư Châu Mã gia”, vân vân, coi như là nơi ghi rõ về thân phận. Trên mỗi bàn đều có hộp gỗ khắc hoa trang nhã, còn có trà và hoa quả bày đặt cẩn thận. Sau bàn là ghế bành thư thái. Xem ra người tổ chức đã cân nhắc đến việc các lão nhân tới tham gia phần lớn đều đã quen sống sung sướng, nên rất cẩn thận.
Từ Quốc Xương cũng quên đau lòng, chỉ cảm thấy phảng phất như mình đang ở dị quốc. Rõ ràng vẫn là những thứ đó, nhưng sắp xếp như vậy, thấy rất ngay ngắn chuyên nghiệp, khiến cho người ta cảm thấy vui vẻ, không khỏi thầm tán thưởng người sắp xếp bên trong.
Bọn họ vào cũng đã muộn, trong hội trường về cơ bản đã có đông đủ thân sĩ Sơn Nam Giang Bắc, thấy Từ Sưởng tiến vào, bọn họ không ngừng thỉnh an vấn an. Từ Sưởng vừa mỉm cười đáp lại vừa theo vệ sĩ dẫn đường đi vào.
Vị trí của Từ gia ở lầu hai. Hai người bước lên, thấy ở lầu một có một vài gian phòng được ngăn ra. Từ Quốc Xương đếm, ngoài gian phòng ở giữa lớn hơn hẳn, còn có rất nhiều căn phòng hoa lệ, tổng cộng có mười hai, nói chính xác, tổng cộng có mười ba nhà được hưởng thụ đãi ngộ này.
Phục vụ trên lầu đưa hai người vào gian phòng lớn ở bên trái gian ở giữa, quả nhiên trên đó treo bài tử chữ nhất. Thì ra gian phòng lớn ở chính giữa là của Vương gia – hai người thầm nghĩ.
Đi vào trong, thì thấy trong gian phòng nhỏ chỉ rộng hơn một trượng được trang trí theo phong cách cổ xưa cực kỳ cao nhã, phía trên bày một bộ bàn gỗ lê hoa, trên đó cũng có đồ ăn trà nước các loại đó, chỉ là cao hơn một chút mà thôi. Khiến cho lão nhân hài lòng nhất, là đằng sau bàn còn có một cái ghế bành, có thể giúp cho lão già mình bớt phải chịu tội một chút.
Đi cả đoạn đường, lão nhân bảy mươi tuổi cũng hơi mệt, ngồi xuống ghế, chọn tư thế thoải mái nhất, nheo mắt nói:
- Đừng thấy Vương gia chúng ta còn nhỏ tuổi. Thực ra khi làm việc lại cực kỳ chín chắn, để cho ngươi không thể tìm ra được một điểm chê trách nào.
Từ Quốc Xương quỳ dưới đất, vừa nắn chân cho lão vừa cười nói theo:
- Quả thật khiến cho người ta cảm thấy đáng giá, cảm thấy thoải mái từ trong suy nghĩ.
Hai người đang nói chuyện, bỗng có tiếng bước chân lên lầu. Từ Sưởng nhìn ra phía cửa, Từ Quốc Xương hiểu ý, nhìn qua khe cửa ra ngoài, một lúc lâu sau mới quay lại nói khẽ:
- Là Tư gia.
Lão nhân gật đầu:
- Bọn họ vào phòng nào?
- Phòng số bảy.
Từ Quốc Xương có vẻ hơi hả hê, cười nói:
- Xem ra một đống bạc họ nhả ra cũng không khiến cho Vương gia cho họ chút mặt mũi.
Không bao lâu sau thì tới giờ thìn, từ trên ghế lô nhìn xuống, tất cả bàn đã ngồi đầy, mà Tuần phủ Giang Bắc Trác Văn Chính cũng đã lên đài. Xem ra cuối cùng cuộc đấu giá đã bắt đầu.
Hôm nay Trác Văn Chính cũng mặc bộ lễ phục tam phẩm mới tinh, tinh thần phấn chấn đứng trên đài, nhìn qua dưới đài không có ghế trống nào, chứng kiến từng khuôn mặt hoặc quen hoặc lạ đang nhìn mình chờ đợi, lòng y không khỏi bùi ngùi. Ngày thường muốn gặp những vị đại lão ngồi đây thực phi thường khó khăn, nói gì đến triệu tập họ lại. Cảnh tượng ngày đó y cùng với Khúc Tông đốc bị sập cửa vào mặt, ăn không ngồi chờ vẫn đang hiển hiện trước mắt. Không ngờ, Vương gia vừa đến, đã dễ dàng quay tít mấy lão môn phiệt giảo hoạt như cáo, gian trá như quỷ, lại có bệ đỡ trong kinh này.
Hắn nói muốn họp, lại có người thà rằng liều chết vượt qua khu vực Di Lặc giáo khống chế chạy tới đây, sợ bỏ lỡ.
Hắn nói đóng một vạn lượng tiền báo danh, lập tức có doanh thu hơn ba trăm vạn lượng bạc. Lẽ ra cứ thế thống thống khoái khoái cất đi, hắn lại không, hắn còn phải sơ tuyển, trực tiếp đào thải bỏ hơn một trăm nhà, trả nguyên bạc về.
Tuy không hiểu nổi dụng ý khi Vương gia làm vậy, nhưng thấy những lão gia hỏa thành thành thật thật ngồi sau dãy bàn dài, ai nấy đều thỏa mãn đắc ý ra mặt, xem ra lần sơ tuyển loại bớt kia đã thỏa mãn lòng hư vinh của đám thân sĩ ngồi đây – chỉ cần vào phòng này, có nghĩa ngươi là một trong số hai trăm nhà mạnh của phía nam.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất