Chương 19: Phản ư? Phản ư?
Trong lá thư đó viết:
- Ngàn cân treo sợi tóc, mong huynh nhanh chóng thực hiện.
Những chữ này không phụ trách nhiệm.
Mã Khuê cũng hiểu được rằng thời gian mà mình phát động chính là vào giờ Sửu ngày mười một. Mà ngày đó cũng chính là ngày mai.
Trong đêm hôm đó, sau khi Mã Khuê đi kiểm tra tình hình người bị thương khắp doanh như mọi ngày khi quay trở lại trướng của mình thì ở đó đã có mười mấy quan quân đang đợi hắn. Mã Khuê dặn dò canh phòng nghiêm mật xung quanh trướng rồi mới chậm rãi đi về vị trí chính giữa ngồi xuống. Gương mặt của hắn lộ rõ vẻ mệt mỏi và hốc hác.
Đám quan quân đưa mắt nhìn nhau. Một người đứng gần nhất đứng dậy dò hỏi:
- Thống lĩnh đại nhân triệu tập chúng tôi đến đây là vì chuyện đó sao?
Mã Khuê nhanh chóng lấy lại tinh thần, vẻ mơ màng lúc nãy lập tức biến mất. Y nhìn mọi người trong phòng rồi gật đầu trầm giọng nói:
- Đúng vậy! Ta đã nhận được mật tín của điện hạ, lệnh cho chúng ta giờ Sửu ngày mai hành động.
Tất cả những người có mặt trong phòng này đều là vệ binh trung thành của phủ Trầm Lạc.
Mấy tháng nay bọn họ mai danh ẩn tích, vào sinh ra tử chỉ để chờ tới ngày hôm nay. Mặc dù đã xác định tâm lý từ tước nhưng tất cả vẫn hơi kích động. Không ít người đứng lên nhìn thủ lĩnh của bọn họ.
Mã Khuê nhìn những khuôn mặt trẻ ở bên cạnh mình đang tràn ngập sự hồi hộp và cuồng nhiệt. Y khẽ thở dàinhìn về hướng đỉnh trướng, nhìn vào ngọn đèn ngày đêm mờ mịt treo lủng lẳng rồi như đang tự nói với mình:
- Chẳng lẽ không có cách nào khác sao? Đây là chuyện tính mạng của mấy chục ngàn người.
Đám quan quân, có lẽ nên gọi là đám vệ binh Trầm phủ đều im lặng. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, lúc điện hạ lập ra kế hoạch không ngờ rằng cuộc nổi loạn của nước Tề lại mạnh mẽ và dữ dội như vậy, trong thời gian ngắn đã tụ tập được hơn một trăm ngàn người. Cho dù hiện tại, trải qua mấy trận thảm bại, thậm chí đã có vài nhóm tách ra thì vẫn còn lại gần bốn mươi ngàn người.
Dựa theo kế hoạch ban đầu, bọn họ sẽ dẫn dắt quân nông dân ngăn cản kẻ địch từ tất cả các mặt trận công kích một ngày, tới khi điện hạ hoàn toàn thoát được khỏi quân Bách Thắng và quân truy sát từ các đường thì coi như hoàn thành nhiệm vụ. Sau đó sẽ có huynh đệ tới ứng cứu bọn họ thoát khỏi đám quân nông dân.
Cứ như vậy, vận mệnh của đội quân nông dân đã được quyết định trước rồi.
Những tên gián điệp không chuyên nghiệp này, không được trải qua huấn luyện, hoàn toàn dựa vào sự nhiệt huyết mà liều lĩnh thâm nhập vào đoàn quân nông dân. Mà những người dựa vào sự nhiệt huyết làm việc thường sẽ vì nó mà làm hỏng việc. Sống cùng với quân khởi nghĩa trong mấy tháng nay, những người được tuyển chọn của Trầm phủ quả nhiên giành được sự tin cậy và tôn trọng của những người bên cạnh. những người khởi nghĩa luôn nhìn họ với ánh mắt sùng bái, bọn họ nói gì nghe nấy, tôn họ làm thần linh.
Cái thứ “tín nhiệm” này, rất hiếm rơi vào tình huống không hay nhưng lần này dường như là rơi vào tình huống đó. Những vệ binh nhiệt huyết không được học làm sao để cắt đứt tình cảm, bọn họ đã bị sự “tin tưởng” của những người nông dân ràng buộc.
Câu nói của Mã Khuê khiến đám thủ hạ đều trầm mặc. Y tiếp tục khan giọng nói:
- Xem ra các vị cũng băn khoăn như vậy. Ta có một cách muốn thương lượng với các vị.
Y dừng một chút, nói tiếp:
- Nhiệm vụ của chúng ta là yểm trợ điện hạ về nước, đây là điểm quan trọng. nhưng trước khi đi, điện hạ có nói, ngoài quân lệnh thì vẫn có những thứ khác. ngài cho ta quyền quyết định tùy theo thời điểm, cho nên ta có quyền thay đổi kế hoạch.
Giọng ycàng lúc càng cương quyết, nét mặt cũng cứng rắn hẳn lên.
- Ta quyết định, đêm nay làm náo loạn doanh trại, các người quay về mỗi nhóm, chém giết chủ tướng, khống chế tình hình. Tất cả không được có sai sót.
Mã Khuê trầm giọng nói.
Có viên quan đứng ra chắp quyền hỏi:
- Thống lĩnh đã có được sự cho phép của điện hạ hay lão gia chưa?
Mã Khuê lạnh lùng nhìn gã, nói:
- Điện hạ đã trao quyền quyết định tùy theo thời điểm cho ta, như vậy đã đủ hay chưa?
Viên quan lắc đầu nói:
- Thuộc hạ chỉ muốn biết là người của chúng ta có nắm được sự thay đổi này hay không thôi chứ không phải nghi ngờ quyền uy của thống lĩnh.
Mã Khuê gật đầu, nhìn mọi người trong phòng nói:
- Nếu đã như vậy thì quay về doanh chuẩn bị đi. Tới trước giờ tý phải tập hợp đội ngũ ở trước trướng trung quân.
Đám quan quân tuân lệnh nhanh chóng rời đi. Mã Khuê quay sang nói với viên quan vừa đặt câu hỏi:
- Thạch Uy! Ngươi ở lại một chút.
Viên quan đó đành dừng lại, lặng lẽ không nói gì, đến khi mọi người đã đi hết, Mã Khuê mới nói với gã:
- Làm phiền ngươi ở đây đợi trời sáng được chứ?
Thạch Uy cười khổ nói:
- Thống lĩnh! Ngài làm như vậy sẽ hại điện hạ đó.
Nói xong y cũng không phản kháng gì, để mặc cho vệ binh trói lại.
~~~~~~~~~~~
Lúc ba trăm kỵ sĩ vọt tới trước cửa doanh của quân nông dân thì hơi bối rối.
Cổng lớn mở rộng, trên chiến hào rộng cũng thêm một cái cầu gỗ.
Tần Lôi trầm ngâm nhìn về phía trong doanh trại, chỉ thấy vài con tuấn mã đang phóng nhanh ra, dẫn đầu là phó thống lĩnh vệ binh Trầm phủ, là người lãnh đạo hành động nội gián lần này – Mã Khuê.
Nhưng hắn lại không thấy người mà mình dặn dò không được rời khỏi Mã Khuê là Thạch Uy đâu.
Quân Tề nhanh chóng chỉnh đốn đội ngũ, kỵ binh đã bắt đầu xung phong. Chỉ trong vòng một chén trà là chúng có thể tới đây.
Tần Lôi cố gắng kìm nén sự nghi ngờ trong lòng, tay phải để ở sau lưng làm động tác nắm tay. Đám kỵ sĩ đều tự mình nắm chặt cung nỏ ở bên hông, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị tiến công theo ý chỉ của điện hạ. Những cái cung nỏ cầm tay này chính là sau trận chiến hôm nọ, Tần Lôi cảm giác sâu sắc là thủ hạ của hắn thiếu năng lực chiến đấu đường dài nên bảo Trầm Lạc bỏ ra một số tiền lớn mua về. Số cung nỏ được chế tạo theo cách thức của quân Vũ Lâm của Nước Tề, mặc dù không thể so sánh với mấy món đồ của Tần Lôi, nhưng cũng là có còn hơn không. Đương nhiên đây chỉ là quan điểm của Tần Lôi mà thôi.
Trong chớp mắt, Mã Khuê đã xoay người xuống ngựa quỳ rạp xuống trước mặt Tần Lôi, mà nói một cách vội vàng:
- Tình huống có biến, mong điện hạ tiến vào trại trước đã. Sau đó thuộc hạ sẽ bẩm báo.
Tần Lôi nhìn Mã Khuê đang quỳ ở trước ngựa, cố gắng không thể hiện sự không vui trong lòng. Hắn suy nghĩ thật nhanh, sau cùng mới gật đầu nói:
- Làm phiền Mã đại ca rồi.
Hơn ba trăm kỵ binh người không rời ngựa, tay không rời nỏ vây xung quanh người đồng bạn ngày trước tiến nhanh vào đại doanh.
Dây treo chuyển động khiến cho cầu gỗ chậm rãi kéo lên. Mấy ngàn kỵ binh hô to ghìm dây cương lại, đợi đội quân nhu đến làm cầu.
~~~~~~~~~~~~~~
Tần Lôi vừa tiến vào trại thì một bóng người đen sì ở một bên chui ra, Đám hộ vệ bên trái nhất tề giương cung lên. Viên đội trưởng hét lớn:
- Tủ lạnh!
Người nọ gần như cùng lúc hô:
- Ti-vi!
Cung nỏ của đội viên hộ vệ mới hơi buông xuống.
Người này chạy đến trước mặt. Khi nhìn thấy rõ mặt thì ra là đội trưởng trung đội thám báo Hầu Tân. Gã vừa nhìn thấy Mã Khuê liền nói với Tần Lôi:
- Điện hạ, xin hãy bắt giữ hắn trước đã.
Tần Lôi nghiêng đầu nhìn về phía Mã Khuê, thấy sắc mặt của y vẫn như thường, hắn liền nháy mắt đối với hai gã hộ vệ ở phía sau Mã Khuê, sau đó chỉ tay vào Hầu Tân nói:
- Chớ có nói bậy, còn không mau xin lỗi thống lĩnh!
Hầu Tân thấy ám hiệu của Tần Lôi, cũng không nói to chỉ đứng ở dưới ngựa Tần Lôi nói nhỏ vài câu, sau đó liền đứng lẫn vào trong đội. Tần Lôi nghe xong cố gắng kìm chế cơn giận chỉ nhếch môi, nói với Mã Khuê:
- Mã đại ca, ta muốn một lời giải thích.
Mã Khuê chỉ khẩn cầu Tần Lôi vào trong trướng sẽ tự nói. Tần Lôi lắc đầu, cất cao giọng nói:
- Tòng ngô giả giai ngã huynh đệ dã, sự vô bất khả đối kỳ ngôn*. (*:Người theo ta đều là huynh đệ của ta, sự việc có đúng như lời đồn hay không) Mã đại ca cứ nói ở đây là được rồi.
Sắc mặt của đám vệ sĩ bên cạnh vẫn bình thản.
Mã Khuê cũng phát hiện đám thuộc hạ của mình trước đây đã thay đổi rất nhiều, rõ ràng nhất là tính kỷ luật. Y cười khổ một tiếng nói:
- Ha ha, điện hạ so với khi còn ở Thượng kinh đã tiến bộ rất nhiều, vậy cho phép tiểu nhân bẩm báo tại đây vậy.