Chương 27: Một ngày hè khó quên
Nếu nghe một lão nông nói thì năm Chiêu Vũ thứ 16 cũng được. Một mùa xuân mưa dầm liên tục, nhưng đến ngày thu hoạch lúa mạch thì bầu trời quang đãng. Ánh mặt trời nóng nực treo trên đầu và không mất quá nhiều thời gian để làm nước trên mặt đất bốc hơi hết lên trời. Một mùa xuân không có những hàng liễu với mái tóc xanh rủ xuống vô tình nữa. Những tiếng kêu rộn ràng ẩn sau những cánh lá, làm cho những đứa trẻ dưới gốc cây dính bột mì vào cành trúc đi dính.
Thần Châu đang ngập tràn trong không khí mùa thu hoạch. Cho dù là Tần, Tề hay Sở, khi đến bất kỳ một miền quê nào đều thấy những cánh đồng lúa mạch như một biển vàng đang khẽ dập dờn mỗi khi có gió thổi qua. Vẻ mặt vui mừng của những người nông dân từ khi trời còn chưa sáng đã bận rộn với công việc, cong lưng dùng liềm cắt lúa ngả vào bờ ruộng. Phía sau là những đứa trẻ hay người già phụ trách thu hoa màu, bọn họ dùng dây cỏ buộc túm lại, rồi đặt ở bờ ruộng.
Đứa con trai vừa làm vừa chơi, mỗi lần vận chuyển lúa thì lại nói cười mấy câu với đệ đệ và muội muội đang ngồi trông ở đó, lại lộn mấy vòng trên mặt đất như thằng hề đổi lấyánh mắt ngưỡng mộ của đệ đệ cùng những cái vỗ tay hoan hô của muội muội mới thôi. Nếu như năm ngoái, cha còn cầm gậy hung dữ đuổi đánh đứa con trai chưa hiểu chuyện thì năm nay, mùa màng tươi tốt, những ngày trôi qua thật thuận lợi, những hành động của đứa bé trong mắt người cha cũng trở lên thật đáng yêu.
Nhưng một tiếng quát vẫn là điều không thể tránh được:
- Nhị Oa, cái tên tiểu tử nhà ngươi, không mau đi làm việc đi.
Nhóc Nhị Oa đang khoe khoang con dế mà hôm qua nó tự mình thắng được với đệ đệ và muội muội, đang nói đến chỗ quan trọng chuyển bại thành thắngthìrời đi làm sao được. Nó cũng không quay đầu lại, nói qua loa:
- Cha, có một đám quan từ đằng xa đến, con phải đi xem bọn họ có thể nhận con không!
Cha Nhị Oa nghe vậy, biết cái “ bệnh” muốn vào thành làm quan lớn của nó lại tái phát, đứng thẳng lên cười mắng:
- cái đồ tiểu tử nhà mày, nếu như có thể đi được thì tốt. Một ngày có thể tiết kiệm được bao nhiêu thóc gạo.
Nói rồi nhìn về phía nam, không ngờ lại có một đoàn xe đang đến thật.
Một lát sau, đoàn xe càng ngày càng gần. Một chiếc xe song mã bốn bánh, màu vàng được hai con ngựa kéo, dưới sự điều khiển cẩn thận của phu xe, chiếc xe bình ổn chạy trên đường. Có khoảng mười mấy chiếc xe, hai bên xe đều có quân lính mặc áo giáp, cưỡi ngựa chiến màu trắng tinh.
Nhị Oa và cha đều bị khí thế của đoàn xe làm cho đứng im. Miệng há hốc đứng dưới ruộng. Chỉ thấy đoàn xe dừng lại trước ruộng nhà Nhị Oa. Mấy người mặc y phục đen, trang phục thị vệ bao quanh chiếc xe ngựa ở giữa, một người có vẻ là thủ lĩnh gõ mấy cái vào cửa xe. Cánh cửa xe được mở ra từ bên trong, rồi có hai người đàn ông cùng mặc y phục đen đỡ một người mặc cẩm y đến chiếc ghế gỗ đã được đặt sẵn dưới đất.
Người nam nhân kia mang mặt mày khổ sở ngồi trên chiếc xe lăn, dường như phàn nàn gì đó với người mặc đồ đen bên cạnh. Nhưng người bên cạnh cũng chỉ thấp giọng cười và lờ đi yêu cầu của hắn. Hai bên lằng nhằng trong chốc lát, cuối cùng một người vệ sĩ nhỏ bé tới đẩy chiếc xe, thỏa mãn yêu cầu muốn đi tản bộ của nam nhân mặc cẩm y.
Nhị Oa tò mò nhìn quan nhân ngồi trên chiếc xe đẩy, chỉ thấy hắn lúc thì chỉ chỉ trỏ trỏ, lúc thì hạ giọng cầukhẩn tên vệ sĩ bên cạnh để mình tự đi, sau khi bị cự tuyệt thì lại thở phì phì trách tên hộ vệ đi quá gần ảnh hưởng việc mình ngắm cảnh.
Nhị Oa rốt cuộc nhịn không được, “xì” ra một tiếng cười.
Tiếng cười của nó cũng không lớn, tiếc là tai của tên ngồi trên xe còn thính hơn mèo. Nghe có người cười, người mặc cẩm y thò đầu từ trong vòng vây của đám thị vệ áo đen, nhe răng cười với Nhị Oa
Cha Nhị Oa lại làm việc, đồng thời vỗ lên đầu nó hai cái rồi quát lớn:
- Thằng ranh con không nhanh về làm việc với ta.
Vừa nói gã vừa lôi nó xuống ruộng.
Nhị Oa cố gắng thoát khỏi bàn tay của cha, đồng thời cãi lại:
- Con không, con muốn hỏi quan nhân có muốn nhận con là thủ hạ không.
Nghe câu trả lời nằm ngoài dự đoán của mọi người, người thanh niên ngồi trên chiếc xe đẩy cảm thấy thú vị. Y ra hiệu tên hộ vệ bên cạnh dẫn đứa con trai đến.
Một người thủ hạ bên cạnh đi đến, gật đầu nói với cha của tiểu Oa nhi:
- Xin chào đại huynh, điện hạ của chúng ta mời quý công tử đến nói chuyện. Xin mời.
Không đợi cha trả lời, Nhị Oa nhảy lên, vui mừng nói:
- Hay quá, ta đến đây, đa tạ đại ca.
Nó khom người cảm ơn người hộ vệ, nhanh chóng chạy tới trước mặt người thanh niên đang ngồi trên xe đẩy.
Cha Nhị Oa thấy tiểu tử như vậy, chỉ thở dài, cởi khăn mặt bên hông ra, ra sức phủi đất trên người, cũng đi theo.
Nhị Oa chạy đến trước mặt vị thanh niên mặc cẩm y, không đợi hắn mở miệng liền quỳ xuống, dập đầu ba cái, sau đó thẳng lưng nói:
- Cầu đại quan nhân thu nhận tiểu nhân!
Cái lạy này làm người thanh niên ngồi trên xe lăn đờ ra. Sau một lát, hắn lấy lại tinh thần, phì cười nói:
- Chẳng lẽ tiểu huynh đệ muốn làm thủ hạ của ta?
Nhị Oa nghiêm túc gật đầu.
Người thanh niên giả vờ nghiêm túc nói:
- những thuộc hạ của ta không phải nuôi không, đều phải có bản lĩnh, như nói đến vị này...”
Hắn chỉ một tên hộ vệ cường tráng bên cạnh nói:
- Người này có thể bị ong đốt mấy trăm cái cũng không hé răng lấy một tiếng.
Lúc này, ngoại trừ vị tráng sĩ hộ vệ ra, thì những người khác đều cười trộm, thậm chí có người cười đau cả bụng rồi.
Người thanh niên trên xe đẩy cũng muốn cười, nhưng tiếng cười chưa kịp vang lên liền cảm thấy ngực đau đớn. Trong nháy mắt cảm giác đau đớn lan ra khắp người. Trong sự đau đớn, y không tự chủ được thở dốc, mồ hôi đổ ra đầy mặt.
Một tên hộ vệ nhanh chóng lấy một bình sứ, mở nắp đổ ra một viên thuốc to như hột nhãn đưa cho người thanh niên.
Người mặc cẩm ycố sức lắc đầu, nhắm mắt điều tức trong chốc lát rồi sắc mặt dần dần hồi phục bình thường.
Nhị Oa và cha nó bị dọa cho sợ hãi, không dám thở mạnh.
Người thanh niên mặc cẩm y thấy chaNhị Oa bị dọa cả người co rúm lại, sai thị vệ đỡ hai người, nhẹ giọng nói;
- Đại ca không cần sợ, ta chỉ muốn nói chuyện với đứa trẻ này thôi, không có ý khác.
Hắn không để ý lời cáo từ của cha Nhị Oa, quay lại nói với nó:
- Ngươi nói xem, ngươi có bản lĩnh gì để ta thu nhận ngươi?
Nhị Oa vừa nghe, liền quên hết sợ hãi, ra sức nghĩ, cuối cùng nhụt chí nói:
- Ngoại trừ tiểu nhân có trí nhớ tốt, thì không có bản lĩnh lợi hại nào cả.