Chương 39: Đống sách đè chết học sinh
Sau khi ba người ngồi xuống, cung nữ dâng chậu đồng lên thỉnh ba người rửa tay.. Sau đó ba cung nữ đứng sau ba người đưa khăn lụa trắng để lau tay.
Trầm phu nhân nhìn Tần Lôi một cách hiền lành, cười nói:
- Điện hạ, muốn ăn gì thì dùng đũa chỉ, các cô nương sẽ đem đến cho ngài.
Tần Lôi cười với vị phu nhân hiền lành:
- Mợ không cần khách khí, gọi thẳng tên ta là được rồi.
Lại xin lồi Cẩn phi:
- Hài nhi chậm trễ, làm lỡ bữa ăn của mẫu thân và mợ.
Cẩn phi dường như hơi mệt nói, yếu ớt lắc đầu nói:
- Đứa hài tử này! Đừng nói gở. Làm gì có chuyện nương chờ hài tử mà lại ngại.
Ba người yên lặng ăn. Cẩn phi ăn rất ít. Nàng chỉ uống ngụm canh, ăn vài cọng rau là no. Trầm phu nhần thì tiếp Tần Lôi ăn tới cùng, nhưng nàng cũng không ăn nhiều và ăn rất chậm.
Tần Lôi ăn ba chén cơm, uống hai chén canh mới thôi. Hắn mở to mắt nhìn một bàn thức ăn bị đưa xuống thầm kêu lãng phí.
Trầm phu nhân nhìn vẻ mặt của hắn, cười nói:
- Những thứ này để cho các cung nhân ăn khuya. Nếu ngươi muốn ăn, ngày mai vẫn còn.
Tần Lôi mỉm cười nói:
- Ta ở nước Tề giản dị đã quen, nhất thời chưa quen.
Hắn thấy Cẩn phi hơi uể oải, liền đứng dạy nói:
- Đêm đã khuya, thỉnh mẫu thân đi nghỉ sớm.
Cẩn phi dựng thẳng lưng, cung nữ phía sau tiến đến bóp nhẹ đầu vai. Nàng cười khổ nói:
- Năm ấy sinh ngươi bị tổn thương nguyên khí, tinh thần ngày càng kém.
Cũng nữ đỡ Cẩn phi đứng dậy, Tần Lôi cùng Trầm phu nhân cũng đứng lên. Trầm phu nhân nhìn Cẩn phi, Cẩn phi cười cười, quay đầu lại dịu dàng nói với Tần Lôi:
- Hoàng tử ngoài mười bốn tuổi không thể ngủ lại hậu cung. Lôi nhi! Ngươi cùng mợ về nhà ngoại công ngủ đi. Ngày mai hai mẹ con ta lại nói chuyện.
Tần Lôicười xin lỗi với Trầm phu nhân:
- Không biết mợ đã sắp xếp trước. Ta đã hứa với nhị ca, tối nay qua chỗ hắn nghỉ ngơi.
Trầm phu nhân “ nga “ một tiếng, nét mặt thất vọng. Cẩn phi kéo tay nàng cười nói:
- Lần này Lôi nhi về là không đi nữa. Chúng ta vẫn còn cơ hội mà.
Trầm phu nhân cũng cười nói:
- Là ta nóng ruột rồi.
….
Tần Lôi cùng Trầm phu nhân đi ra khỏi cung của Cẩn phi , Tần Lôi muốn đi Đông cung, còn Trầm phu nhân cũng phải về phủ nên không cùng đường. Lúc chia ta, Trầm Phu nhân kéo tay Tần Lôi, nói:
- Nhớ sớm tới nhà ngoại công, người nhà đều rất nhớ ngươi.
Trong đêm tối Tần Lôi nhìn không rõ thần sắc của Trầm phu nhâm, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều. Chỉ nói nhà ngoại công cũng không giống với suy nghĩ của mình.
Khi hắn trở lại Đông cung thì đã là giờ Tý. Tên thị vệ trông cửa thấy xe ngựa nhà mình quay về,cũng không hỏi nhiều, mở rộng cửa tiến tới đón Tần Lôi. Thị vệ đi vào thông báo đồng thời mời Tần Lôi vào phòng khách, thái tử cùng lão tam lão tứ vẫn còn buồn ngủ tiến ra đón.
Lão tam dụi mắt, cười với Tần Lôi:
- Biết tiểu tử ngươi về muộn. Xem ra ngày mai chỉ có thể cho ngươi đi hóng gió a.
Lão tứ quái thanh nói:
- Nhớ về sớm một chút, mọi người có thể cùng ăn cơm sớm.
Thái tử trừng mắt với lão tứ, quát lớn:
-Ngũ đệ lần đầu tiến cung, cần nói chuyện lâu với tổ mẫu cùng các vị nương nương, làm sao có thể làm chủ thời gian của mình.
Lão tứ bĩu môi, vỗ vỗ vai Tần Lôi, nói:
- Lão ngũ đừng đểtrong lòng, tính tìnhtứ ca là như vậy.
Tần Lôi vỗ vỗ cánh tay đang vác khoác lên tay mình, ôn hòa cười cười không nói gì.
Lúc này tiếng trống canh ở cửa thành vang lên. Đã tới giờ tý. Thái tử ngáp một cái, nói với mấy người đệ đệ nói:
- Hôm nay quá muộn rồi, các ngươi cũng đừng về nữa, ngủ lại đây đi.
Lão tam gật đầu, lão tứ lại lắc đầu nói:
- Không được nhị ca! Ta không ngủ quen giường thìkhông ngủ được. Ta hồi phủ thôi.
Thái tử cười lạnh nói:
- Chỉ sợ không phải là lạ giường không ngủ được a.
Lão tứ cười hắc hắc nói:
- Ngườihiểu ta cũng chỉ có nhị ca.
Nói xong gật đầu với lão tam lão ngũ, rồi vừa hát vừa đi ra phòng khách.
Thái tử thấy lão tứ đi ra liền nói với lão tam:
- Tên tiểu tử này! Mặc kệ hắn đi, chờ phụ hoàng về cho hắnmột trận.
Lão tam im miệng không nói, một lát sau, lão tứ cầm một viên ngọc hình phật tổ xuất hiện tại cửa. Y nhìn mấy người trong phòng, lẩm bẩm nói:
- Đừng có nói linh tinh sau lưng người khác.
Lúc này mới biến mất.
Lão tam cười khổ một tiếng, đứng dậy đi ngủ. Trong phòng chỉ còn lại thái tử và Tần Lôi. Thái tử cũng cười khổ với Tần Lôi:
- Ngươi xem hai tên hủ bại này, ta đã sớm bảo ngươi trở về , cùng ta quản giáo bọn họ.
Tần Lôi cười ha hả:
- Nhị ca! Tất cả theo lời huynh, nhưng bây giờ thì cho tiểu đệ đivề ngủ a.
Nói xong hắn thắt lại thắt lưng.
Thái tử cười mắng:
- Tacứ trông cậy vào sự trở về của ngươi, xem ra lại thất vọng rồi.
Y quay sang nói với tên thái giám bên cạnh:
- Đưa ngũ điện hạ tới Thư Hương Các nghỉ ngơi.
Tần Lôi nhướng mày, cười hô hố nói:
- Nhị ca? Thục hương các là tên một quán cơm à?
Thái tử cả giận:
- Là nơi có thể đọc cả vạn quyển sách, không thuộc vào đó đọc sẽ thuộc.
- Nga? Thư hương Các? Nghe như Thượng Thư phòng vậy.
Mặt thái tử giãn ra, cười nói:
- Đúng vậy! Thư hương các là nơi quan trọng cất giữ sách của Đông cung. Trước khi phụ hoàng ban cho phủ đệ, ngươi cứ ở đó đi.
Tần Lôi nghe xong, cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất. Trời đát chứng giám , tới thế giới này, hắn căm ghét nhất chính là chuyện đọc sách. Thứ nhất tất cả được viết bằng chữ phồn thể, tuy rằng có hiểu chút ít, xem không có trở ngại, nhưng hắn không hề vui vẻ. Thứ hai là bìa sách bị lật ngược, thật là phiền. Thứ ba, cũng là điều quan trọng nhất, hắn là vốn học khoa tự nhiên của trường quân đội nên vốn dị ứngvới mấy cái thứ thức.
Mà sách thời đại này, không thoát khỏi mấy chữ - kinh sử thửtập, tri hồ dã giả.
Ngoại trừ lúc đầu hắn muốn thấu hiểu thời đại này, nên mới nén nôn mửa đọcra thì không có đọc qua một quyển sách nào khác.
Tần Lôi gần như rên rỉ nói:
- Nhị ca, từ nhỏ tiểu đệ không đọc qua sách, chữ không biết mấy. Huynh bỏ ta vào biển sách, không phải là muốn làm ta chết đuối chứ?
Thái tử nghiêm mặt nói:
- Ngũ đệ! Chính vì như vậy, vi huynh mới cho ngươi vào Thư Hương Các hun đúc, mấy ngày nữa mời hàn lâm học sĩ lại dạy ngươi để tương lai giúp sức cho phụ hoàng.
Ngũ quan tần lôi xoắn xuýt, thởdài nói:
- Khổ rồi.