Quyền Bính

Chương 45: “Chúa chổm” số một của Đại Tần

Chương 45: “Chúa chổm” số một của Đại Tần
Theo yêu cầu của Tần Lôi, Thạch Uy vừa vào thành liền vềThẩm gia luôn. Đây là lần gặp mặt đầu tiên kể từ khi về nước.
Thạch Uy xúc động cúi thấp người hành lễ với Tần Lôi. Tần Lôi mỉm cười bảo y đứng lên rồi cùng ngồi xuống nói chuyện.
Hai người không nói dài dòng, Tần Lôi hỏi thẳng luôn:
-Rốc cuộc,ngoại công muốn gì? Chuyện này là thế nào? Sao đến giờ vẫn chưa có hồi âm gì?
Đêm đó Thẩm phu nhân nhiệt tình mời Tần Lôi đến nhà làm khách. Tần Lôi cũng muốn cảm tạ Thẩm gia đã giúp mình nhiều lần. Nên vào ngày hôm sau, hắn liền gửi thiệp hỏi thăm.
Nhưng không thể ngờ tới thái độ của Thẩm gia lại kỳ lạ như thế. Tính đến hôm nay đã qua tám ngàyrồi, vậy mà không hề có tin tức hồi đáp gì.
Thạch Uy thấy Tần Lôi quan tâm đến chuyện này, bèn nhìn trước ngó sau, rồi thấp giọng nói:
- Điện hạ, lão thái gia nhờ ta nhắn người câu này: Cứ an tâm đừng sốt ruột.
Tần Lôi “ồ’ một tiếng, trầm ngâm một lát, rồi lại hỏi:
- Vậy có biết bệ hạ sẽ sắp xếp cho ta thế nào không?
Thạch Uy cười:
- Lão thái gia nói, Điện hạ cứ việc yên tâm, người từng làm con tin vì quốc gia, hơn nữa lại nhận được sự thông cảm của quân đội, chắc chắn sẽ có văn võ bá quan bênh vực.
Tần Lôi gật gật đầu cười:
- Xem ra ta đã quá lo lắng rồi.
Rồi lại hỏi tiếp:
- Đã xắp sếp ổn thỏa cho các huynh đệ bị thương của chúng ta chưa?
Thạch Uy gật đầu:
- Những huynh đệ này không chỉ là huynh đệ của Điện hạ, mà còn là binh sĩ của Thẩm gia. Về chuyện này, lão thái gia rất vui mừng, khen người không hổ là cháu ngoại tài giỏi của ông ấy.
Nói xong, Thạch Uy lén nhìn Tần Lôi một cái, thấy hắn vẫn bình tĩnh như thường, mới tiếp;
- Chỉ là......
Tần Lôi trừng mắt nhìn y, khẽ mắng:
- Cái thứ nhà ngươi, chỉ được cái lắm quỉ kế, trước báo tin vui sau báo tin xấu, còn không mau đánh luôn rắm ra đểthối chết tiểu gia nhà ngươi đi.
Thạch Uy cười hì hì:
-Vậy ta nói luôn vậy. Lão thái gia nói kế hoạch trợ cấp người vạch ra có hơi cao nên trước tiên chỉ có thể cấp theo quy định cũ của phủ. Nếu không đủ thìcứ dùng tiền riêng của ngài để bổ sung, cũng là để tránh người ta nói ra nói vào.
Tần Lôi gật đầu:
- Điều này cũng hợp lý. Vốn dĩ chuyện này phải do chúng ta tự bỏ tiền ra, chỉ là mượn tạm của ngoại công gia dùng trước thôi, đương nhiên không thể làm trái quy tắc của phủ được.
Nói đến đây, Tần Lôi xoa xoa cằm, bất đắc dĩ cười nói:
- Cộng thêm cả khoản tiêu trên kinh nữa, chắc ta cũng vay của ngoại công đến hơn năm trăm vạn lạng bạc rồi cũng nên?
Thạch Uy chỉ cười không đáp.
Tần Lôi than thở:
- Cái danh xưng “Đại Tần đệ nhất phụ ông” này cũng chẳng còn cảm giác gì nữa rồi.
Thạch Uy ngẩn ngơ một hồi, mới kịp phản ứng, cười ha hả nói:
- Không phải người nào mắc nợ nào cũng thấy tệ như thế đâu.
Tần Lôi cười một hồi mới phân phó cho Thạch Uy:
- Có ba việc muốn ngươi đi làm: một là, đem tặng Lý Quang Viễn một phần lễ hậu. Hắn không có nhà, ta không tiện đi thăm hỏi.
Thạch Uy gật đầu biểu thị đã nhớ rõ.
Tần Lôi lại nói:
- Đi thành nam mua một căn nhà, không được thông qua bất kì ai. Hãy trực tiếp hỏi vay tiền ngoại công.
Nói xong bản thân cũng không nhịn được nữa, hắn bật cười:
- Bà nó,trên đời này, một người nợ càn quấy như thế này chắc chỉ có mình ta thôi.
Thạch Uy cườ:
- Lão thái gia chỉ sợ người không mượn, chứ không nghĩ là sẽ đòi người phải trả.
Tần Lôi căn dặn:
- Việc này ngươi phải đích thân đi làm, ngoài ngoại công ra không được nói với bất kì ai.
Thạch Uy lại hỏi:
- Vậy nhà ở thì có yêu cầu gì không?
Tần Lôi suy nghĩ một lát rồi giơ ra hai ngón tay:
-Thứ nhất: bí mật; thứ hai: giao thông thuận tiện.
Thạch Uy cười khổ nói:
- Điện hạ, nơi bí mật thì giao thông không thể thuận tiện được, mà nơi giao thông thuận tiện thì không thể nào bí mật được rồi. Người quả là đưa ra yêu cầu khó quá.
Tần Lôi nhe răng cười nhìn y:
- Cũng chính vì không dễ tìm, mới cần đến Thạch đại ca có năng lực nhất trong số chúng ta đi tìm.
Thạch Uy bất đắc dĩ nhận nhiệm vụ này.
Tần Lôi đứng dậy nói:
- Thương lượng với lão gia tử xong thì phái một người đến báo tin. Ngươi không cần phải chạy đi chạy lại nữa, ta vẫn còn việc cho ngươi làm.
Thạch Uy đứng dậy nhận lệnh. Tần Lôi vỗ vỗ vai y, hạ giọng nói:
- Hiện tại bênta chỉ còn có hai người là ngươi và Thẩm Thanh. Hắn phải ở lại bên ta, nên sẽ vất vả cho ngươi rồi.
Thạch Uy cười nói:
- Được làm việc cho Điện hạ, có mệt chút cũng không nề hà.Nhưng nếu có người giúp một tay thì vẫn tốt hơn.
Tần Lôi nghĩ ngợi một lát rồi nói:
- Dùng người ngoài chúng ta không thể tin tưởng được. Như vậy đi,đợi vết thương của Thạch Mãnh khỏi, ta sẽ cho hắn đi giúp đỡ ngươi. Hắn là em trai của ngươi, vừa khéo có thể chăm sóc lẫn nhau, ta cũng yên tâm hơn.
Thạch Mãnh chính là vị nhân huynh bị ong đốt thành cái bao tảiđi kiểm tra trong rừng, lúc qua sông đánh một trận lại bị thương. Cũng may không có gì đáng ngại, cũng đã bình phục nhiều rồi.
Thạch Uy không cần suy nghĩ nhiều, lắc đầu phản đối:
- Điện hạ, như vậy không được.
Tần Lôi biết y đang lo lắng điềugì, liền giơ tay đấm nhẹ vào ngực y một cái, cười mắng:
- Giờ mới có vài người, mà đã biết tị hiềm rồi. Tiểu tử ngươi cũng có tố chất làm quan đấy chứ.
Thạch Uy vui vẻ ra mặt:
- Đa tạ lời nói tốt của Điện hạ, tiểu nhân thật sự làthích làm quan.
Tần Lôi đứng yên trước mặt Thạch Uy, nhìn thẳng vào mắt y, trầm giọng nói:
- Thạch đại ca, trên đời này không có bức tường nào là không lọt gió cả. Nếu ngươi thật sự làm quan, hơn nữa còn làm quan to mà nói, thì cần đi ngay ngồi thẳng, không thể để lại kẽ hở cho người ta công kích. Nếu ngay cả chuyện nhỏ nhặt này mà ngươi cũng không có niềm tin sẽ công tư phân minh, thì lí tưởng của ngươi mãi mãi chỉ là lời nói suông mà thôi.
Thạch Uy cúi đầu lắng nghe. Tần Lôi nhìn lướt qua bên vai y, nhẹ giọng nói:
- Thạch đại ca! Ngươi tâm tư kín đáo, làm việc linh hoạt, ta kì vọng ở ngươi rất nhiều.
Thạch Uy kích động quỳ xuống:
- Thạch Uy thề chết trung thành với Điện hạ, máu chảy đầu rơi cũng không tiếc.
Tần Lôi không bảo y đứng lên, thậm chí không cả nhìn y, đột nhiên đổi giọng:
- Thế nhưng ta có chút lo lắng.
Thạch Uy vội ngẩng đầu, nhìn Tần Lôi ngóng đợi.
Ánh mắt Tần Lôi xuyên qua bóng cây loang lổ về phía khoảng không xa xôi, ở đó có chú chim bồ câu đang bay.
- Một ngày nào đó trong tương lai, nếu ngươi biết ta đã cùng đường, mà có một con đường khác sáng lạn mở ra, thì xin đừng quên lời ta nói sau đây: sự việc không bao giờ phức tạp như ta tưởng tượng.
Giọng hắn xa xăm, dường như có thể xuyên thẳng đến trái tim người ta.
Thạch Uy trán đổ mồ hôi dập đầuxuống, nói:
- Tiểu nhân sao dám hai lòng, Điện hạ lo lắng quá rồi.
Tần Lôi nhìn y đầy ý vị sâu xa, rồi đỡ y dậy cười nói:
- Ta chỉ là phát biểu chút cảm khái thôi, Thạch đại ca đừng nghĩ ngợi nhiều.
Sau đó nói khẽ vào tai y:
- Chuyện cũ lưu dân ở đại doanh sẽ bỏ qua, nhưng nếu lầnsau còn tái phạm, thì sẽ cộng cả hai tội tính một thể.
Toàn thân Thạch Uy run lẩy bẩy, khóc rống lên:
- Ngày trước hồ đồ, nay nghe được lời này củaĐiện hạ, nhất định hối cải,trung thành không thay đổi.
Tần Lôi lấy chiếc khăn tay đưa cho y, nhẹ giọng nói:
- Chuyện này không ai biết cả, sau này cũng đừng nhắc lại nữa. Đi đi.
Thạch Uy cúi đầu lui vài bước, lại dập đầu vái Tần Lôi ba vái, lúc này mới xoay người đi ra ngoài.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất