Quyền Bính

Chương 57: Không thể thừa hưởng

Chương 57: Không thể thừa hưởng
Sắc mặt Tần Lôi bình tĩnh nhìn thái tử đang cầm thanh nghịch trượng đi về phía mình. Thái tử cũng bình tĩnh nhìn hắn.
Các cung nữ, nữ quan ở trong phòng đều khẩn trương nhìn chằm chằm vào khoảng cách ngày càng gần giữa hai vị hoàng tử, ánh mặt của họ tập trung cả vào thanh trúc trượng màu xanh. Lúc này quý phi đang ngồi ngay ngắn một chỗ cũng có sắc mặt phức tạp nhìn chằm chằm hai người và thanh trúc trượng kia.
Thanh trúc được giơ lên như mong muốn, hai tay thái tử cầm nó từ từ tới trước mặt Tần Lôi. Hai huynh đệ vẫn bình tĩnh như cũ.
Những người trong phòng chỉ đoán đúng phần đầu chứ không đúng phần cuối. Thanh trúc trượng tuy có hạ xuống, nhưng thái tử chỉ cầm nó lướt qua bên người Tần Lôi. Tại nháy mắt lúc nó sát bên người, Tần Lôi thấy trò đùa dai của thái tử đã thực hiện được thì không nhịn được mà hơi có nhếch khóe miệng lên, rồi lại khôi phục sau đó.
Người trong phòng đều trừng mắt ngẩn người với màn trình diễn của thái tử, cho đến khi hắn rời xa Tần Lôi, đi ra đến gần cửa phòng thì lúc này quý phi mới tỉnh ngộ, nhớn nhác nói:
-Ngăn hắn lại.
Nàng không sợ thái tử không có nghĩa người khác cũng không sợ thái tử.
Cho dù những nô tài bệ vệ của quý phi nương nương không có sợ hãi thái tử thì họ cũng sợ hãi thanh tuần nghịch trượng đang ở trong tay thái tử.
Tuần nghịch trượng đối với hoàng tộc có ba nguyên tắc. Một là không đánh người bề trên, hai là không đánh người già, ba là không đánh người mang thai, còn lại đều có thể đánh.
Nô tài hoàng tộc tự nhiên là có thể đánh, mà không những thế mà còn có thể bị đánh ác hơn. Thái tử đang cầm tuần nghịch trượng, mắt y đảo qua đám thái giám cung nữ đang đứng ở cửa, cũng không nói lời vô ích. Y dùng đầu thanh trúc trượng đập lên đầu hai cung nữ to gan dám chặn y lại. Sau đó những thị vệ cấm cung như hung thần ác sát tiến tới, ngay cả là quý phi lúc đó cũng không dám ra tay ngăn cản.
Những thị vệ cấm cung này là vệ sĩ của Lan cung. Thế nhưng, vì bọn họ thấy thanh tuần nghịch trượng thì căn bản không để ý tới tình cảm hằng ngày vẫn tới túm lấy mái tóc cung nữ Như Vân rồi kéo ra ngoài cửa cung. Sau đó tiếng mộc côn đập vào thịt vang lên liên tiếp. Hai cung nữ kêu thảm thiết vài cái xong không còn tiếng động gì nữa.
Những cung nữ và thái giám còn lại bò rạp trên mặt đất không dám ngẩng đầu lên nữa.
Thái tử không thèm nhìn đám người đang sợ run rẩy trên mặt đất mà dùng thanh trượng mở rèm cửa đi ra.
Quý phi thấy hai vị hoàng đi vào không coi mình ra gì rốt cuộc lúc này đã bạo phát. Nàng giống như một con sư tử cái bị chọc giận, lạnh lùng nói:
-Tần Đình, ngươi dám…
Ngón tay thon dài run rẩy chỉ vào bóng lưng thái tử.
Thái tử không quay đầu lại, lạnh lùng nói:
-Nhi thần tuân theo chỉ dụ của quý phi nương nương, dùng thanh trượng trị tội bọn cuồng vọng, lãnh huyết tàn nhẫn, không có gì không dám làm, chứ có gì không nên?
Cả người quý phi tức giận run lên, khuôn mặt trắng nõn phát ra những tiếng rít, nói:
-Ngươi làm như vậy mà xứng với anh của em gái ngươi à. Xứng với ngôi thái tử này à?
Cuối cùng quý phi cũng đụng chạm tới nội tâm của thái tử. Y đột nhiên quay đầu lại, hai mắt như phun hỏa nhìn về phía quý phi, lạnh lùng nói:
-Nếu nói như di nương thì nhi thần là một đứa trẻ không phân biệt đúng sai?
Trong lòng Tần Lôi hiểu rõ, sau cuộc nói chuyện phiến đêm hôm qua thái tử đã quyết tâm đưa chút lễ vật cho hắn. Hôm nay là tới lập uy dùm hắn nên hắn bình tĩnh đứng ở bên cạnh quan sát hai vị đầu sỏ mà hắn không thể chống lại được đang đấu võ mồm với nhau.
Bỗng nhiên Như quý phi cười lạnh lùng nói:
-Ngược lại, ngươi nói xem như thế nào là tình cảm thương yêu muội muội của ngươi. Như thế nào là tàn nhẫn, như thế nào là mất hết nhân tính coi trời bằng vung.
Thái tử xoay người lại, sắc mặt vẫn ung dung tự tin, cao giọng nói với quý phi:
-Xin hỏi nương nương, không tuân theo vương pháp kích động liên hợp những tiểu thư nhà khác âm mưu đi tòng quân để rời kinh, có tính là cuồng vọng hay không?
-Không coi trọng tính mạng con người, động một tí là đánh đánh giết giết, cho đến nay đã có hơn mười người chết và làm bị thương vô số người, như thế có được cho là người tàn nhẫn, hung ác không?
-Từ đầu tới cuối đã rút đao đánh ba người anh em của mình, trọng thương hơn tám vị hoàng thân, có tính là mất hết tính người không?
-Ẩu đả bên đường, lưu giữ binh khí, thành lập bang phái, cướp đoạt đất đai, có tính là ngang ngược, coi trời bằng vung không?
Thái tử nói xong khiến cho quý phi kia gần như ngất đi. Ngay cả Tần Lôi cũng không nhịn được mà che ngực, vô cùng bội phụcvị huynh đệ của mình.
Lúc này đột nhiên vang lên một tiếng quát đầy giận dữ. Một bóng người mặc y phục màu trắng từ trong phòng nhảy ra, không nói một lời nào mà lấy tay nắm lấy một vật trong phòng ném về phía sau lưng của thái tử.
Tần Lôi nhanh tay nhanh mắt, vung tay một cái, từ trong tay áo của hắn chiếc nỗ bắn xuyên qua vật thon dài đang hướng thái tử làm cho nó dính lên khung cửa.
Nhưng cái bóng người này vẫn không dừng lại, cố gắng tiến tới đánh vào lưng thái tử, khiến cho y phải lảo đảo một lúc.
Thái tử ổn định thân hình xong xoay người lại nhìn về phía mặt đất, nhìn vị tam công chúa mà bị hắn mắng chửi một cách thê thảm đang quỳ rạp trên mặt đất. Hai bên mặt của nàng đều đang quấn băng gạc, ánh mắt xuyên thấu từ trong băng gạc nhìn chằm chằm thái tử như muốn ăn thịt y.
Mà tinh thần Tần Lôi thì đang bị hấp dẫn bởi vật đang dính vào khung của kia.
Vốn dĩ quý phi còn duy trì một tia lý trí cuối cùng, nhìn thấy nữ nhi của mình lao tới, có thể là nàng không nể tình hay cũng có thể là nàng nhìn thấy vật đang dính vào khung cửa thì nàng hoàn toàn điên lên. Cũng chỉ có cái vật ấy mới có thể làm cho vị quý phi duy nhất của Đại Tần như phát điên, bỏ mặc sĩ diễn, danh dự, các loại tôn nghiêm gì đó cũng kệ.
Nàng lấy trang sức từ trong đầu ra, tóc tai bù xù, the thé nói:
-Các ngươi là hai đứa trời đánh, đợi lúc con ta cùng hoàng thượng không ở nhà khi dễ hai mẹ con chúng ta. Lão nương sẽ liều mạng với các ngươi.
Nói xong nàng ta dương nanh múa vuốt nhảy xuống từ trên cao, chạy tới vài bước đã đến trước mặt Tần Lôi và thái tử.
Nàng không hổ là người đàn bà đanh đá đã đào tạo ra một vị đại hoàng tử và hai vị công chúa nổi danh hung ác. Tuy đã bốn mươi tuổi nhưng thân thủ của nàng vẫn mạnh mẽ như xưa.
Lúc này thái tử cũng nhìn thấy vật đang dính trên khung cửa, mồm y mở lớn nhìn về phía Tần Lôi. Tần Lôi cũng không thể tin nhìn về phía tam công chúa đang nằm trên mặt đất, dù như thế nào thì hắn cũng không tưởng tượng ra muội muội này của mình lại có thể nghĩ ra một vật hành hung như vậy.
Thái tử cười khổ một tiếng:
-Chạy đi mau lên.
Nói xong liền mang theo thanh trúc xoay người bỏ chạy. Tần Lôi cũng không chậm chạp, theo sau thái tử bỏ chạy.
Hộ vệ bên cạnh thái tử nhìn thấy quý phi đang xông tới như một con quỷ dữ đều sợ hãi, không một ai dám ngăn cản.
Quý phi là người đứng đầu trong bốn vị nương nương, chỉ đứng sau vị trí hoàng hậu thôi.
Hơn nữa nàng lại là mẫu thân của hai công chúa vàhoàng tử cả.
Thân phận như thế này thì đám thị vệ chỉ cần liếc mắt cũng là có tội rồi. Nếu như chạm vào thì thế nào cũng bị tịch thu tài sản cả nhà và chém đầu.
Giống như là các nữ hộ vệ Lan cung, các nàng cũng không thể ngăn cản được thái tử điện hạ đang cầm trên tay thanh tuần nghịch trượng và dắt thanh “thiên tử thụ giám quốc kiếm” trên thắt lưng.
Nên bọn họ chỉ dám tiến tới vây lấy vị ngũ hoàng tử Tần Lôi kia. Thái tử nhìn thấy đám hộ vệ đang chạy về hướng Tần Lôi, sắp vây kín hắn.
Y liền tháo thanh bội kiếm bên hông, ném cho Tần Lôi. Rồi vừa chạy vừa nói:
-Đây là thanh “thiên tử thụ kiếm”, thấy nó là giống như thấy hoàng thượng, để xem còn ai dám động đến ngươi?
Quả nhiên khi Tần Lôi nhận được thanh bội kiếm, các hộ vệ đều dừng lại, để cho hắn thoát đi khỏi vòng vây nghiêm mật. Hắn và thái tử tiếp tục chạy như bay về phía cổng.
Phía sau, quý phi cùngtam công chúa đã đứng dậy đuổi theo. Tình thế đã hoàn toàn không khống chế được.
Nhìn thấy bốn quý nhân đang biến mất dần qua cổng chính của cung, hộ vệ hai bên nhìn nhau cười khổ, không hẹn mà nhìn về phía vật đang dính ở khung cửa, trong lòng bọn họ đều ca thán là người hoàng thất thật dũng mãnh.
Hai người chạy như gặp phải quỷ suốt Lan cung. Đám thái giám muốn đuổi theo nhưng khoảng cách càng ngày càng xa.
Tuy nhìn thấy sự việc, nhưng cũng không sợ. Đám thị vệ trong cung đều là đệ tử của thế gia vọng tộc, đều có quan hệ rắc rối trong cung. Nếu hoàng gia muốn diệt khẩu thì hầu như là phải giết thân thích của mình rồi.
Mặc dù phải chịu một ít khổ sở nhưng trong cuộc đời này nhìn thấy một màn như vậy thì họ cũng đã thỏa mãn.Trong lòng bọn thị vệ cùng nghĩ: “Chết cũng đáng!”
... ... ... ... ...
Mấy diễn viên đang truy đuổi nhau ở trong vườn thượng uyển rộng lớn. Tần Lôi cùng thái tử chạy phía trước. Tần Lôi đã qua một thời gian rèn luyện nên sức chịu đựng vô cùng to lớn, hoàn toàn không có việc gì nhưng thái tử đã không thể tiếp tục được nữa.
Chạy thêm một lúc, thái tử liền dừng lại thở hổn hển:
-Không … được rồi, không được rồi.
Tần Lôi quay đầu lại nhìn về phía hai mẹ con đang chạy như bay không có chút mệt mỏi nào. Hắn chỉ còn nước ca thán cái gen biến thái của họ, ngoài ra, cũng không còn biết phải làm gì nữa. Hắn cắn răng nói:
-Không bằng chúng ta…
Nói xong liếc mắt về phía bờ sông. Thái tử hiểu ý, vui mừng nói:
-Đúng rồi, nhay xuống sông tự vẫn.
Y chợt đau khổ nói:
-Nhưng ngươi lại không biết bơi a.
Tần Lôi vốn định nói:
-Chúng ta phải tiếp tục chạy thôi.
Nhưng thấy dáng dấp của thái tử hắn biết không thể tiếp tục nữa bèn vỗ vai y nói:
-Nhị ca, huynh hãy đi trước, tiểu đệ sẽ ở đây kéo dài thời gian.
Thái tử cười khổ nói:
-Hai mẹ con các nàng mà đã điên lên thì ngay cả phụ hoàng đích thân đến cũng không ngăn cản được.
Tần Lôi dùng sức đẩy y, hắc hắc cười:
-Dù sao thì nàng cũng nể mặt mũi của ta cùng với ca ca nên không sao đâu, ca ca mau đi nhanh lên.
Thái tử vừa muốn trả lời, một tiếng già nua đang phẫn nộ vang lên:
-Các ngươi yếu đuối như vậy sao.
Hai người quay đầu lại, một lão thái thái mặc trang phục thái hậu đang được nâng đỡ bởi một vị phi tử đứng ở trước đường.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất