Quyền Bính

Chương 59: Giam cầm là một cách yêu

Chương 59: Giam cầm là một cách yêu
Sau khi bị một gáo nước lạnh dội xuống, Như Quý phi từ từ tỉnh lại. Hai mắt nàng vô thần nhìn khắp bốn phía. Một lúc lâu sau mới khôi phục thần trí. Nàng vừa nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của lão thái thái liền cố gắng bò dậy quỳ trên mặt đất.
"Ầm" một tiếng, nước lại đổ xuống. Như Quý phi liếc nhìn qua liền thấy lão thái giám mới đem thêm một thùng nước đá lạnh tới thấu xương tưới lên người Tam công chúa đang té xỉu trên mặt đất. Như Quý phi sợ run cả người, oán giận nhìn chằm chằm lão thái giám nhưng không dám mở lời cầu xin.
Lão thái giám vừa mỉm cười nhìn Như Quý phi vừa tiếp tục tưới thêm một thùng nước nữa lên người Tam công chúa. Như Quý phi biết người này tâm địa ác ôn, nếu mình vẫn tiếp tục nhìn thì nữ nhi của mình sẽ phải gánh chịu nỗi thống khổ. Bị tưới một lượt nước lạnh rốt cuộc Quý phi nương nương cũng tỉnh lại từ trong cơn điên cuồng. Nàng nhớ lại cơn ác mộng hôm nay mà cảm thấy xấu hổ muốn chết. Nước mắt của nàng tuôn ra đầy mặt rồi rớt trên mặt đất.
Vốn Tần Lôi còn lo lắng Tam công chúa không chết thì cũng phải hôn mê ít nhất ba ngày ba đêm. Đúng là hắn không thể tưởng tượng chỉ cần ba thùng nước lạnh đổ xuống thì thân hình Tam công chúa đang nằm sóng xoài trên mặt khẽ run lên, một lúc sau liền tỉnh lại, chỉ là nàng vẫn không động đậy được dù là đầu ngón tay.
Lão thái giám lệnh cho hai tiểu thái giám đối diện:
-Đỡ Sơn Dương công chúa dậy.
Quý phi gục trên mặt đất đập đầu khóc cầu xin:
-Mẫu hậu, hãy tha cho Sơn Dương. Nếu tiếp tục chỉ sợ nó không thể nào chịu nổi nữa. Thần nguyện thay nó nhận tội, xin hãy bỏ qua cho nó. Mẫu hậu...
Thanh âm nàng thê thảm khiến người khác phải rơi lệ.
Thái hậu Văn Trang hừ lạnh một tiếng, phất tay ra hiệu cho lão thái giám. Lão thái giám khom người lui về. Thái hậu lạnh lùng nhìn Quý Phi:
-Ngươi tỉnh rồi chứ?
Như Quý Phi gật đầu:
-Thưa mẫu hậu, tội phụ đã tỉnh.
Lão thái thái cụp mắt, không để ý đến nàng nữa. Lão thái thái quay đầu nhìn thái tử đang quỳ trên mặt đất nói:
-Đình nhi, ngươi đã đọc nhiều thi thư như thế, thông hiểu thế sự cổ kim nhưng đã bao giờ thấy trong lịch sử cung đình Hoa Hạ xảy ra cái chuyện khôi hài như này chưa?
Thật ra thái tử cũng biết không ít nhưng đánh chết hắn cũng không dám nói:
-Thưa Hoàng tổ mẫu, tôn nhi chưa từng thấy.
Lão thái thái cười ha hả nói:
-Tốt tốt, ngươi hãy đi tìm sử quan nhờ hắn viết đúng theo sự thật đi, hãy viết là trong ngày hôm nay có hoàng phi cùng công chúa gây xích mích với thái tử rồi đuổi giết thái tử hơn ba dặm quanh bờ hồ. Sau đó thái tử gần như muốn nhảy xuống hồ. Chuyệnn ày coi như khởi đầu trong lịch sử đi, có được không?
Thanh âm của bàcàng ngày càng cao.
Thái tử cúi gầm mặt xuống đất không dám ngẩng lên nhìn Thái hậu.
-Ngẩng đầu lên!
Lão thái thái trợn mắt, hét lên một cách giận dữ.
Thái tử vội vàng ngẩng đầu lên, nhìn lão thái thái với vẻ mặt áy náy. Lão thái thái nói tiếp:
-Làm thái tử một nước thì phải cho ra phong thái của thái tử. Tần Đình! Ngươi nhớ kỹ cho ta, không được bao giờ được cúi đầu. Không bao giờ!
Lão thái thái nói xong liền nhắm mắt lại. Người già luôn cảm thấy dễ mệt mỏi, sau khi nói một câu lão thái thái cũng không muốn nói nữa. Bà khẽ giơ tay lên, hừ nhẹ:
- Đọc.
Sau đó không nói thêm câu nào.
Một cung nữ bước lên, lấy ra một đạo văn thư, bắt đầu đọc: -Ý chỉ Hoàng thái hậu Văn Trang của Đại Tần.
Vốn ở trong phòng Cẩn phi vẫn còn đứng, còn Hoàng hậu nương nương thì ngồi. Nghe vậy cả hai cũng quỳ xuống trong nội đường để nghe chỉ.
-Hiện nay có công chúa Sơn Dương không coi trọng bề trên, dám ngông cuồng cầm vũ khí mưu toan tấn công thái tử giám quốc, tội không thể tha, nếu không trừng trị thì trời đất khó tha thứ.
Tần Lôi nghe được mấy từ "cầm vũ khí", nhớ tới vật kia, không khỏi buồn cười trong lòng, nhưng đành cúi cái đầu xuống mặt đất cố gắng nhịn cười. Thái hậu không để cho thái tử cúi đầu chứ không có nói gì đến hắn.
-Cá nhân Quý phi Lưu thị không có quản lý dậy dỗ con cái, để cho con cái làm bậy, không thực hiện nổi chức trách của người mẹ, lại không thực hiện được chức vụ của Quý Phi, cũng có tội.
Chuyện Như Quý phi bị thái hậu cho là "mở đầu lịch sử" kia lại không được nhắc đến một chữ.
-Thái tử Tần Đình, hoàng tử Tần Lôi không có coi trọng bề trên, bất kính Quý phi, gây chuyện làm ồn ào cấm cung, tội cũng không thua gì Sơn Dương.
– Trời có đức hiếu sinh, tuân theo ý chỉ trời cao, nay tuân theo gia pháp giam Sơn Dương một năm, mỗi quý đánh bốn mươi roi, tạm thời bãi bỏ cái danh công chúa, đợi bệ hạ hồi cung rồi định đoạt.
Đối với người của hoàng gia, chỉ cần không có tội mưu phản thì chuyện giam một năm đã là xử phạt vô cùng nặng. Lúc trước thái tử nói Tần Lôi đắc tội cùng lắm là bị giam nửa năm, và mỗi ba tháng ăn một trận đòn để nằm đủ ba tháng.
- Cấm túc mẹ của Sơn Dương là Lưu thị nửa năm, mỗi ngày sao chép "Lăng Nghiêm kinh" mười lần. Trong thời gian đó chi tiêu giảm đi một nửa.
Tần Lôi còn đang tiếc nuối xử phạt quá nhẹ đối với nàng, lại thấy khóe miệng thái tử thoáng hiện nụ cười, liền biết là còn có môn đạo khác trong đó.
-Thái tử Tần Đình bị phạt đánh hai mươi roi, giam giữ nửa năm. Hoàng tử Tần Lôi phạt mười roi, giam giữ một tháng. Nhưng thái tử còn có trách nhiệm giám quốc nặng nề, không thể chịu phạt mà nghỉ việc được. Gia tông có quy định huynh có tội thì đệ có thể nhận thay. Nay phán quết hoàng tử Tần Lôi chịu ba mươi roi, giam giữ bảy tháng, Khâm thử
Thái tử thấy tội lỗi của mình đều đặt lên người Tần Lôi thì kinh hãi kêu lên:
- Không thể như thế được.
Y dập đầu rồi nói với thái hậu:
-Hoàng tổ mẫu, gia quy cũng có quy tắc nếu có chức trách không thể chịu phạt thì có thể nhận phạt sau. Hoàng tổ mẫu! Con van người hãy để cho tôn nhi được chịu phạt cho chính mình.
. Lão thái thái không có mở mắt, cũng chưa có trả lời thỉnh cầu của thái tử, phất tay nói:
-Tự mình nhận tội ư. Tần Đình, ngươi ở lại một chút.
Hơi trầm ngâm một lúc, bà lại nói tiếp:
-Lôi nhi, ngươi cũng ở lại.
Tần Lôi và Tần Đình dưới con mắt lo lắng của hoàng hậu cùng Cẩn Phi mà ở lại. Như Quý phi và Sơn Dương công chúa bị đưa ra ngoài.
Sau khi Văn Trang thái hậu phân phó, trong nhà chỉ còn lại ba người bà cháu.
Nàng nhìn kĩ hai người tôn tử của mình, hai người đều trắng trẻo đẹp trai. Thái tử văn vẻ nhu hòa, trên môi hắn có một chòm râu làm tăng thêm mấy phần đứng đắn. Mà Tần Lôi lại có tư thế oai hùng, tràn đầy sức sống. Nhìn từ vóc dáng thì lão thái thái thích Tần Lôi hơn một chút.
Nhưng chuyện tình trong cái thế giới này cũng có rất nhiều mặt.
Văn Trang thái hậu chỉ vào băng ghế ngồi bên cạnh, cười nói với hai Tôn tử của mình:
-Ngồi.
Giọng nói của bà ấm áp như làn gió ở Giang nam.
Tần Lôi cười đỡ lấy thái tử, rồi hai người ngồi xuống
Thái hậu cười hỏi Tần Lôi:
-Đồ khỉ, nãi nãi đối với ngươi như vậy, thế mà ngươi không buồn một chút nào sao?
Tần Lôi nhức đầu nói:
-Tôn nhi cảm thấy nãi nãi đối với con rất tốt, tất nhiên sẽ không hại con.
Lão thái thái cảm thấy buồn cười, dạy dỗ:
-Tôn nhi này, trên đời này không phải người luôn luôn đối tốt với ngươi thì sẽ không hại ngươi.
Bà lại có chút chán nản nói:
-Luôn luôn chỉ là tham khảo, chứ không có bất kỳ ý nghĩa nào.
Lão thái thái nói nhiều như thế mà vẻ mặt vẫn xán lạn, như chưa từng có chút mệt mỏi lúc nãy.
Lão thái thái trầm giọng nói với thái tử:
- Đình nhi! Chuyện này ngươi cũng hơi càn rỡ. Bây giờ không phải lúc để trở mặt.
Thái tử vừa muốn đứng dậy, lão thái thái khoát tay nói:
-Ngồi nói đi.
Thái tử tạ ơn xong, kiên định nói:
-Hoàng tổ mẫu, Tôn nhi cảm thấy nếu đã biết lòng dạ của thế gia thì trở mặt là điều sớm hay muộn, nếu chỉ vì cái loại bình an dối trá này mà để Ngũ đệ chịu tội thì đúng là sự sỉ nhục của ca ca.
Thái hậu suy nghĩ một chút, trầm giọng nói:
-Các ngươi là người tuổi trẻ có ý nghĩ của mình cũng không có sai, chuyện này cũng đừng nên nói tiếp nữa. Nhưng là ngươi có nghĩ sau này làm sao để bảo vệ Lôi nhi không? chẳng lẽ cứ muốn nãi nãi giấu hắn ở phủ tông nhân à?
Thái tử vuốt vuốt huyệt Thái Dương, cảm thấy khó khăn:
-Nãi nãi, chuyện hôm nay quả thật là xuất hiện ngoài ý muốn, vốn Tôn nhi chỉ muốn trừng trị Sơn Dương một chút thôi, rồi lại cầu xin ngài giải vây cho. Cũng không nghĩ tới lại xảy ra chuyện như vậy.
Tần Lôi nghĩ đến cái vật dính trên tường kia, vật kia hiện ra trước công chúng đúng là chuyện ngoài ý muốn.
Thái tử cắn răng nói:
-Bất luận là như thế nào, Tôn nhi cũng muốn bảo vệ chu toàn cho Ngũ đệ. Cho dù thịt nát xương tan cũng không luyến tiếc.
Tần Lôi hiếu kì hỏi:
-Nhị ca, vị Quý phi nương nương này làm sao mà lại lợi hại thế?
Thái tử cười nhạo nói:
-Quý phi nương nương? ngươi không có thấy nàng trước mặt Hoàng tổ mẫu cũng phải câm như hến sao? Lợi hại không phải là nàng mà là ca ca của nàng.
Tần Lôi hiểu ra:
-Thái úy Lý Đục.
Hắn vẫn cảm thấy ngạc nhiên:
- Cho dù hắn không coi hoàng gia chúng ta vào đâu thì hắn cũng dám bắt giết đệ?
-
Thái hậu và thái tử đều bị hắn chọc cười, một lát sau thái tử mới nói:
-Quả thật Lý Đục không dám quang minh chính đại bắt ngươi, chính người này lại có một chi bộ đội bí mật tên là Huyết Sát, được coi là đệ nhất thiên hạ. Nghe nói chỉ cần bị bọn họ chú ý thì gần như không có thể sống quá ba tháng.
Tần Lôi không tin nói:
-Nếu lợi hại như thế tại sao hắn lại không dứt khoát...
Mặc dù hắn không nói rõ nhưng tất cả người ở đây đều hiểu ý.
Sắc mặt lão thái thái cũng không thay đổi:
-Đó là bởi vì có lão thân ở đây.
Tần Lôi hiểu rõ, lão thái thái có thể bảo vệ một cái nhưng không thể bảo vệ hai. Giống như là trong đánh bài vậy, tuy là mình có một con át chủ bài nhưng chưa đánh ra.
Trong lúc Thái hậu và Thái tử đang trầm tư thì đột nhiên nghe thấy Tần Lôi cười khẽ. Chỉ thấy hắn thong dong đứng dậy quỳ gối trước mặt Thái hậu:
- Hoàng tổ mẫu không phải lo lắng cho tôn nhi. Tôn nhỉ đảm bảo trong bảy tháng có thể huấn luyện được một đội quân không kém cái thứ Huyết Sát kia để chống lại chúng.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất