Quyền Bính

Chương 62: Một đêm làm phu khuân vác

Chương 62: Một đêm làm phu khuân vác
Trầm Băng húng hắng ho, cố sức nhảy lên giá sách. Mấy câu mà giáo quan nói vẫn còn rất nguyên sơ, vốn là để mọi người tự do cải tiến. Hiện tại, trong đội, người lợi hại nhất cũng chỉ sử dụng không quá tám lần. hơn nữa, còn ảnh hưởng nghiêm trọng đến năng lực chiến đấu của song chưởng.
Tần Lôi nghiêm ngặt hạn định, mỗi ngày không được sử dụng quá ba lần, khiến cho đội viên không thể tưởng tượng nổi. Mặc dù hôm nay không cần phải cật lực chiến đấu, hắn cũng không xóa bỏ lệnh cấm.
Nhờ vào mâu câu đặc biệt, Trầm Băng dễ dàng thoát khỏi truy binh. Hơn nữa, theo như lộ tuyến Trầm Thanh đã đưa, chưa lần nào rơi vào tình huống bị bao vây tới mức phải chết. Lúc này, y mới ý thức được, khả năng tính toán của chỉ huy huấn luyện lợi hại biết bao nhiêu.
Sau ba lần nhảy, vừa vặn nhảy đến song cửa trên giá sách. Trầm Băng bẻ song, trên hiên nhà có mấy người thích khách tuần tra, vừa thấy y đã rút đao xông tới. Trầm Băng cũng không dây dưa nữa, chạy vài bước trên mái hiên, lách qua cửa sổ thứ ba, biến mất trong rừng tùng.
Trong đại sảnh, thủ lĩnh của hành động lần này đi qua đi lại trong đám thuộc hạ. Sỉ nhục! Khi trước, y đang là sĩ quan quân Đại Tần tiền đồ sáng láng, nhưng không tiếp tục phát triển quan lộ, mà năm năm trước, dứt khoát rời khỏi Ngự Lâm quân, bí mật đầu nhập vào phủ Thái tử, trở thành một gã thủ lĩnh thích khách vô phẩm vô trật, thậm chí không danh không vọng. Mục tiêu là âm thầm huấn luyện ra một đội ngũ dùng để chống đối với người trong tộc Lý gia mà thôi.
Trong năm năm này, chưa lần nào y không làm tròn chức trách, thậm chí chưa lần nào quay về thăm nhà. Cả ngày nếu không bàn luận với cao thủ Thái tử mời về, thì dẫn đội ngũ đi huấn luyện. Nhưng y không cảm thấy khổ cực, vì y tin tưởng nếu thêm một ngày kiên trì, sẽ lại gần thành công thêm một ngày.
Thái tử tín nhiệm y, cũng không hỏi chi tiết huấn luyện. Năm năm nay, đây là lần đầu tiên Thái tử đưa ra yêu cầu với đội ngũ có cầu tất ứng này, thủ lĩnh một chữ cũng không quên, nhớ rõ lời Thái tử phân phó:
-Dứt khoát đánh bại Tần Lôi. Cho hắn thấy thực lực cường đại của chúng ta.
Tất cả mọi người đều rất kích động. Bọn họ coi nhiệm vụ lần này như khảo sát cuối kỳ của Thái tử dành cho mình, nên nói với Thủ lĩnh:
-Nói với Thái tử điện hạ, chúng ta tin se chiến thắng địch nhân.
Không ai ngờ tới chuyện sẽ tới nước này. Cuối giờ hợi bắt đầu hành động, giờ đã qua giờ tí, rõ ràng thấy thiếu mất bốn người, trong đó còn có hai ngườivừa cảnh báo đã bị phát hiện bắt đi. Hơn nữa, những người này cũng không có tác dụng, không hỏi ra điều gì.
Y biết ngũ điện hạ chiếm thiên thời – địa lợi – nhân hòa, thủ hạ được huấn luyện kỹ càng, tình huống như vậy sau này sẽ càng gặp nhiều, trong lòng oán giận Thái tử không hiểu chiến sự, bị ngũ điện hạ giảo hoạt lừa vào bẫy. Vốn ban đầu mọi người thỏa thuận ngầm là ám sát và phòng ngự, hiện giờ lại biến thành trò mèo vờn chuột. Khiến cho các thích khách không phát huy được chiến lực mạnh mẽ.
Thủ lĩnh thích khách xé toạc khăn che mặt, lộ ra khuôn mặt chữ điền đầy sẹo ngang dọc, hai hàng lông mi dày, đôi mắt lấp lánh. Y lẩm bẩm:
- Thiết huynh đệ, xem ra điện hạ của ngươi thực sự rất lợi hại.
Một số tùy tùng bên cạnh nghe vậy rất kinh ngạc hỏi:
- Trong số mười chín tùy tùng của ngũ điện hạ không có ai họ Thiết.
Thủ lĩnh nghĩ đến trận trước có nghe nói người nọ đã đấu một trận, hiện đang tác chiến ngoài tiền tuyến, lòng buồn bã, sắc mặt biến ảo bất định. Hồi lâu sau, trong lòng y kiên định trở lại:
- Ta không có mạng ngươi, ngươi cũng đừng mong. Đời này ta không có cơ hội phong quang, cũng sẽ không để cho ngươi có.
Y vỗ tay:
-Gọi mọi người tập trung lại đây.
Sau đó y bước tới suy tư bên cạnh bức tranh vẽ lại Tàng Thư các mà Thái tử ban cho.
Một khắc sau, y bước tới trước mặt hai trăm thích khách đã xếp thành hàng. Năm năm khổ luyện thực sự đã tôi luyện đội ngũ này thành một đội quân thép. Cho dù vất vả nửa canh giờ, cho dù bị cảm giác mất mát hành hạ tâm xác, nhưng dưới hai trăm chiếc khăn đen che mặt, hai trăm cặp mắt không chút mệt mỏi, tức giận, bất đắc dĩ hay có bất kể cảm xúc tiêu cực nào.
Nói chính xác thì đó là hai trăm đôi mắt hoàn toàn vô cảm.
Người thủ lĩnh vào thẳng vấn đề:
-Chia làm mười đội, mỗi đội hai mươi người.
Một loạt tiếng bước chân vang lên trên nền đất. Hai trăm thích khách chia làm mười đội, mỗi đội hai mươi người, động tác không chút lề mề như các vệ sĩ của Tần Lôi.
Thủ lĩnh nhìn thủ hạ của mình một cách thỏa mãn. Y biết lần này không bắt được địch nhân, một là do quy tắc hạn chế, không phải bất kỳ cái gì cũng có thể dùng, hai là do thủ lĩnh y thất trách, không liên quan đến thủ hạ tinh nhuệ của mình.
Y đứng đối diện mười tổ, ra lệnh:
- Bây giờ thay đổi chiến thuật. Chúng ta thận trọng xuất phát bắt đầu từ lầu một. Hai đội Giáp Ất vẫn dò xét trong phòng ở lầu một, chỉ cần không phải địch nhân xuất hiện cùng lúcmười người, còn lại không cần để ý. Tám đội còn lại chia làm hai tổ, dựa theo trình tự ta đã đánh dấu trên bản vẽ, phá hoàn toàn cửa sổ và cửa thông gió trong phòng sách!
Phân phó xong xuôi, tiếng trống canh từ bên ngoài vang lên, y chăm chú nhìn thủ hạ:
-Chư vị, chỉ còn hai canh giờ nữa là tới giờ mão. Thái tử điện hạ đang chờ tin vui của chúng ta.
Hai trăm người cùng hét lớn:
-Rõ!
Rồi theo phân phó của thủ lĩnh, đều tự hành động.
Tin tức này được truyền đi trong đêm, rất nhanh đã tới một nơi nào đó trong bóng tối. Tần Lôi lẳng lặng ngồi trên một giá sách, nhe răng nhẹ giọng nói với Thạch Mãnh mang tin đến:
-Cũng không biết Du Mộc Ngật này có tài năng gì mànghĩ ra biện pháp này.
Cái bàn hắn nằm cao hai trượng, rộng ba trượng, trên đó đầy sách, không có hai mươi người không cách nào xê dịch.
Thạch Mãnh vui mừng, trong cơn kích động vẫn không quên thấp giọng nói
-Vậy chắc điện hạ đã có phương pháp phá giải. Các huynh đệ chờ ngài đưa ra kế hoạch.
Sắc mặt Tần Lôi thoáng trầm xuống, phiền muộn nói:
-Lập mưu nhiều kẽ hở, ra tay không thể phá. Người ta có nhiều người, muốn chơi đùa như vậy, chúng ta chỉ có thể giương mắt mà nhìn, không có cách nào.
Thạch Mãnh ngẫm lại, cắn răng nói:
-Vậy để các huynh đệ liều mạng với bọn họ.
Tần Lôi khẽ đá y một cước, trợn trắng mắt mắng:
-Cầm đao gỗ kiếm gỗ đi chém hả? Ngươi chém trúng người ta, người ta chẳng hề hấn gì, còn không quay tay đánh lại ngươi? Đến lúc đó ai chém ngã ai còn không biết đâu.
Thạch Mãnh nổi giận:
-Cái gì cũng không được, chẳng lẽ cứ ngồi đây chờ bị bắt đi sao?
Tần Lôi gật gật đàu:
-Nói không sai. Chờ. Đi thôi, nói với mọi người lên tầng hai. Để những người đó dọn nhà cho Thái tử đi.
Thạch Mãnh bất đắc dĩ lĩnh mệnh mà đi.
Tiếng xôn xao ở lầu một càng lúc càng lớn. Tần Lôi xoay người nằm trên giá sách, tưởng tượng cảm giác bị hai mươi đại hán dưới lầu một nhất tề xông lên.
Tên thủ lĩnh đã cởi y phục dạ hành vắt lên vai, dồn khí lực toàn thân lên giá sách, lớn tiếng hô hào. Hai mươi mốt tráng hán theo lời y, dùng hết khí lực cha sinh mẹ đẻ hoặc đạp hoặc đẩy, cuối cùng đẩy giá sách lớn nặng nề dịch chuyển được khoảng một tấc tới trước cửa sổ.
Cũng may, giá sách chỉ cách cửa sổ có sáu thước. Nếu không lúc đó Trầm Băng cũng không thể từ giá sách nhảy lên cửa sổ.
Bịt kín hết ba cửa sổ và hai lỗ thông gió trong gian phòng mất không đến một khắc. Với tám tổ, thì trong vòng nửa canh giờ bọn họ có thể bịt kín tất cả các phòng.
Mỗi khi bọn họ niêm phong một gian phòng đều có người báo cáo với Tần Lôi. Hắn lại lấy bút khoanh một vòng tròn lên tấm bản đồ. Tần Lôi không tin bọn họ có thể hài lòng với tốc độ này.
Nhưng hắn hoảng sợ phát hiện, khi tầng thứ nhất trên bản vẽ đã khoanh đầy vòng tròn, người trong tay Sa Lậu mới đi hết ba phần tư. Cần biết rằng, ở lầu một có tối đa là bốn mươi gian phòng.
Ngay Trầm Thanh cũng không chịu nổi. Tình cảnh không thể làm gì, chỉ có thể chờ càng kéo dài càng khó chịu.
Tần Lôi trầm ngâm một lát, nhắm mắt nhả một tiếng:
-Chờ.
Rồi không nói gì nữa.
Trầm Thanh cùng Thạch Mãnh ở bên cạnh bất đắc dĩ liếc nhau, quay về vị trí.
Tần Lôi cho rằng sách lược đã quyết định sẽ không thể tùy ý thay đổi, nhất là khi không có biện pháp tốt hơn. Hắn ngồi im trong bóng tối, lẳng lặng chờ vệ sĩ báo tin.
Di chuyển trên tầng hai, tốc độ của đối thủ hơi chậm lại, cần phải mất hơn một khắc mới niêm phong xong một gian phòng. Khi tầng hai bị niêm phong hoàn toàn, chỉ còn nửa canh giờ nữa là tới giờ mão. Mà tầng thứ ba chỉ có hai mươi mốt gian phòng. Tám tổ của đối phương chỉ cần lướt hai lần sẽ tìm ra gian phòng bọn Tần Lôi trốn.
Điều này khiến cho các thích khách mừng như điên. Tuy rằng tới khi hoàn thành nhiệm vụ, nhớ lại mình đã phải làm phu khuân vác nhất định sẽ xấu hổ.
Thích khách, là nghề nghiệp có yêu cầu kỹ thuật nhiều và caonhất ở thời đại này.
Nhưng bất kể thế nào, các thích khách đã làm phu khuân vác cả đêm lúc này vốn đang cảm thấy hơi mệt mỏi, lúc này sức lực lại tràn trề. Rõ ràng chỉ cần dùng khoảng một khắc để hoàn thành việc phong tỏa tầng thứ nhất.
Còn mười bốn gian phòng.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất