Quyền Bính

Chương 69: Trầm Cữu Cữu vi nhân tứ hải

Chương 69: Trầm Cữu Cữu vi nhân tứ hải
Khi Trầm Thanh từ bên ngoài vào, Tần Tứ Thủy đã trải một lớp vải dầu trên bàn, bày lên một miếng bò nướng, thỏ quay, hươu cách thủy, còn có cá diếc mới bắt dưới sông. Y cẩn thận khéo tay đổ nước ngập cá, thả chút muối, rồi nấu theo cách thôn dã. Mùi hương ngào ngạt khiến cho mọi người mệt mỏi một đêm phải ngọ ngoạy ngón tay.
TrầmThanh và Mã Chí gặp nhau nên đang ngồi tâm sự. Lúc này, Tần Tứ Thủy bưng lên một bàn toàn rau dại, nói với Tần Lôi:
- Điện hạ, có thể dùng bữa rồi.
Tần Lôi bảo Trầm Băng:
- Đi lấy hai hũ rượu lại đây.
Trầm Băng vui vẻ nhảy lên, vén màn trướng chạy đi. Lúc này, rượu trắng mang lên, hai nước Tề Sở đều không quen loại rượu nặng đến say lòng người này. Cho dù là tại nước Tần cũng không có quý tộc nào nhìn thấy, chúng chỉ được lưu truyền trong tầng lớp dưới cùng. Nếu không cóTần Tứ Thủy, Tần Lôi cũng không biết thời đại này đã xuất hiện rượu trắng.
Đối với một người tham gia quân ngũ cuồng nhiệt mê rượu mạnh, khi mới uống rượu, Tần Lôi không nhận thấy rượu có mùi gì, chỉ bảo Tần Tứ Thủy mua Tiên Nhân Thiêu. Lần này lên phía bắc, uống không ít rượu, Tần Lôi nhất định bắt Trầm Thanh mua hết số Tiên Nhân Thiêu còn tồn kho, đủ chất đầy năm xe ngựa. Hoa lão bản Tiên Nhân Thiêu cười mừng đến mấy ngày không ngủ được.
Mấy người Tần Lôi ăn mặc quần áo đơn giản, lương thực cũng bỏ hết đằng sau, chỉ mang theo mười bình Lão thiêu, vốn nghĩ để mình uống vậy là đủ rồi, ai ngờ nhiệt độ ở đây thật khác thảo nguyên, khiến cho rượu lâu năm đã thành của hiếm vật lạ, làm toàn thể vệ sĩ mơ ước. Thực ra Tần Lôi không tiếc họ uống, chỉ là mới uống lần đầu, cả đám đã say khướt gục thẳng từ chiều hôm trước đến tận khi mặt trời lặn hôm sau, làm lỡ tròn một ngày đêm hành trình Bởi vậy hắn mới khống chế nghiêm ngặt lượng rượu bọn họ uống, mỗi ngày chỉ được uống một vò, hơn không bàn nữa.
Thứ càng không chiếm được thì lại càng mong, bị vò rượu này xông lên não một lần, uống rượu khác chỉ thấy nhạt nhẽo không mùi không vị chán ngắt. Các vệ sĩ ngày nào cũng quấy Tần Lôi, mong hắn khai ân, ban thưởng chút rượu trắng.
Thứ rượu trắng của Tần Lôi, trên xe ngựa của các vệ sĩ cũng có, nhưng không có sự cho phép của hắn, không ai dám động vào . Vì ngay từ ngày dầu tiên, hắn đã thầm truyền tâm tư cho thủ hạ: nếu là của ngươi, Điện hạ nhất định sẽ ban cho ngươi, nếu Điện hạ không ban cho ngươi, tuyệt đối ngươi không nên mơ ước. Ngày qua ngày, rốt cuộc nó đã hình thành một thói quen tốt.
Khi TrầmBăng đem mười vò rượu đến, muốn kiểm tra cho Tần Lôi, hắn lắc đầu:
- Không cần. Ta tin tưởng các huynh đệ của ta. Ngày hôm nay uống thoải mái!
Tất cả vệ sĩ ở trong hay ngoài trướng cùng rộ lên hoan hô, thậm chí còn có người chẳng ngại kiêng kị phạm húy, hô “vạn tuế”
Tần Lôi nhăn mày, biết đây là chân tình bộc ra, khẩu vô ngăn cản, liền không nói gì nữa. Đợi mọi người đều nhận bát rượu, Tần Lôi nhìn thuộc hạ ngồi quanh trướng bồng, đôi mắt bọn họ đầy trông mong.
Tần Lôi cười mắng một tiếng:
- Không nên dùng cái ánh mắt bụng đói kêu vang này nhìn ta.
Hắn cũng không dong dài nữa, chỉ chén sứ trắng trên bàn, nâng lên nói:
- Hôm nay gặp lại Mã Chí, ngày mai đến nông trường Bắc Sơn, thật đáng mừng. Cạn!
Mọi người nhất tề giơ cao bát chạm nhau canh cách, cao giọng hô:
- Tạ ơn Điện hạ!
Cùng uống một hơi cạn sạch. Tần Lôi cũng uống sạch rượu trắng trong chén, hơi nóng cay nồng xông lên khiến cho hắn phải nheo nheo mắt. Nhìn từng cặp mắt trông mong của các thuộc hạ, Tần Lôi há miệng cười, gắp một miếng thịt bò vào chén, nói với thuộc hạ:
- Ăn thôi.
Một đám hán tử như hổ đói vồ mồi ăn như điên. Nhất thời toàn bộ khu trướng đều vang lên tiếng nhai nuốt, tiếng va bát chạm đũa đinh đang, át hết mọi tiếng động khác.
Tần Lôi ngồi bên cạnh Mã Chí ,Trầm Thanh, đồ ăn của họ do Tần Tứ Thủy tự chuẩn bị, hơn nữa, ăn cùng hắn, đámthuộc hạ luôn luôn câu nệ. Mấy người này vừa ăn thong thả vừa nói, không có cảnh náo nhiệt như nơi khác.
Tần Lôi tỉ mỉ hỏi Mã Chí tình hình sau khi từ biệt. Mã Chí nhắm mắt nhớ lại một chút, bắt đầu kể về quá trình đột phá vòng vây về nước.
Bởi vì đại đội ngũ của Tần Lôi đột nhiên bỏ lại đám gián điệp một thời gian. Lợi dụng khoảng thời gian này, Tần Lôi lập tức Trương Gián Chi và Trầm Lạc đi, song song với đó, triệu tập các thám báo tản mát khắp Ứng Châu, một vào một ra, nhân số không nhiều không ít. Cho nên tới khi các gián điệp định thần lại, một lần nữa nhằm vào đoàn người của Tần Lôi nhưng không ai phát hiện ra kế đánh tráo của hắn.
Đi được một ngày một đêm, lại thả Trầm Lạc và Quán Đào, lúc này hai người cũng chỉ có thể cười khổ.
Với thân phận thương nhân của Trầm Lạc, vào Kinh, chỉ cần không gây tai họa cho Tần Lôi, không để lộ Quán Đào, khi mà trên dưới nước Tề đều bị bố trí sở Đại Tán Quan kia thu hút sự chú ý, sẽ dễ dàng hơn.
Dọc đường, đi qua nhiều thành phủ lớn nhỏ của nước Tề, chỉ cần nhìn thấy lá cờ của Trầm Lạc quan binh thủ thành chẳngdám làm khó dễ, mà còn tươi cười đón chào. Kết quả đoàn người chạy nạn khi ở có nhà trọ, đi đường có xe, dọc đường ăn uống đặc sản, rất thoải mái. Đặc biệt nhất là vài lần ở hẳn trong phủ Thái Thú, còn biệt thự tri huyện thì coi như phòng ngủ của mình, tùy tiện mà dùng.
Nghe được sự bi thương trong lòng Tần Lôi, nghĩ đến thập tử nhất sinh như chó nhà có tang, lặng lẽ thở dài nói:
- Cùng là nhân sinh, sao lại chênh lệch nhau lớn thế?
Sau cùng, đoàn người Trầm Lạc từ Duyên Châu tới U Châu, rời khỏi biên giới nước Tề, tiến vào đại thảo nguyên của người Đột Quyết. Từ khi Đường triều tiêu diệt Đột Quyết, đối với dân tộc thiểu số phương bắc vẫn duy trì chính sách dùng cả ân và uy, lôi kéo phân hóa. Dưới sự kinh sợ quân lực và kinh tế mạnh mẽ, phương bắc vẫn chưa xuất bộ lạc du mục nào đứng lên thống nhất, mà dần hình thành dấu hiệu cư dân thảo nguyên từng bước di chuyển, các tộc người qua lại dung hợp lẫn nhau.
Đương nhiên, tất cả những điều này đều phải dựa trên cơ sở là cóthực lực mạnh. Trong những năm cuối triều Đường, thực lực quốc gia suy yếu diệt vong, quân phiệt hỗn chiến, làm bốc lên không ít hùng tâm của ác lang trên thảo nguyên. Bọn họ bắt đầu cố gắng thống nhất thảo nguyên, xâm chiếm Trung Nguyên. Ba quốc gia mạnh nhanh chóng ra đời, về cơ bản kết thúc tình hình hỗn loạn. Trải qua trăm năm, nhiều lần chiến đấu, đã kéo các bộ lạc trên thảo nguyên quay về dáng dấp như triều Đường. Có điều, sự hòa thuận giữa các dân tộc như thời Đại Đường thì rất khó tìm lại.
Vì việc làm ăn, Trầm Lạc đều có giao tình với hầu hết các nhân vật tai to mặt lớn trên thỏa nguyên Đông Quách Lặc. Trên đường đi đều có bộ lạc hộ tống, đi qua đại thảo nguyên không hề khổ cực,. Nhưng do người trên thảo nguyên quá nhiệt tình hiếu khách, bọn họ đi ngang qua bộ lạc nào mà không ghé vào thì coi như sỉ nhục họ.Qũang đường vừa đi vừa dừng, mãi đến mười ngày trước mới đi ra khỏi khu vực Đông Quách Lặc, tiến vào địa khu Hà Sáo của nước Tần. Ghìm cương dừng ngựa, một đường nam hạ, nghỉ tạm trên mục tràng Bắc Sơn, vô tình gặp phải vệ sĩ đi tiền trạm, mới biết Tần Lôi cũng đang tới mục tràng Bắc Sơn. Vì vậy Trầm Lạc quyết định ở lại đây chờ hắn. Mã Chí cũng phái người đi đón.
Mã Chí nói xong, Tần Lôi cười mắng:
- Theo đại lão gia đúng là hưởng phúc đó. Sớm biết vậy ta cũng sẽ đi theo ngươi.
Mọi người cùng cười ồ lên, sau đó thay phiên nhau mời rượu Mã Chí, ồn ào để cho y thể nghiệm cảm giác thống khoái bị truy đuổi vây chặn
Tần Lôi nhìn bọn họ cười đùa, cũng không ngăn cản, tâm đã bay tới tận đồng cỏ Bắc Sơn.
Hiện tại hắn cực kỳ muốn gặp Trầm Lạc và Quán Đào. Từ khi phát hiện mình rất ngây ngô về chính trị, thì hắn luôn khát vọng có người chỉ điểm giúp mình.
Nhưng tới hôm sau, khi khởi hành được thì mặt trời đã lên cao, đây là nhờ Trầm Thanh dùng roi ngựa quất mới được thế. Đương nhiên Tần Lôi không thể trách bọn họ, vì chính hắn cho bọn họ uống rượu.
Đoạn đường vốn chỉ cần một buổi sáng để đi, mà mãi tới cuối ngày vẫn chưa đi hết.
Khi Tần Lôi đi qua một ngọn núi nhỏ, thấy trên thảo nguyên bao la có một tòa thành đất liền biết cuối cùng đã tớiđồng cỏ Bắc Sơn.
Từ rất xa, có vài thớt ngựa từ trong thành chạy ra, về phía Tần Lôi. Hắn huýt sáo một tiếng dài, thúc chiến mã tới nghênh đón.
Chiến mã gặp nhau, Trầm Lạc, Trương Gián Chi và Tần Lôi xa cách nhiều ngày nhìn nhau cười to. Ba người nhảy xuống ngựa, bắt chặt ba nắm tay.
Quanh co vạn dặm, cuối cùng trên thảo nguyên phương bắc xa xôi này đã gặp lại nhau.
Trầm Lạc và Trương Gián Chi nhìn Điện hạ rắn rỏi, tuy khuôn mặt bám đầy bụi đường, nhưng nhìn đôi mắt đen nhánh sang quắc như mắt ưng, ánh mắt kiên định và lợi hại, Trương Gián Chi chắp tay vui vẻ nói:
- Chúc mừng Điện hạ. Chúc mừng Điện hạ.
Tần Lôi cười hoàn lễ không nói gì.
Trầm Lạc nắm tay Trương Gián Chi cả giận:
- Ngươi còn phá bĩnh, ta sẽ đánh đấy! Ta nhịn ngươi lâu lắm rồi, có biết không hả?
Lão huơ huơ nắm tay uy hiếp:
- Đánh thôi không đủ, phải đánh cho ngươi nở hoa khắp mặt.
Đám vệ sĩ âm thầm líu lưỡi. Trầm Nghi trượng nóng nảy như vậy từ khi nào vậy?
Trương Gián Chi biết Trầm Lạc vẫn lo lắng cho sự an nguy của Tần Lôi, hôm nay được gặp, sự sung sướng trong lòng không biết thể hiện ra sao, mượn cơ hội phát tiết mà thôi, bèn cười mắng:
- Lão Trầm ngươi, ta nói với ngươi đó, mau mau buông ra. Ta chỉ có một bộ y phục này thôi đó, giằng rách rồi ngươi không đền nổi đâu.
Tần Lôi vội vàng kéo tay Trầm Lạc lại, nắm tay y chân thành tha thiết nói:
- Cữu cữu, cảm tạ ngài.
Trầm Lạc run người, sống mũi cay cay, quay đầu đi nghèn nghẹn:
- Không nói thì không nói, các ngươi cứ chơi đi, ta đi xem cơm tối chuẩn bị thế nào.
Nói xong lão xoay người lên ngựa, không quay đầu lại, về thành.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất