Chương 95: Hiền thần cũng đi lính
29 tháng Chạp là ngày đi thăm mồ mả tổ tiên.
Dù là nước Tần, Tề hay Sở, dù là quan to quý nhân hay dân thường, ngoại trừ ngày trừ tịch đầu tiên, còn thì đều phải làm việc này. Là Hoàng thất thống trị thiên hạ, việc này đương nhiên phải làm nghiêm cẩn nhất, long trọng nhất.
Trời còn tối đen như mực, đã có thái giám khẽ gọi Tần Lôi dậy. Trong cơn mơ màng hắn được cung nữ hầu hạ rửa mặt, phải mất thời gian gấp đôi mới mặc xong bộ lễ phục vô cùng phức tạp. Hắn không được tự nhiên đi ra khỏi phòng. Ở ngoài đã có một chiếc vương xa mạ vàng đứng đợi.
Sau khi lên xe, Tần Lôi dựa vào chỗ ghế mềm, tiểu thái giám đi theo hầu hạ nói nhỏ:
- Điện hạ, bộ lễ phục này e là sẽ bị nhàu mất.
Tần Lôi cũng không giận, cười hỏi:
- Còn bao lâu nữa mới tới lăng Tiên hoàng?
Tiểu thái giám nhẹ giọng đáp:
- Nhanh nhất cũng phải canh giờ nữa.
Tần Lôi vừa nghe thấy, phiền muộn nói:
- Lẽ nào bắt Ngũ gia ta ngồi thẳng như này trong cả canh giờ nữa sao?
Hắn lại nhìn chằm chằm tiểu thái giám hỏi:
- Ngươi mất bao nhiêu thời gian mới có thể mặc được bộ lễ phục này cho Ngũ gia ta.
Tên tiểu thái giám này chính là người lên tiếng nhắc nhở khi Tần Lôi đi gặp Thái hậu. Thái hậu sợ nội giám bình thường làm chậm trễ công việc của Tần Lôi, nên đã phái tiểu thái giám tên Hoàng Triệu này đến làm tổng quản bên cạnh hắn.
Tên tiểu Hoàng công công này nhanh nhẹn, hoạt bát, lại đi theo Tần Lôi được một thời gian nên hắn hiểu rõ tâm tư của Tần Lôi. Gã mang vẻ mặt đau khổ nói:
- Vậy nô tài giúp Điện hạ.
Tần Lôi đứng dậy cười nói:
- Bàn về việc hiểu lòng người, thấu tình đạt lý, Tứ Thủy của ta không thể sánh với tiểu Hoàng ngươi rồi.
Tiểu Hoàng thái giám cười khổ cởi bộ lễ phục phức tạp cho Tần Lôi, để ngay ngắn sang một bên.
Tần Lôi thoải mái trên chỗ nằm rộng rãi. Hắn dùng chân giẫm lên Hoàng Triệu rồi cười nói:
- Đi tìm chăn cho ta.
Hoàng Triệu mở cái ngăn bên dưới chỗ ngồi ra,lôi ra một chiếc chăn bông cho Tần lôi, sau đó tắt đèn. Tần Lôi ngủ, chỉ để lại bồn lửa mà tiểu thái giám chuẩn bị.
Chẳng bao lâu, có người đập cửa xe, Hoàng Triều qua hỏi nhỏ, nghe nói là Thái tử, liền nhanh chóng châm đèn rồi mở cửa.
Thái tử vừa bước, nhìn thấy Tần Lôi đang ngủ say, không khỏi cười khổ. Thái tử tiến đến lay người, Tần Lôi lập tức tỉnh lại.
Hắn trợn mắt nhìn, lầm bầm nói:
- Nhị ca, đệ vừa chợp mắt một lát.
Thái tử cười mắng:
- Đệ đúng là điên cuồng, trên đường đi tế tổ mà còn có thể cởi áo kê cao gối mà ngủ, để ta đi bẩm báo phụ hoàng cho đệ vài roi.
Tần Lôi ngồi xuống, cười nói:
- Đệ biết Nhị ca không nỡ, nói đi, có việc gì tìm đệ vậy?
Thái tử xụ mặt nói:
- Đến xem đệ thế nào thôi, làm gì có việc gì.
Tần Lôi quẳng chăn về phía sau, cười nói:
- Thôi đi, nhất định là có đại sự gì mới có thể khiến Nhị ca bất chấp tất cả mà vào chiếc xe nát của đệ.
Hoàng Triệuchuyển cẩm đôn đến cho Thái tử. Thái tử ngồi xuống, trêu đùa nói:
- Hiện tại Tần ngũ gia đệ là nhân vật số một kinh thành, người ta đặt cho biệt hiệu Ngọc Diện tiểu Phách Vương.
Tần Lôi đột nhiên tinh thần tỉnh táo, hưng phấn nói:
- Biệt hiệu này cũng không tồi, vừa có thể thể hiện được vẻ đẹp trai lại vừa thể hiện được khí phách của đệ.
Thái tử cười một hồi, sau đó chậm rãi nói:
- Đệ thì hài lòng rồi. Mặc dù trước năm mới thì không thể có chuyện gì nhưng tin là đến tháng giêng, sẽ có trò vui đấy.
Tần Lôi gãi đầu, ra vẻ khổ não nói:
- Đúng đó, liên tiếp động tới mấy kẻ tai to mặt lớn, đến băng đá cũng phải tan chảy, huống chi là dáng vẻ bệ vệ không ai sánh nổi của Thái úy.
Thái tử cười nhạo nói:
- Luận về dáng vẻ bệ vệ thì Ngọc Diện tiểu Phách Vương ngươi còn cao hơn một bậc.
Sau đó, Thái tử dừng trêu đùa, nghiêm túc nói:
- Năm sau đệ được cử đi rồi đó. Người của đệ nếu muốn sống mà không dự định sớm thì đến lúc đó có trò hay để xem rồi.
Tần Lôi gật đầu nói:
- Quả thực là phải chuẩn bị sớm, Nhị ca, huynh có chủ ý gì không?
Thái tử trầm ngâm nói:
- Thái úy phủ quyền thế ngập trời, cho dù ta muốn tạm lánh gió thì chúng ta cũng chỉ có thể đi đường tắt, củng cố thực lực.
Tần Lôi biết Thái tử đã có tính toán nên cũng không nói thêm, lẳng lặng nghe Thái tử nói.
- Sau khi đệ làm náo loạn cung điện, lão Tứ liền bắt đầu nhảy lên, muốn cướp …của đệ.
Thái tử khẽ cười nói:
- Ta đã nghe người của đệ nói với ta, cũng đã trao đổi qua, kết luận cũng không khác biệt lắm. Hộ bộ đích thực là một lỗ thủng đen, ai đi cũng bị rơi xuống đó.
Tần Lôi “dạ” một tiếng, nhẹ giọng nói:
- Quả thực là như vậy.
Thái tử nói tiếp:
- Lão Tứ tình nguyện đi thì kêu lão đi. Được dịp chúng ta bứt ra.
Sau đó hắn hạ giọng nói:
- Nhiều ngày nay trong Ngự thư phòng, mấy vị trọng thần đang bàn đại sự.
Tần Lôi bất đắc dĩ nói:
- Đại sự gì?
Thái tử thần bí nói:
- Triều đình muốn cải tổ nha môn, nghe nói thấp nhất là nhất cấp, thậm chí có thể là viện bộ. Phỏng chừng lớn hơn ban đầu.
Tần Lôi đã không còn là dân đen mới bước vào cảnh quý.Hắn biết trang bị thêm một người trong nội bộ là việc quan trọng thế nào, có thể khiến bao nhiêu thế lực bịlật tẩy. Hắn thản nhiên nói:
- Đơn quản quân tình chỉ cần một ti là đủ rồi.
Thái tử khẽ cười nói:
- Theo lý thì là vậy, nhưng Thừa tướng đại nhân cho rằng hệ thống gián điệp của triều đình hỗn loạn, các bộ có hệ thống, cơ cấu chồng chéo lên nhau, hiệu quả thấp. Vì thế lão đã kiến nghị đưa ti lên thành viện, ít nhất cũng là ti cấp một, tập hợp gián điệp trong thiên hạ, thống nhất chưởng quản chuyện tình báo trong ngoài, yêu cầu của các bộ phủ tập hợp lại cùng nhau, do viện này thống nhất xử lý. Không những có hiệu suất cao hơn nhiều mà cũng có thể tiết kiệm được không ít ngân lượng cho triều đình.
Tần Lôi nghĩ thầm, làm gì có cái gì lý tưởng như vậy, hắn nhẹ giọng nói:
- Nhị ca, tình báo là tai mắt của người hiểu biết, không có bên nào dám xem thường vứt bỏ, hoàn toàn giao cho người khác phụ trách. Một nhân vật có thể chống lại Thái úy nhưVăn Thừa tướng sẽ không ấu trĩ như vậy. Tất nhiên làlão còn có ý khác.
Thái tử gật đầu cười nói:
- Để ý đến Thái úy.
Hắn vỗ vai Tần Lôi, trầm giọng nói:
- Khó có được người tuổi nhỏ mà lại hiểu tường tận về tình báo như đệ. Không sai, Văn Thừa tướng danh là đệ nhất trí giả, sao lại hành sự lỗ mãng như vậy được. Chỉ là muốn tăng thêm một ti thì tất nhiên phải dựa vào phủ Thái úy, kém nhất thì cũng là bộ binh. Loại chuyện đối đầu này, lão ta sẽ không làm.
Tần Lôi cười khẽ nói tiếp:
- Vậy là muốn làm nhân vật lớn, để Lý Hồn lão nhi giương mắt không ăn được nhưng lại thèm tím mặt.
Thái tự vẻ mặt châm biếm nói:
- Cái gì tướng có tài đức, mấy chục năm triều đình gian khổ, sớm đã biến thành một lũ sâu mọt chỉ biết tranh danh đoạt lợi rồi.
Giọng điệu của hắn ngày càng oán giận.
Tần Lôi biết vị Thái tử này đã coi thiên hạ là của mình rồi, cho nên thấy chướng mắt với việc người khác mưu lợi riêng. Gãhiểu rõ Thái úy, Thừa tướng, nếu bất mưu bất đấu, vậy trăm nghìn quan viên môn hạ sẽ thế nào? Trong lòng nghĩ gì?
Lê thúc đã từng nói:
- Lòng người phân tán, đội ngũ sẽ khó kiểm soát.
Chỉ cần để nắm được lòng thuộc hạ, hai vị đầu sỏ không thăng không thưởng vẫn đấu đến cùng.
Tần Lôi thôi không nghĩ, hỏi:
- Vậy phụ hoàng có thái độ gì?
Thái tử trầm ngâm nói:
- Phụ hoàng vẫn không tỏ thái độ, nhưng có vẻ thiên về bên Thừa tướng. Hiện tại hai bên tranh giành kịch liệt, e là cuối cùng mỗi bên một nửa.
Tần Lôi lắc đầu, trầm giọng nói:
- Lần này chúng ta cũng cần một phần.