Không ai ngăn cản Triệu Ca gọi điện thoại.
Chủ nhiệm Diệp ánh mắt nhìn Triệu Ca, càng trở nên khác thường.
Triệu Ca vẫn điềm tĩnh tự nhiên, không chút bối rối, giơ tay cầm lấy điện thoại, tư thế tao nhã.
Chưa đầy hai phút sau, điện thoại của Lý Xuân Vũ được gọi lại.
Lý Xuân Vũ nói y vừa mới thức dậy, điện thoại bỏ bên cạnh. Tuy nhiên, sau khi nghe xong Triệu Ca miêu tả tình huống, Lý Xuân Vũ không còn bình tĩnh nữa.
- Phó cục trưởng cục Công an thành phố? Họ Hám? Ừ, tôi biết rồi.
Lý Xuân Vũ ở trong điện thoại cười lạnh một tiếng.
Quang tử vẫn còn cố giãy dụa, khản cả giọng la to:
- Buông tay ra, đồ khốn! Tao đánh chết mày.
Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười, ấn chặt cánh tay sau lưng, gã đầu trọc ngẩng đầu lên, quát to:
[CHARGE=3]- Đồ khốn kiếp, ui cha…
Chỉ thấy bàn tay của Phạm Hồng Vũ bỗng nhiên ấn xuống một cái, cái đầu rắn chắc của Quang tử đập xuống bàn binh binh.
- Thú vị không? Còn muốn chơi nữa không?
- Ai cha, đồ chết bằm!
Sau ba bốn cúp đập xuống bàn, Quang tử mắt tóe ngàn sao, mặt mũi bầm dập, rốt cuộc không dám chửi loạn, nằm úp trên bàn thở hổn hển, nhưng hai mắt vẫn hung tợn nhìn chằm chằm Phạm Hồng Vũ, như muốn ăn tươi nuốt sống.
Tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm mà nhìn, thậm chí Đồn trưởng Tưởng và những cảnh sát khác đều không kịp ra tay ngăn trở.
- Đáng đánh!
Phó Đình Đình lại không kềm nổi kêu to lên, hoa chân múa tay vui sướng, rất hưng mắt nhìn Phạm Hồng Vũ, hai mắt tràn ngập lưu quang, trong nháy mắt liền biến thành sự sùng bài và ngưỡng mộ. Con gái thích con trai cũng không cần quá nhiều lý do. Huống chi, Phạm Hồng Vũ hành động như vầy khiến cô hết giận.
Gã đầu trọc ở khu mua sắm đè đầu của cô ở trên quầy kính, khiến cho cô trước mặt mọi người chịu nhục. Phạm Hồng Vũ trong nháy mắt liền báo thù cho cô, hơn nữa còn độc ác hơn vài phần.
Phó Đình Đình trong lòng cảm thấy cao hứng.
Chỉ muốn xông tới ôm Phạm Hồng Vũ một cái, hôn vài môi của hắn.
Nếu không phải có Triệu Ca ở bên, Phó Đình Đình chắc chắn sẽ làm. Cô vốn là một cô gái không tuân thủ quy củ.
- Cậu là ai? Vì sao lại ở trong này gây rối?
Cho đến lúc này, Đồn trưởng Tưởng mới mở miệng, giọng nói có chút nghiêm khắc.
Đám cảnh sát bao quanh cũng cảm thấy kinh ngạc, không biết vì sao Đồn trưởng Tường lại không hạ lệnh bắt tên gây rối này lại. Trong đám cảnh sát có không ít người biết gã đầu trọc, biết gã có lai lịch lớn. Anh rể là Phó cục trưởng cục Công an thành phố. Bình thường, gã đầu trọc dựa vào chiêu bài này mà không ít lần ở đồn công an lắc lư. Phàm là đám bạn bè hư hỏng của gã phạm tội, bị bắt giam ở đồn công an, bình thường đều là gã đầu trọc ra mặt bãi bình. Số cảnh sát nơi này có không ít người nếm qua bữa tiệc của gã đầu trọc.
Hiển nhiên, Phạm Hồng Vũ kiêu ngạo ở đồn công an như vậy, ngay trước mặt nhiều người ẩu đả gã đầu trọc, đồn trưởng Tưởng cho tới giờ vẫn chưa hạ lệnh bắt người, làm cho người ta cảm thấy khó hiểu.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Đồn trưởng Tưởng, anh cũng thấy đấy, không phải là tôi gây rối, mà là vị đầu trọc tiên sinh này gây rối. Tôi bất quá là ngăn cảnh hành vi trái pháp luật của anh ta thôi. Người này không biết là ỷ vào thế lực của ai, dám ở đồn công an gây rối, mọi người đều làm như không thấy, vậy thì có đúng với cương vị công tác của mình không?
Bọn cảnh sát nghe vậy, không khỏi ngơ ngác nhìn nhau, vẻ mặt người nào cũng cổ quái.
Bọn họ vốn cho rằng mình là cao thủ đổi trắng thay đen, nhưng không ngờ người này trình độ còn cao hơn mình.
Không ngờ hắn lại xem mình là thay công lý chấp pháp.
Đồn trưởng Tưởng nhíu mày nói:
- Bất kể thế nào, mời cậu thả người trước rồi nói sau.
Lời này khác khách khí, mặc dù ngữ điệu vẫn nghiêm túc nhưng lại dùng một chữ “mời”.
Đồn trưởng Tưởng cũng không phải là người lỗ mãng, hiển nhiên bộ dạng không sợ hãi của Phạm Hồng Vũ đã nói lên hắn là người khó đối phó. Vừa rồi cô gái xinh đẹp kia gọi điện thoại cho ai, rồi trong điện thoại nhắc tới Phó cục trưởng cục Công an thành phố. Chẳng lẽ bọn họ không biết thân phận của gã đầu trọc, rồi tuổi trẻ khí thịnh mà không nhịn được lửa giận? Biết rõ gã đầu trọc có liên quan đến lãnh đạo cục công an mà còn dám như thế.
Đồn trưởng Tưởng cũng không muốn đắc tội với người mạnh.
Giang Khẩu này, người có quyền cao hơn thì thắng.
- Buông anh ta ra thì được thôi. Tuy nhiên, Đồn trưởng Tưởng, anh có thể bảo đảm người này không gây rối nữa?
Phạm Hồng Vũ vẫn ung dung như trước.
- Đồn trưởng Tưởng, anh làm gì vậy? Sao không gọi điện thoại cho anh rể tôi?
Gã đầu trọc bị chặt chẽ ấn mạnh, thở dốc ngày càng gấp, giãy dụa kêu lên, giọng điệu hổn hển.
Chị của gã đầu trọc sau khi lấy Cục trưởng Hám, gã chưa bao giờ chịu qua uất ức như vậy, bị người đè như đè heo, đè gà, không có sức hoàn thủ. Hơn nữa, điều khiến cho gã đầu trọc buồn bực chính là, không ngờ ngay trước mặt nhiều cảnh sát như vậy. Những cảnh sát này bình thường với gã rất có giao tình, trong lúc nguy nan như thế này thì đều khoanh tay đứng nhìn, tùy ý cho gã khoe ra cái xấu.
Gã đầu trọc gần như bị tức chết rồi.
- Tiểu Phạm!
Phó Đức Trăn kêu lên một tiếng, hai hàng lông mày nhíu chặt, hướng Phạm Hồng Vũ khẽ lắc đầu.
Không biết là ông muốn Phạm Hồng Vũ đừng buông tay hay là muốn Phạm Hồng Vũ lập tức thả người, đừng làm sự việc náo loạn. Có lẽ Phó Đức Trăn bây giờ cũng không có chủ ý cho mình. Ông ta thật sự không dự đoán được, Phạm Hồng Vũ dám ở đồn công an động thủ. Tuy nhiên, Phó Đức Trăn liền nhớ tới uy danh hiển hách của Phạm Hồng Vũ trong Nhất thất đại án.
Người ta ở phòng công án dám nổ súng bắt cóc con tin, lúc này đây, hết thảy đều như kiến gặp voi, có gì phải tiếc chứ.
Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cườ, gật đầu, tỏ vẻ hiểu được tâm tư của Phó Đức Trăn, nhưng trên tay lại không có động tác, vẫn gắt gao ấn chặt gã đầu trọc.
Đồn trưởng Tưởng liền liếc mắt nhìn gã cảnh sát bên cạnh, bảo gã đi gọi điện thoại ngay.
Đồn trưởng Tưởng là người biết chuyện, rất rõ ràng chuyện hôm nay động tĩnh quá lớn. Y đã bị vây trong một hoàn cảnh xấu hổ, tiến hoái lưỡng nan. Giúp đỡ Phạm Hồng Vũ áp chế gã đầu trọc là muôn vàn khó khăn. Nếu cứ như vậy, một khi bị Cục trưởng Hám truy cứu, vậy thì không chịu nổi rồi. Nhưng nếu ra tay với Phạm Hồng Vũ lại cũng không phải là một ý kiến hay. Ai biết người sau lưng chàng thanh niên này là nhân vật hoành tráng như thế nào.
Vì vậy chỉ có thể thông báo cho Cục trưởng Hám, mời ông ta lập tức tự mình tới xử lý.
Mặc dù không phải là thượng sách, nhưng cũng là biện pháp khả thi nhất.
Mặc kệ việc này giải thích như thế nào, Cục trưởng Hám khẳng định đối với Đồn trưởng Tương sẽ không có ấn tượng tốt. Nhưng hiện tại, Đồn trưởng Tưởng cũng chỉ có thể đưa ra lựa chọn này.
Chẳng qua, Đồn trưởng Tưởng cố nhiên là người biết chuyện, nhưng không phải tất cả mọi người đều là người biết chuyện.
Trên thế giới này, người biết chuyện chung quy vẫn là con số ít.
- Vị tiên sinh này, mời cậu buông ta ra trước, chúng tôi sẽ giữ gìn trật tự ở đây.
Đồn trưởng Tưởng giọng điệu ngày càng khách khí, chỉ còn kém khuôn mặt tươi cười thôi.
Phạm Hồng Vũ chưa kịp nói chuyện thì một tiếng hô to vang lên.
- Sao lại thế này? Sao lại thế này?
Từ tiếng hô này, một gã cảnh sát khoảng ba mươi tuổi, tách đám người xông thẳng vào, đứng trước mặt Phạm Hồng Vũ, ánh mắt nóng nảy nhìn thẳng Phạm Hồng Vũ.
- Cậu là ai? Dám ở chỗ này gây rối? Coi trời bằng vung à?
Gã cảnh sát này tướng ngũ đoản, chiếc mũ lệch sang một bên, trên người mang theo hơi thở giang hồ nồng đậm. Mặc đồng phục thì người ta biết y là một cảnh sát, nhưng một khi lột ra, sợ mười thằng lưu manh thì hết chín thằng xem y là bằng hữu rồi.
Cảnh sát cơ sở luôn tiếp xúc với bầu không khí không lành mạnh, trong đó có một phần nhiễm tính thổ phỉ.
Vừa thấy người này, gã đầu trọc vui mừng quá đỗi, thật giống như đang bị chìm mà vớ được cọc, lập tức quát to lên:
- Thành ca, Thành ca, mau cứu em. Mau bắt cái tên chết bầm này lại.
Nhìn qua, trong số đám cảnh sát này, vị Thành ca và gã đầu trọc là quan hệ thân thiết nhất.
Thành ca liền tháo còng tay bên hông ra.
Cảnh sát đồn công an, nếu không phải khu vực trực thuộc phát sinh vụ án trọng đại thì bình thường sẽ không dùng súng. Những năm tám mươi, súng ống quản lý tương đối nghiêm khắc. Cảnh sát đồn công an khi làm nhiệm vụ nhất định phải tự thân nhận lấy. Sau khi nhiệm vụ hoàn thành thì súng phải giao lại cho cục quản lý.
Thành ca đeo bên người chính là còng tay.
Phạm Hồng Vũ không chút nhúc nhích, vẫn chặt chẽ ấn đầu gã đầu trọc, hướng Đồn trưởng Tưởng nhoẻn miệng cười.
Đồn trưởng Tưởng trong lòng đánh bộp, chớp mắt thấy vị Thành ca đã tháo còng tay ra, lập tức giơ tay kéo tay Thành ca lại, lắc đầu nói:
- A Thành!
Thành ca không thèm nể mặt, cánh tay vung mạnh, gạt tay của Đồn trưởng Tưởng, cả giận nói:
- Sếp Tưởng, anh giữ chặt tay tôi rồi xong sao? Haha, tôi biết rồi, đây đều là do anh cố ý an bài phải không? Anh không quen nhìn Quang tử mà.
Đồn trưởng Tưởng không đề phòng những lời này của Thành ca, lập tức đỏ mặt lên, quát:
- A Thành, cậu nói như vậy là có ý gì?
- Có ý gì? Tôi có ý gì thì anh tự hiểu. Anh đã sớm xem Quang tử không vừa mắt, có phải hay không? Quang tử không đắc tội với anh, anh tại sao lại không cứu cậu ta?
Thành ca cười lạnh hỏi ngược lại.
- Đúng, Đồn trưởng Tưởng, tôi không đắc tội với anh, anh chơi tôi để làm chi?
Quang tử giờ phút này hoàn toàn váng đầu, lập tức nghe theo lời nói của Thành ca, không ngừng la to.
- Cậu lại nói hươu nói vượn gì đấy, ngậm máu phun người.
Đồn trưởng Tưởng nóng nảy, giơ tay chỉ vào Thành ca, run rẩy nói.
Phạm Hồng Vũ không khỏi âm thầm lắc đầu.
Thành ca này nhìn qua thì giống như là có nghĩa khí với gã đầu trọc, nhưng trên thực tế là muốn chơi Đồn trưởng Tưởng một phen. Chớ nhìn y hùng hổ muốn ra tay với Phạm Hồng Vũ, tức giận với Đồn trưởng Tưởng, hết thảy chỉ là làm trò cho gã đầu trọc xem, muốn thông qua gã đầu trọc mà đem chuyện xấu của Đồn trưởng Tưởng rơi vào tai của Cục trưởng Hám.
Điều này có tác dụng hơn việc y tự mình đến cục trưởng Hám cáo trạng.
Gã đầu trọc ngu xuẩn như vậy, làm sao mà đủ nhìn thấy dụng tâm của Thành ca?
Xem ra văn hóa văn phòng có khắp mọi nơi.