Phó Đức Trăn cũng là tay quan trường già đời, không nói chuyện với Phạm Hồng Vũ nhiều lắm, chỉ hàn huyên vài câu rồi bỏ đi. Vốn tính giới thiệu Phạm Hồng Vũ với hai vị phụ trách cục Độc quyền thuốc lá tỉnh, nhưng nay lại thôi.
Thời cơ không đúng!
Tụ tập ở đây, không chỉ có lãnh đạo địa khu mà còn có lãnh đạo thị xã. Phạm Hồng Vũ chỉ là một Chủ tịch thị trấn nhỏ bé, chỉ có thể ngồi ở ghế chót. Trong hoàn cảnh như vậy mà làm nổi bật Phạm Hồng Vũ quá thì không phải là chuyện tốt. Chủ tịch thị trấn hai mươi mốt tuổi đã đủ dọa người rồi. Phỏng chừng hôm nay, trong số các lãnh đạo ở đây, có không ít người xem Phạm Hồng Vũ không vừa mắt.
Không có nguyên nhân nào khác, chỉ bởi vì tuổi tác của Phạm Hồng Vũ.
Trường hợp như vậy, Phạm Hồng Vũ biểu hiện càng cao thì lại càng ngu xuẩn.
Dù là như thế, một số người đầu óc xoay chuyển cực nhanh, từ động tác ban đầu của Phó Đức Trăn mà suy đoán được một ít manh mối.
Nói thật, huyện Vũ Dương lúc trước đề xuất hợp tác với nhà máy thuốc lá Hồng Châu xây dựng nhà máy và căn cứ gieo trồng thuốc lá tại Vũ Dương, rất nhiều người phụ trách địa khu và các huyện khác đều chê cười.
Dựa vào cái gì chứ?
[CHARGE=3]Toàn tỉnh có nhiều huyện thị như vậy, Vũ Dương chẳng sợ xuất ra một số chỗ xuất chúng, chỉ cần một tình trạng giao thông không ổn thôi cũng đủ khiến cho người ta phải lo lắng rồi.
Nhà máy thuốc lá Hồng Châu dựa vào cái gì mà hợp tác với huyện Vũ Dương?
Ai ngờ việc này lại thành thật nhanh.
Thấy thái độ của Phó Đức Trăn đối với Phạm Hồng Vũ, việc này hơn phân nửa là do Phạm Hồng Vũ đâm vào.
Cha con Phạm gia, rốt cuộc có loại năng lực lợi hại như thế nào?
Khâu Minh Sơn dạy dỗ cấp dưới quả thật không giống với người khác.
Khó trách lãnh đạo chủ chốt ở tỉnh đều có suy nghĩ, muốn Khâu Minh Sơn thay thế Lương Quang Hoa. Bỏ qua những thứ khác không nói, luận sự, địa khu Ngạn Hoa dưới sự lãnh đạo của Khâu Minh Sơn, công tác xây dựng kinh tế, khẳng định so với Lương Quang Hoa lãnh đạo là tốt hơn nhiều.
Đây là nói công bằng!
Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ lặng yên không một tiếng động đến chỗ ngồi, tận lực không để cho người khác chú ý. Phạm Hồng Vũ thậm chí cũng không qua chào hỏi cha mình.
- Cao tỷ, Nhị ca…
Vừa mới ngồi vào chỗ của mình, Bành Na lập tức chạy tới, hạ giọng kêu lên, nhìn ra được cô bé rất là hưng phấn, khuôn mặt đỏ hồng, khi cười hai má lúm đồng tiền hiện lên, đáng yêu đến cực điểm.
Cao Khiết trong mắt hiện lên chút dị sắc, mang theo ý tứ trêu chọc:
- Như thế nào, Na Na, nhanh như vậy mà đã nhận người thân rồi à?
Bành Ba càng đỏ mặt hơn, thè lưỡi nói:
- Cao tỷ, ngàn vạn lần đừng có hiểu lầm. Em xem Nhị ca như anh trai của mình…
Cao Khiết cũng lập tức đỏ mặt, hung hăng trừng mắt nhìn Bành Na, rất oán trách.
Cô bé kia, nói cái gì đó?
Xem mình là bạn gái của Phạm Hồng Vũ?
Bành Na bấu vào bả vai Cao Khiết, cười hi hi nói:
- Cao tỷ, hai người công khai đi. Kim Đồng Ngọc Nữ rất xứng đối, trời đất tạo nên à nha!
Nói xong, liền nháy mắt với Phạm Hồng Vũ.
Phạm Hồng Vũ cười ha hả, lơ đễnh sang chỗ khác.
- Na Na, nói bậy gì vậy?
Cao Khiết trừng mắt, miệng phồng lên.
Bành Na thè lưỡi, rồi tiếp tục ghé vào vai Cao Khiết, cười hi hi, cũng không trêu chọc Cao Khiết nữa. Bất kể thế nào, khi nói giỡn cũng phải chú ý trường hợp.
Động tác này của Bành Na khiến nhiều người chú ý.
Bành Na tuy rằng tuổi trẻ, nhưng không còn là cô bé, đứng đắn là một phóng viên báo tỉnh. Trưởng ban Tuyên giáo Địa ủy Vương Trăn Hạo mà còn phải khách khí với cô, nhưng cô lại thân thiết với Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ như vậy, như vậy quan hệ này là sao?
Trong quan trường, người nào không biết tầm quan trọng của truyền thông báo Đảng.
Đều nói tự cổ anh hùng xuất thiếu niên, thị trấn Phong Lâm “nhất công một mái” quả thực là hảo thủ đoạn.
- Nhị ca, ba của em cũng tới. Anh đến nói chuyện với ông ấy đi.
Một lát sau, Bành Na cười nói.
Phạm Hồng Vũ lập tức gật đầu:
- Ừ, tôi cũng muốn tranh thủ thời gian đến thăm hỏi chú Bành. Nếu gặp được ở đây thì quá tốt rồi.
Bành Na lúc này rời đi.
Cao Khiết sắc mặt sớm khôi phục lại như bình thường, liếc mắt nhìn Phạm Hồng Vũ một cái, thản nhiên nói:
- Chủ tịch thị trấn Phạm thật là bản lãnh.
Phạm Hồng Vũ nhếch miệng cười.
- Nhìn không ra, đối phó với tiểu cô nương thật là có thủ đoạn.
Cao Khiết lại hơi châm chọc vài câu.
Dù là Chủ tịch thị trấn Phạm da mặt dày như tường thành cũng không kềm nổi đỏ mặt lên, gãi đầu. Xem ra Cao Khiết thật sự hiểu lầm quan hệ giữa hắn và Bành Na. Ai bảo Bành Na thân mật với hắn như vậy?
Về phần Bí thư Cao có ghen tuông với Bành Na hay không, Chủ tịch thị trấn Phạm cũng không thèm tìm hiểu, ra vẻ trong suy nghĩ của hắn, Cao Khiết tuyệt đối có “tư cách” ghen.
Nói thật, Cao Khiết rốt cuộc xem quan hệ với hắn là như thế nào, Chủ tịch thị trấn Phạm trong đầu cũng mơ hồ, không rõ ràng.
Tuy nhiên cũng không sao, không rõ ràng thì cứ cho nó không rõ ràng.
Trịnh Bản Kiều đã nói “nan đắc hồ đồ”!
Mắt thấy Phạm Hồng Vũ sắc mặt trầm ngâm, Cao Khiết bỗng nhiên cảm thấy tức giận mơ hồ, bực bội dị thường, thầm muốn hung hăng đập cho hắn một phát hoặc nhéo vào lỗ tai của hắn, khiến hắn phải giải thích rõ ràng, tại sao phải đi “thông đồng” với một tiểu cô nương như vậy.
Ra vẻ Bành Na lực sát thương đối với đàn ông cũng cực kỳ kinh người.
Chỉ có điều, trong trường hợp như thế này, Bí thư Cao cho dù có buồn bực thì quả quyết không thể thất thố như vậy.
Nếu không thì sẽ trở thành trò cười.
Nếu thật giống như lời Bành Na nói, làm rõ quan hệ, mình quả thật có thể lấy Phạm Hồng Vũ sao?
Một ý niệm cổ quái xuất hiện trong đầu Cao Khiết, cô lập tức kinh ngạc rồi tỉnh táo lại.
Sao mình lại như thế?
Làm sao đột nhiên lại có suy nghĩ này?
Chẳng lẽ….
Cao Khiết không dám nghĩ tới, khẽ cắn môi, cảm thấy hai má nóng bừng, vội vàng hấp tấp quay đầu đi, nhìn ra ngoài cửa sổ, không dám nhìn về bên phía Phạm Hồng Vũ.
Tựa hồ như sợ Phạm Hồng Vũ từ trong ánh mắt của mình mà tìm hiểu được gì đó.
Thật mắc cỡ chết!
Cũng may, Bành Na rất nhanh cùng với một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi đi đến, mặc áo trắng bỏ vào trong, thắt cà vạt, vẻ mặt rất ôn hòa, thậm chí có chút thật thà chất phác.
Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ lập tức đứng dậy.
- Bí thư Cao, Chủ tịch thị trấn Phạm, đây chính là cha của em Bành Thanh. Cha, đây là người mà con thường hay nhắc tới với cha, Bí thư thị trấn Phong Lâm Cao Khiết và Chủ tịch thị trấn Phạm Hồng Vũ.
Bành Na vội vàng giới thiệu, từ dùng trong câu rất quy củ.
- Chào chú, chú Bành!
Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ đều cúi người chào hỏi Bành Thanh.
- Xin chào hai vị, Bí thư Cao, Chủ tịch thị trấn Phạm, tôi ngưỡng mộ đại danh đã lâu.
Ấn tượng đầu tiên có thể thấy Bành Thanh là phần tử trí thức điển hình, lúc nào cũng cắm đầu vào trong nghiên cứu, phương diện đối nhân xử thế không phải là sở trường. Trước mặt hai vãn bối như Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ không ngờ lại có ý câu nệ.
Diện mạo Bành Na không giống như Bành Thanh, phỏng chừng giống mẹ nhiều hơn. Nếu mẹ của Bành Na cũng giống như Bành Na, thiên tính đơn thuần thì cùng với phần tử tri thức như Bành Thanh quả thật vô cùng xứng. Gia đình chắc là hòa thuận.
- Chú Bành, cháu và Na Na là chị em đồng môn, đều là con cháu cả. Xin chú cứ trực tiếp gọi tên tụi cháu là được.
Cao Khiết sớm hồi phục lại trạng thái của một Bí thư Đảng ủy thị trấn, nói năng khách khí, nho nhã lễ độ.
- Được, được!
Bành Thanh liên tục gật đầu, nhưng tiếp theo không biết làm sao nói chuyện tiếp đây.
- Chú Bành, phương diện nghiên cứu thuốc lá hạng sang như thế nào rồi?
Phạm Hồng Vũ chủ động bắt chuyện.
Sau khi từ Giang Khẩu trở về, việc liên hệ với phía lãnh đạo nhà máy thuốc lá Hồng Châu tất nhiên là do Phạm Vệ Quốc và các đồng chí ở huyện Vũ Dương thực hiện, nhưng Phạm Hồng Vũ cũng không buông tay mặc kệ, vẫn duy trì liên lạc cá nhân với Phó Đức Trăn. Phó Đức Trăn nói cho Phạm Hồng Vũ biết, nhà máy thuốc lá Hồng Châu đã triệu tập hội nghị Giám đốc nhà máy làm việc. Trong cuộc họp, Phó Đức Trăn đã đem ý tưởng chế biến loại thuốc lá sang trọng của Phạm Hồng Vũ cho các đồng chí khác nghe, và được mọi người nhất trí đồng ý.
Tổ nghiên cứu điều phối thuốc lá, vẫn do Phó giám đốc kiêm công trình sư Bành Thanh làm đội trưởng.
Ở ý nào đó đã nói lên, tổng công trình sư của nhà máy thuốc lá phụ trách nghiên cứu khoa học cũng có thể quản lý công tác hành chính, cũng giống như cán bộ hành chính đi nghiên cứu khoa học vậy. Chân chính quản lý về kỹ thuật của nhà máy thuốc lá Hồng Châu chính là vị Phó giám đốc Bành Thanh này.
- Tiến triển tương đối thuận lợi, đã tiến vào giai đoạn thí nghiệm.
Vừa nhắc tới công tác của mình, Bành Thanh lập tức thay đổi thần thái, hơi kiêu ngạo nói.
Phần tử trí thức chân chính, phần lớn đều có tính cách này.
Một lát sau, Bành Thanh lại hỏi:
- Chủ tịch thị trấn Phạm, nghe Giám đốc Phó nói, ý tưởng thuốc lá sang trọng là do cậu nói ra?
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Cháu đây chỉ là đề xuất ý tưởng, chủ yếu vẫn là Giám đốc Phó. Chú Bành, chú cảm thấy ý tưởng này như thế nào?
- Tốt lắm, tôi hoàn toàn đồng ý.
Bành Thanh trở nên nghiêm túc, rất chân thành gật đầu.
- Mấy năm nay, tình huống kinh doanh và sản xuất của nhà máy cũng không phải lạc quan. Tôi vẫn luôn tự hỏi làm thế nào để đột phá. Nói thật, chúng tôi làm kỹ thuật, ý tưởng vẫn tương đối hẹp hòi, chỉ suy nghĩ vấn đề phương pháp chế biến mà không nghĩ đến vấn đề thị trường. Đề nghị này của cậu quả thật làm cho người ta mở rộng tầm mắt, lập tức giải quyết được vấn đề một cách chính xác. Chủ tịch thị trấn Phạm, tôi rất bội phục cậu. Khó trách Na Na ở nhà vẫn luôn ca ngợi cậu.
Bành Na không ngờ tới cha mình lại nói một câu như vậy, lập tức đỏ bừng cả mặt.
Cái này không phải nói là mình luôn nhớ Phạm Hồng Vũ sao?
Lại còn trước mặt Cao Khiết nữa.
Cao Khiết khẽ mỉm cười, liếc nhìn Bành Na, ánh mắt đầy thâm ý.
Bành Na hai gò má đỏ bừng, bàn tay nhỏ không kềm nổi xoắn cùng một chỗ, có chút bất an.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Chú Bành quá khen rồi, cháu không dám nhận. Tuy nhiên, đường lối này quả thật cũng được xem là một con đường chết. Nếu đi qua được, thì rất có triển vọng.
- Đúng vậy, rất có triển vọng, rất có triển vọng.
Bành Thanh liên tục gật đầu, căn bản không chú ý đến thần thái kỳ lạ của con gái. Ông lúc còn trẻ không hiểu về phong tình chứ đừng nói đến hiện tại, đối với gút mắc tình cảm giữa những người trẻ tuổi hoàn toàn không thấy.