Đêm thu, gió lạnh nhẹ thoảng qua. Trong phòng họp của Thị ủy đèn đuốc sáng trưng.
Hội nghị công việc Bí thư Thị ủy mời dự họp.
Phó bí thư thị xã Ngạn Hoa tổng cộng có năm người. Bí thư Thị ủy Tống Mân, Chủ tịch thị xã Nhạc Tây Đình, phân công quản lý Đảng và quần chúng Phó bí thư Trương; phân công quản lý kinh tế Phó bí thư Lý và Phó chủ tịch thường trực thị xã Lục Nguyệt. Hiện tại trong phòng họp có tổng cộng bảy người, còn có Trưởng ban Tổ chức Thị ủy Long Hải Đào và Chánh văn phòng Thị ủy Lương.
Bình thường, hội nghị công việc Bí thư nếu thương thảo những vấn đề quan trọng, Chánh văn phòng Thị ủy cũng sẽ dự thính. Lãnh đạo Ủy viên thường vụ phân công quản lý cũng sẽ tham dự.
Long Hải Đào có mặt, không hề nghi ngờ chủ đề chính của buổi hội nghị công việc Bí thư tối nay chính là nghiên cứu vấn đề về cán bộ.
Tống Mân kỳ thật không nghĩ sẽ tổ chức hội nghị công việc Bí thư, ít nhất không nghĩ sẽ vội vã mời dự họp như vậy. Nhưng chủ yếu là do Lục Nguyệt thúc giục quá nhiều lần.
[CHARGE=3]Phạm Hồng Vũ cũng thái quá, vừa mới gây ra họa lớn, một chút cũng không biết tự kiểm điểm, lại càng không biết giấu kín, không ngờ trực tiếp xin nghỉ phép, đưa Cao Khiết chạy đi như một làn khói.
Hình như là đi tính
Đối mặt với tình huống này, Lục Nguyệt cảm thấy không có khả năng kéo dài mãi.
Không hề nghi ngờ, Phạm Hồng Vũ bây giờ là đến tỉnh hướng Cao Hưng Hán cầu viện. Người khác không biết rõ Cao Khiết là con gái của Cao Hưng Hán, nhưng Lục Nguyệt thì lại rất rõ ràng. Nói không chừng, Phạm Hồng Vũ thậm chí sẽ hướng Vưu Lợi Dân khóc lóc kể lể.
Lục Nguyệt cũng không phải không hoài nghi, sau lưng bài văn đó có bóng dáng của Vưu Lợi Dân.
Chức vụ của Phạm Hồng Vũ quá thấp, trong mắt các lãnh đạo cao tầng địa vị cao thì không đáng nhắc tới. Nếu không hắn dám mạo hiểm, trong Nhật báo Quần Chúng phát biểu bài văn đó, đối nghịch lại lãnh đạo của Thị ủy và UBND thị xã sao?
Lá gan lớn đến như vậy cơ à?
Phạm Hồng Vũ sẽ thực sự nghĩ rằng Thị ủy và UBND thị xã Ngạn Hoa không dám đụng tới hắn?
Thế giới này, không có ai vượt ra khỏi vòng luật pháp được.
Tam Hoàng Ngũ Đế chết đi thì quốc gia dân tộc cũng vẫn kéo dài, thiên thu không dứt?
Phía sau đó nhất định là có độc thủ.
Đem Phạm Hồng Vũ xung phong đẩy ra, thử một chút hướng gió của cao tầng. Nếu chẳng may bất lợi, thì cũng chỉ là vứt bỏ một quân cờ không quan trọng, không chút ảnh hưởng.
Loại khả năng này vô cùng cao.
Khâu Minh Sơn nhất định là biết chuyện này. Nhưng Lục Nguyệt cho rằng, với phân lượng của Khâu Minh Sơn thì cũng chẳng làm gì được. Chủ tịch địa khu trong mắt đại lão cao tầng thì cũng chẳng khác gì cán bộ cơ sở bình thường.
Vưu Lợi Dân miễn cưỡng thì có thể đặt lên trên bàn cờ lớn.
Lục Nguyệt không hoài nghi phán đoán của mình.
Bài văn này của Phạm Hồng Vũ có thể thuận lợi đăng lên Nhật báo Quần Chúng, chính là một bằng chứng.
Nhật báo Quần chúng là hạng truyền thông như thế nào? Một bài văn chứa đựng quan điểm chính tị rõ ràng, lấy danh nghĩa cá nhân đưa ra thì Ban biên tập Nhật báo Quần chúng cũng sẽ trưng cầu ý kiến của Ban Tuyên giáo Tỉnh ủy Thanh Sơn.
Đây là lệ thường!
Ban biên tập của Nhật báo Quần chúng tính mẫn cảm chính trị cao, làm sao có thể phạm sai lầm đơn giản như vậy được?
Bây giờ lại phạm vào, chỉ có một nguyên nhân. Chính là có đại nhân vật ra mặt.
Mà đại nhân vật này, hẳn là Vưu Lợi Dân.
Toàn bộ tỉnh Thanh Sơn, người có năng lực làm chuyện này có thể đếm được trên đầu ngón tay, trong đó cùng tuyến với Phạm Hồng Vũ chỉ có Vưu Lợi Dân.
Đương nhiên, Lục Nguyệt cũng biết, Phạm Hồng Vũ ở thủ đô cũng có một số bằng hữu. Lý Xuân Vũ và Bảo Hưng những người này Lục Nguyệt đã có gặp mấy lần. Nhưng trong chuyện đại sự như vậy, Lục Nguyệt không nhìn ra là có liên quan đến hai người này.
Lục Nguyệt quan niệm chính trị là chính thống con cháu quý tộc. Đối với loại con ông cháu cha như Lý Xuân Vũ thì cảm thấy không ưa, một chút cũng không muốn kết giao với bọn họ. Đám con ông cháu cha này ngoại trừ ăn chơi là chính thì chuyện đứng đắn chẳng bao giờ làm, cứ thích đi đường ngang ngõ tắt. Nếu ở thủ đô anh bảo bọn họ đi chọi gà, ăn chơi đàng điếm thì không thành vấn đề.
Nhưng chuyện đứng đắn thì thứ cho không hầu được.
Mà cũng không hầu nổi.
Lục Nguyệt có thể không tin Lý Xuân Vũ hoặc Bảo Hưng dám vì bài văn của Phạm Hồng Vũ mà huyên náo với ông cụ trong nhà. Đó chính là tự tìm mắng. Các lão gia tử ở nhà trí tuệ chính trị như thế nào, làm sao có thể bị cái đám tiểu tử này lừa gạt chứ?
Nếu người ta chủ động khai chiến, Lục Nguyệt tuyệt đối sẽ hầu.
Kế hoạch hôm nay, trước nhất định phải bắt lại Phạm Hồng Vũ, hung hăng đánh cho hắn một trận. Chỉ có như vậy mới có thể khiến cho người đứng đằng sau hắn ra mặt cứu trợ. Khi đó tính tiếp cũng không muộn.
Mặc kệ cuối cùng kết quả đàm phán như thế nào, Phạm Hồng Vũ cũng là chết chắc rồi.
Lục Nguyệt tuyệt không để cho Phạm Hồng Vũ ở trước mặt mình ngang ngược càn rỡ.
Cái đồ gì vậy?
Dám khiêu chiến với Lục Nguyệt tôi?
Cũng không nghĩ kỹ cân lượng của mình, mà cũng không biết trời cao đất rộng.
Đừng nhìn Phạm Hồng Vũ bây giờ tự cao tự đại, đấy chỉ là dựa vào đại nhân vật. Nếu thật cách chức hắn, lột cái cái mũ của hắn thì hắn còn tiếp tục giả vờ nữa hay không?
Đối mặt với kẻ thù, Lục Nguyệt thủy chung chỉ vâng theo một nguyên tắc: Trảm thảo trừ căn, diệt cỏ tận gốc.
Không ra tay thì thôi, ra tay thì phải hoàn toàn đánh ngã xuống đất, đạp lên mười ngàn bàn chân, trọn đời thoát thân không được.
Lục Nguyệt không có khả năng chờ lãnh đạo Tỉnh ủy lên tiếng. Tuy rằng y không e dè đại nhân vật của Tỉnh ủy, nhưng cũng không có nghĩa là đám người Tống Mân không e dè.
Vậy thì phải tiên hạ thủ vi cường (ra tay trước thì chiếm được lợi thế).
Cửa sổ phòng họp mở ra, sương khói lượn lờ. Lãnh đạo tham dự hội nghị mỗi người một sắc mặt ngưng trọng.
Lục Nguyệt không hút thuốc lá, bị khói thuốc hun đến khó chịu, nhưng trong lúc này cũng chỉ biết nhẫn nại, trên mặt nở nụ cười ôn hòa. Tuy nhiên, ai cũng có thể nhìn ra được, nụ cười này rất không khỏi giả tạo.
- Các đồng chí, hôm nay triệu tập mọi người mở cuộc họp lâm thời này chủ yếu là thương lượng một chút, xem chuyện này nên xử lý như thế nào.
Tống Mân hút thuốc, ánh mắt đảo qua chung quanh, cuối cùng rơi xuống tờ Nhật báo Quần Chúng, nhẹ nhàng gõ gõ vài cái lên tờ báo.
Báo chí, tin rằng tất cả những người ở đây đều đọc qua, không cần phải nói lại lần nữa.
- Bí thư Tống, việc này còn cần thương lượng gì nữa? Đây là điển hình của hành động vô tổ chức vô kỷ luật. Hành động như vậy nhất định phải xử lý nghiêm khắc, bằng không kẻ dưới làm sao mà phục tùng? Uy tín của Thị ủy và UBND thị xã ở chỗ nào?
Tống Mân vừa dứt lời, Phó bí thư Lý lập tức nhảy ra, lòng đầy căm phẫn lên án.
Nét mặt già nua của Phó bí thư Lý đỏ bừng, phẫn hận khó bình.
Điều này cũng khó trách, Phó bí thư Lý hiện tại đang là tổ trưởng tổ lãnh đạo cải cách chế độ công hữu của các doanh nghiệp nhà nước thị xã Ngạn Hoa. Đang trong khí thế ngất trời của việc cải cách xí nghiệp và thu hút đầu tư, Phạm Hồng Vũ lại nhắm vào điểm yếu của mọi người hung hăng đâm một dao.
Công lao to như vậy, nếu làm không tốt sẽ bị tật mà chết.
Cái gì có thể nhẫn nhịn được nhưng cái này thì không.
Ngăn chặn sự tiến bộ của người khác cũng đồng nghĩa với việc cướp vợ của người khác.
- Tôi hoàn toàn đồng ý với ý kiến của Bí thư Lý, chuyện này nhất định phải nghiêm túc xử lý.
Lục Nguyệt lập tức theo vào, bày tỏ thái độ.
Trong những hội nghị Bí thư làm việc hoặc Hội nghị thường vụ Thị ủy bình thường, Lục Nguyệt sẽ không dễ dàng phát biểu ý kiến. Nhưng bây giờ là thời kỳ mẫn cảm, không phải là lúc cho y giả vờ giả vịt. Nhất định phải cho thấy thái độ để cho phe phái đang ở lưng chừng không có bất cứ một hiểu lầm nào.
Dao sắc chặt đay rối!
Tống Mân chậm rãi gật đầu, nhìn lại chung quanh, nói:
- Ý kiến của những đồng chí khác thì sao? Mọi người cho biết ý kiến đi.
Yên lặng!
Không ai nói.
Chủ tịch thị xã Nhạc Tây Đình, Phó bí thư Trương, Trưởng ban tổ chức Tổ chức Long Hải Đào và Chánh văn phòng Thị ủy Lương một đám đều không lên tiếng, chẳng khác gì lão Tăng đang nhập định.
Tuy rằng hành động này của Phạm Hồng Vũ, đúng là đánh vào mặt tập thể lãnh đạo Thị ủy, nhưng cái gì cũng có cái chính yếu và thứ yếu. Cái gọi là “oan có đầu nợ có chủ”, trong việc cải cách chế độ công hữu của các xí nghiệp, bọn họ không phải là người chủ đạo, thành tích cũng không phải công đạo, cho nên bây giờ cũng không cần nhảy ra.
Không nể mặt Phạm Hồng Vũ, nhưng cũng không tất yếu đi đắc tội với đám người Khâu Minh Sơn, Phạm Vệ Quốc.
Tuy nhiên, Tống Mân cũng không cho bọn họ thoải mái quá quan như vậy, ánh mắt dừng lại trên mặt Nhạc Tây Đình, lạnh nhạt nói:
- Đồng chí Tây Đình, anh là Chủ tịch thị xã, công tác cải cách chế độ công hữu xí nghiệp và công tác thu hút đầu tư đều là do UBND thị xã quản lý. Anh hãy mau nói lên ý kiến của anh đi.
Nhạc Tây Đình khóe miệng co quắp một chút, miễn cưỡng xem như là nụ cười, lập tức nghiêm mặt nói:
- Bí thư Tống, tôi trước hết còn muốn nghe ý kiến của các đồng chí khác.
Chủ tịch thị xã là nhân vật số hai, một trong hai nhân vật chủ chốt, ông ta một phen kiêu ngạo cũng là chuyện phải làm.
Tống Mân cau mày, bất động thanh sắc nói:
- Bây giờ là thảo luận, trước hãy nói lên ý kiến của mình.
Nhạc Tây Đình cho tới bây giờ cũng không phải là loại người mạnh mẽ, cứng rắn. Tuy không phải là Thiên Lôi sai đâu đánh đó, nhưng ít nhất trong những vấn đề trọng đại rất ít khi làm ngược lại ý tứ của Tống Mân. Từ sau khi Lục Nguyệt lên làm Phó chủ tịch thường trực thị xã, thái độ của Nhạc Tây Đình luôn có sự biến hóa, càng lúc càng cách xa Tống Mân.
Có lẽ, Nhạc Tây Đình cảm giác được nguy cơ, biết được tính toán “vứt bỏ” ông ta của Tống Mân, nên cũng không cần phối hợp.
Mặc dù Nhạc Tây Đình rất rõ ràng, lấy thực lực của mình, cùng với việc Tống Mân và Lục Nguyệt qua lại, thuần túy là tự tìm phiền toái. Nhưng người ta từng bước ép sát như thế cũng không thể khoanh tay chịu chết. Tiếp tục ngoan ngoãn nghe theo ý tứ của Tống Mân thì chính là ngoan ngoãn đem thực quyền của Chủ tịch thị xã giao ra ngoài.
Con thỏ khi nóng lên còn có thể cắn người.
Hiển nhiên, Tống Mân và Lục Nguyệt bỗng nhiên “không đội trời chung” với Phạm Hồng Vũ, đây chính là cơ hội của Nhạc Tây Đình.
Ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi.
Nhưng thái độ này không thể dễ dàng biểu lộ ra ngoài.
- Bí thư Tống, sự tình trọng đại, tôi còn phải suy nghĩ lại một chút. Trước hãy nghe ý kiến của các đồng chí khác đi.
Biết rõ Tống Mân đang rất không cao hứng, nhưng Nhạc Tây Đình vẫn như trước không chịu nghe theo.
- Vậy được rồi!
Tống Mân chăm chú nhìn ông ta một cái, rồi lập tức chuyển hướng sang Phó bí thư Trương:
- Lão Trương ý của anh như thế nào?
Phó bí thư Trương năm nay cũng năm mươi tuổi, được phân công công tác quản lý Đảng và quần chúng, chính là nhân vật số ba của thị xã, lão luyện thành thục, nghe vậy liền gật đầu nói:
- Bí thư Tống, công tác kinh tế cũng không phải thuộc phạm vi quản lý của tôi, cũng không tinh thông bằng các đồng chí khác. Vấn đề liên quan đến kinh tế, cá nhân tôi vẫn cho rằng nên tôn trọng ý kiến của đồng chí chủ quản.
Lời này tuy rằng không kiên quyết như Nhạc Tây Đình, nhưng cũng là trơn không dính tay. Các người cho dù thế nào, tôi cũng không lẫn vào.
Nếu có công lao cũng chẳng đến phiên tôi, vậy tôi cùng các người đấu tranh anh dũng làm cái gì?
Khâu Minh Sơn và Phạm Vệ Quốc dễ đắc tội như vậy sao?
Với tính tình của Phạm Hồng Vũ, hắn sẽ không phải như con sơn dương đợi làm thịt. Nếu chẳng may thoát được, thủ đoạn phản kích nhất định là sắc bén.
Nên ở bên ngoài xem náo nhiệt thì hơn.