Phạm Hồng Vũ cả kinh quay đầu lại, Cao Khiết đã ngã uỵch xuống dưới. May mắn bên cạnh còn có một gốc cây nhỏ, Cao Khiết trong lúc bối rối đã nắm chặt lấy nên mới không lăn xuống sườn núi, dựa vào gốc cây nhỏ ngồi xuống.
- Làm sao mà té vậy? Có sao không?
Phạm Hồng Vũ quá sợ hãi, cuống quýt ngồi xổm xuống, liên thanh hỏi.
- Đau quá, trật chân rồi.
Cao Khiết tay ôm lấy mắt cá chân, hốc mắt đỏ lên, nước mắt đảo quanh. Trợ lý Chủ tịch thị xã cũng vậy, Bí thư Đảng ủy thị trấn cũng thế, bất ngờ không đề phòng, nên biểu hiện cũng như những cô gái bình thường khác.
Chỗ mắt cá chân quả thật rất đau.
- Đừng nhúc nhích, để tôi xem một chút.
[CHARGE=3]Phạm Hồng Vũ vội vàng ngừng lại, thật cẩn thận cầm lấy bắp chân của cô.
- Ui da!
Cao Khiết lại kêu lên một tiếng, nước mắt chảy xuống.
- Cậu nhẹ tay thôi, đau quá….
- Tứ thế này không đúng!
Phạm Hồng Vũ than thở một tiếng, một tay đặt xuống dưới cổ Cao Khiết, một tay ôm lấy chân của cô, mạnh mẽ bế lên. Phạm Hồng Vũ tay dài, chân dài, lực khỏe như trâu, ôm lấy thân thể này không lao lực chút nào.
Cao Khiết xấu hổ đến đỏ bừng khuôn mặt, cắn chặt môi, quay đầu nhìn nơi khác, nhưng lại không kháng cự, tùy ý cho hắn ôm.
Trong lúc này, Phạm nhị ca tất nhiên là không có tâm tư nghĩ chuyện xấu, đem Cao Khiết ôm đến ven đường, đặt xuống một tảng đá bằng phẳng, lúc này mới ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng bưng chân trái của cô lên, cuộn cái quần bò, để lộ một chiếc tất trắng tinh.
Phạm Hồng Vũ lại thật cẩn thận cởi giày của cô ra, ngay cả tất cũng cởi, lộ ra bàn chân trắng như tuyết.
Trong chớp mắt, Phạm Hồng Vũ không khỏi ngơ ngẩn một chút.
Không nghĩ đến chân Cao Khiết lại trắng nõn, mịn màng như thế, đẹp không sao tả xiết.
Chỉ có điều bàn chân trắng như tuyết này chỗ mắt cá chân đã sưng phồng lên.
- Không xong rồi!
Phạm Hồng Vũ lầm bầm, hai hàng lông mày cau lại.
Phạm nhị ca trải qua trăm trận chiến, trải qua nhiều năm làm cảnh sát hình sự, bị thương như vậy thấy cũng nhiều. Bị trật mắt cá chân, trong mắt Phạm nhị ca, bất quá chỉ là trò chơi con nít. Mấu chốt ở chỗ, giờ phút này người bị thương không phải là hắn mà là Cao Khiết.
Vấn đề liền trở nên nghiêm trọng.
Cao Khiết cũng không thể đánh đồng với hắn.
Phạm Hồng Vũ nhấc chân Cao Khiết lên, hết nhìn trái rồi lại nhìn phải.
Muốn trị vết thương này cũng khá dễ dàng, vấn đề là không ai mang theo dầu hồng hoa cả. Trên vùng núi hoang dã này, cho dù có muốn chườm lạnh giảm đau cho Cao Khiết cũng không làm được.
Cũng không tìm thấy nước lạnh.
Phạm Hồng Vũ mang theo cái bình, bên trong có chút nước trà, nhưng không lạnh. Khi ở nhà Bí thư chi bộ thôn đã bỏ nước trà vào trong.
- Chị, đi thử xem có được không?
Phạm Hồng Vũ không có cách nào khác, chỉ biết mang tất và giày lại cho Cao Khiết, đỡ cánh tay của cô lên, thật cẩn thận, sợ làm đau Cao Khiết.
- Hi!
Chân trái vừa mới đặt xuống đất, Cao Khiết hút một hơi khí lạnh, nhanh chóng giơ chân lên, không dám đụng mặt đất.
Gân cốt bị trật, tuy rằng không phải là bệnh gì nghiêm trọng, thời gian ban đầu quả thật đau dữ dội, cũng giống như đau răng vậy. Đau răng không phải là bệnh nhưng đau muốn chết đi được.
- Đều tại cậu cả!
Cao Khiết bỗng nhiên hờn dỗi, tay nắm chặt thành quyền, đập hai cái thật mạnh lên vai Phạm Hồng Vũ.
Mắt thấy mặt trời lặn đằng tây, phía sau còn mấy dặm đường núi, cố tình lúc này bị trật chân, Cao Khiết vừa tức vừa vội. Bộ dạng như vậy làm sao có thể đến thôn Thiên Trúc trước khi trời tối? Cho dù có quay đầu trở về thôn Tiểu Long Sơn thì cũng không kịp. Nếu ở lại trên này thì phía trước chưa đến thôn, phía sau không có cửa hàng, khi trời tối thì không có công cụ chiếu sáng, như vậy thật sự là phiền toái rồi.
Chẳng lẽ lại ở trên núi cả một buổi tối?
Chết vì đông cứng mất.
Thời tiết trên núi không thể so với đồng bằng. Nhiệt độ so với ban ngày chênh lệch thật lớn. Hiện tại còn chưa lạnh, còn đổ mồ hôi, nhưng khi mặt trời xuống núi, gió lạnh tập kích thì khó có thể chịu nổi.
- Làm sao bây giờ?
Cao Khiết thở phì phì, giống như việc cô bị trật chân tất cả đều là do sai lầm của Phạm Hồng Vũ.
Con gái có nhiều khi không chịu nói đạo lý, trợ lý Chủ tịch thị xã thì cũng như vậy.
Phạm Hồng Vũ nhìn hai bên một chút, cười nói:
- Biện pháp thì không phải không có. Như vậy đi, xin Chủ tịch thị xã Cao lúc này chờ cho một chút, tôi đến thôn Thiên Trúc tìm thầy lang tới trị liệu cho chị, như thế nào?
- Cậu dám?
Cao Khiết lập tức quát to một tiếng, trừng mắt nhìn Phạm Hồng Vũ.
Bỏ Cao Khiết một mình ở lại đỉnh núi, chủ ý cùi bắp như vậy mà hắn cũng nghĩ ra.
Bị dọa cũng đủ chết người rồi.
Tất cả các cô gái đều giống nhau, Chủ tịch thị xã Cao cũng sợ ở một mình. Nếu ở đâu xuất hiện một con vật nhỏ, cũng đủ để cho Chủ tịch thị xã Cao lạnh run rồi.
- Được, hạ sách không được thì chúng ta tính đến thượng sách.
- Cái gì là thượng sách?
- Cho ôm một cái!
Phạm Hồng Vũ cười, mở ra hai tay.
- Phạm Hồng Vũ!
Cao Khiết hận đến nghiến răng nghiến lợi, cau mày.
Đến lúc nào rồi mà người này còn hạ lưu vô sỉ như vậy.
Không biết tại sao, Cao Khiết trong lòng hơi hoang mang rối loạn. Nơi này cách xa thôn trang, khắp nơi không có bóng người, bọn họ cô nam quả nữ, không khỏi cảm thấy trong lòng có một loại cảm xúc kỳ lạ.
Phạm Hồng Vũ gãi đầu, ủy khuất nói:
- Chị, chị có muốn đi không? Chị bây giờ bị như thế này, ngoại trừ ôm chị xuống núi, thì còn có biện pháp khác sao?
Ánh mắt nhìn Cao Khiết ra vẻ vô tội.
- Hừ, tóm lại cậu cũng không có lòng tốt.
Cao Khiết cũng không chịu thua, cả giận nói.
Phạm Hồng Vũ nghiêm trang nói:
- Yên tâm đi, quân tử không giậu đổ bìm leo đâu. Tôi muốn làm người yêu của chị cũng là quang minh chính đại, tuyệt không lén lút. Đến đây, để tôi cõng chị xuống núi.
Nói xong, xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía Cao Khiết.
Vấn đề ở chỗ, Phó chánh văn phòng Phạm là quân tử sao?
Ra vẻ không chắc chắn lắm.
Cao Khiết cắn môi, không hề dao động.
- Đừng do dự nữa, trước khi trời tối mà không đến được thôn Thiên Trúc thì thật là phiền phức đấy. chúng ta không mang theo đèn pin.
Phạm Hồng Vũ vừa nói, vừa xoay người giữ chặt tay Cao Khiết, trực tiếp đặt lên trên vai mình, hai tay choàng ra phía sau, khoác lên đầu gối Cao Khiết, mang theo giọng điệu mệnh lệnh:
- Ôm tôi!
Cao Khiết chần chừ, cuối cùng mở hai tay ra, chậm rãi ôm chặt cổ Phạm Hồng Vũ, thân hình mềm mại cũng dựa sát vào, ghé trên lưng Phạm Hồng Vũ, gương mặt ửng hồng nổi lên ý thẹn thùng, diễm lệ vô cùng.
Trong phút chốc, trên lưng truyền đến một cảm giác mềm mại, Phạm Hồng Vũ liền cảm thấy nóng mặt, cả người huyết khí cuồn cuộn, khô nóng không chịu nổi, bất kể thế nào cũng không đứng thẳng nổi thắt lưng.
- Đi mau, đừng nghĩ ngợi lung tung.
Rất hiển nhiên, Cao Khiết hiểu rõ tâm tư của hắn, không kìm nổi quát lớn một câu, giơ tay gõ vào ót của hắn một cái thật mạnh. Kỳ thật lúc này khuôn mặt xinh đẹp của Cao Khiết đã đỏ tận mang tới. May mắn là Phạm Hồng Vũ đưa lưng về phía cô nên nhìn không tới.
Bằng không thì thật mắc cỡ chết.
Phạm Hồng Vũ hít sâu một hơi, cưỡng ép cảm giác khô nóng ở cổ xuống, hai tay chặt chẽ khoác hai đùi của Cao Khiết, nâng người lên, hướng chân núi đi xuống.
Cao Khiết thân hình nhẹ cân, với thể trạng của Phạm Hồng Vũ, bưng cô một hơi năm sáu dặm cũng là chuyện bình thường. Nhưng Phạm Hồng Vũ rất nhanh liền phát hiện, chính mình đã phạm một sai lầm, xuống núi không phải đi đường bằng.
Có câu nói “lên núi dễ, xuống núi khó”.
Một mình mà đi đường dốc đã khó, trọng tâm không khống chế được. Phạm Hồng Vũ đành phải lưu ý thật kỹ, nếu không cẩn thận ngã sấp xuống thì là đại họa rồi.
Cứ từng bước một mà đi xuống, mỗi một bước đều cố hết sức, chưa đến ba dặm, cho dù Phó chánh văn phòng Phạm sức như trâu bò cũng bắt đầu thở phù phù, trên trán mồ hôi trào ra.
Ở trên lưng hắn, Cao Khiết cũng không thoải mái, thật sự khẩn trương. Mắt thấy Phạm Hồng Vũ mệt mỏi, Cao Khiết nói:
- Ngồi xuống nghỉ đi!
Phạm Hồng Vũ ngẩng đầu, nhìn thoáng qua mặt trời sắp xuống núi, hơi chút do dự, liền tìm một tảng đá bằng phẳng ở ven đường, thật cẩn thận đem Cao Khiết đỡ xuống, đỡ cánh tay của cô, khiến cô chầm chậm ngồi xuống, còn mình đứng một bên, hung hăng giãn gân cốt một chút, rồi lúc này mới ngồi xuống bên cạnh Cao Khiết.
- Còn đau không?
Tảng đá không lớn, hai người thân hình nhét chung một chỗ, Phạm Hồng Vũ tùy tay nắm lấy cái eo thon mềm mại của Cao Khiết.
Cao Khiết lắc đầu, thấy trán hắn đổ đầy mồ hôi, liền lấy một cái khăn ra lau cho hắn. Hai người cứ ngồi cạnh nhau như thế. Khuôn mặt kiều diễm của Cao Khiết gần như là dán chặt trên mặt Phạm Hồng Vũ.
Phạm Hồng Vũ đầu lại chóng mắt, vừa nhấc cổ tay liền nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Cao Khiết, nhìn thẳng vào gương mặt xinh đẹp của cô, trong mắt lộ ra hai ngọn lửa khác thường.
Cao Khiết lại cắn nhẹ môi, hơi quay đầu, tránh ánh mắt nóng bỏng của hắn.
- Chị!
Phạm Hồng Vũ bỗng nhiên mơ hồ kêu lên một tiếng, không đợi Cao Khiết đáp ứng đã gắt gao ôm chặt lấy thân thể mềm mại của Cao Khiết. Cao Khiết kêu lên một tiếng, cả người liền nhào vào lồng ngực rắn chắc của Phạm Hồng Vũ.
Lập tức Phạm Hồng Vũ liền hôn đến.
- Không!
Cao Khiết ra sức giãy dụa, dùng sức đẩy, nghiêng đầu, ý đồ tránh hắn.
Nhưng hết thảy đều phí công. Ngay sau đó, đôi môi hồng nhuận của Cao Khiết đã bị Phạm Hồng Vũ hôn lên, như một đứa nhỏ hết sức khát khao dùng sức hôn môi. Cao Khiết cả người kịch liệt run rẩy, hai tay đẩy ra dần dần mềm nhũn, chậm rãi rũ xuống, trong óc ầm ầm rung động, toàn thân cao thấp dường như không có nửa phần khí lực, lông mi thật dày rung động vài cái, gắt gao nhắm hai mắt lại, tùy ý cho Phạm Hồng Vũ cuồng bạo hôn lên trên mặt, trên miệng cô.
- Chị, Tiểu Khiết….!
Phạm Hồng Vũ vô thức kêu lên, đôi môi nóng bỏng miết chặt miệng Cao Khiết, ánh mắt, mũi, lỗ tai…dường như hận không thể nuốt trọn toàn bộ thân thể mềm mại này vào.
Cũng không biết qua bao lâu, Cao Khiết đang mềm nhũn bỗng nhiên tỉnh lại, hai tay chậm rãi nâng lên, ôm chặt lấy bờ lưng cường tráng của Phạm Hồng Vũ, áp chặt bầu ngực của mình vào ngực hắn, đôi môi đang mím chặt cũng mở ra, tùy ý cho Phạm Hồng Vũ xâm nhập vào.
Ngay sau đó, từ yết hầu của Cao Khiết tùy ý phát ra một tiếng rên rỉ nho nhỏ, hai tay ôm lấy cổ Phạm Hồng Vũ, động tác trở nên cuồng bạo.
Hai giọt nước mắt tràn ra.