Phạm Hồng Vũ không có ở lại Hồng Châu nhiều ngày, chỉ ở một đêm, ngày hôm sau liền lên máy bay bay tới thủ đô.
Hùng Diễm Linh tự mình đưa ra lời mời, không nói đến thân phận địa vị của Hùng Diễm Linh cao như thế nào, chỉ dựa vào quan hệ giữa hắn và Lý Xuân Vũ thì bất kể thế nào cũng không thể đến chậm được.
Từ xa, Phạm Hồng Vũ đã nhìn thấy Lý Xuân Vũ trong phòng chờ.
Lý Xuân Vũ hôm nay ăn mặc tương đối chính thống, giày tây, thậm chí còn đeo cả vạt. Chiếc giày màu đen cũng như mái tóc của y, láng cóng, khiến Phạm Hồng Vũ cũng phải sửng sốt.
Lý Xuân Vũ bình thường rất ghét trang phục quy củ như vậy. Tính cách người này phóng khoáng, nhanh nhẹn, lúc ở Lĩnh Nam có khi mặc quần áo giống như một tên côn đồ, cà lơ phất phơ, bất cần đời. Nếu không quen biết thì không ai biết y là thế gia tử từ thủ đô tới.
Lý Xuân Vũ không đến đón một mình, bên cạnh còn có một cô gái vóc dáng cao gầy, tóc dài, cả người toát ra một khí chất thanh nhã, cùng với diện mạo xinh đẹp của cô hợp cùng một chỗ lại càng tăng thêm sức mạnh. Lưng cô mang một ba lô nhỏ, lẳng lặng đứng ở đó.
[CHARGE=3]Bên cạnh Lý Xuân Vũ bây giờ chưa hề thiếu gái đẹp. Trong danh sách của Lý Tầm Hoan không có điểm dừng. Tuy nhiên, lần này Phạm Hồng Vũ lại cảm thấy không được tự nhiên. Thật sự khí chất của Lý Xuân Vũ và người này rất không xứng đôi.
Lý Xuân Vũ là điển hình của người hồng trần, tục không chửi nổi, cả người chẳng tao nhã chút nào, bình thường chỉ thích những cô gái nóng bỏng, chứ không phải loại con gái tiểu thư.
Chẳng lẽ đổi khẩu vị?
- Này, Hồng Vũ.
Phạm Hồng Vũ vóc dáng cao lớn, xen lẫn bên trong đám hành khách giống như hạc giữa bầy gà. Lý Xuân Vũ đã sớm thấy hắn liền lập tức kêu lên.
Thật vất vả mới giả vờ điềm đạm thành thục, nhưng nay lại bị hủy mất.
Lập tức người nào cũng ghé mắt.
Lý thiếu chẳng thèm quan tâm, chỉ thích làm theo ý mình.
- Tầm Hoan, là anh đó sao?
Phạm Hồng Vũ bước nhanh đến, nhìn Lý Xuân Vũ ngạc nhiên nói.
Cô gái bên cạnh mỉm cười, dường như cảm thấy rất thú vị.
Lý Xuân Vũ vội vàng nói:
- Bí thư Phạm, xin cậu chú ý một chút, tại hạ là Lý Xuân Vũ.
Vừa nói vừa liếc xéo sang cô gái bên cạnh, giống như rất để ý đến cái nhìn của cô với mình.
- Rất xin lỗi, Trưởng phòng Lý.
Phạm Hồng Vũ lập tức nghiêm trang nói, cố nén tiếng cười, gọi ngay quan hàm của Lý Xuân Vũ. Nhìn qua, Lý Xuân Vũ hơi sợ cô bé này. Điều này cũng bình thường thôi, rất nhiều người đàn ông nguyện ý vì cô gái của mình mà thay đổi, mặc dù nhiều khi loại thay đổi này chỉ là tạm thời.
- Được, cậu cứ đoán mò đi. Tôi cho cậu biết, Đông Nhan không phải là bạn gái của tôi, tôi không có may mắn đó.
Lý Xuân Vũ cũng không phải là đầu óc bình thường, lập tức liền đoán được tâm tư của Phạm Hồng Vũ, lại la lên.
Hai má của cô gái lập tức đỏ bừng lên, dường như oán trách trừng mắt nhìn Lý Xuân Vũ. Cô gái này thật sự rất nhã nhặn, cho dù tức giận nhưng vẫn mềm mại uyển chuyển, giống như Lý Xuân Vũ rất sợ cô.
Cũng coi như việc lạ!
- Xin chào!
Phạm Hồng Vũ vội vàng chuyển hướng sang cô gái thanh tú, ánh mắt hơi chút kinh ngạc.
Cô gái này làm cho người ta cảm giác rất quen thuộc.
- Xin chào, Bí thư Phạm, ngưỡng mộ đại danh đã lâu. Tôi tên là Đông Nhan, chị của tôi là Đông Vũ.
Cô gái xinh đẹp tự giới thiệu, chú động hướng Phạm Hồng Vũ vươn bàn tay nhỏ bé ra.
Phạm Hồng Vũ bừng tỉnh, khó trách lại có cảm giác quen thuộc. Hóa ra là em vợ của Bảo Hưng, diện mạo và hình dáng có vài phần tương tự Đông Vũ.
- Đừng khách sáo, ngưỡng mộ đại danh đã lâu thì thật là không dám.
Trước mặt một cô gái xinh đẹp, đồng chí Phạm Hồng Vũ lập tức nhiễm tật xấu của Lý Xuân Vũ, quy củ, nho nhã lễ độ, quân tử nghiễm nhiên.
- Bí thư Phạm quá khiêm tốn rồi, tôi thật sự là ngưỡng mộ đại danh đã lâu. Bài văn của anh trên Nhật báo Quần Chúng tôi đã có đọc qua.
Đông Nhan nhẹ nhàng cười, rút tay về.
Bí thư Phạm nhất thời đỏ mặt, chỉ lo ngạc nhiên mà quên mất bỏ tay người ta ra. Nếu làm không tốt thì sẽ sinh ra hiểu lầm, khiến Đông Nhan sẽ quy hắn thành người cùng sở thích với Lý Xuân Vũ, háo sắc.
- Đi thôi, hôm nay xem như hoàn thành nhiệm vụ. Hai người đều đón được rồi. Tôi nói với cậu đấy, Hồng Vũ, Bảo Hưng đã ra ngoài huấn luyện rồi, ba đến năm ngày vẫn chưa về được, nên tôi đại diện anh ta đón tiếp cậu.
Bảo Hưng hiện tại là trại phó quân khu cảnh vệ thủ đô, phụ trách an nguy xung quanh thủ đô. Phương diện huấn luyện lúc nào cũng phải có, không dám lơi lỏng. Cũng may, Bảo Hưng vốn xuất thân từ bộ đội dã chiến chủ lực, nên tập mãi cũng thành quen.
Thấy Phạm Hồng Vũ hơi chút khó hiểu, Đông Nhan liền giải thích nói:
- Tôi cũng vừa từ bên ngoài trở về, sưu tầm dân ca.
- Sưu tầm dân ca? Cô là nhà văn?
Phạm Hồng Vũ cảm thấy kinh ngạc hỏi.
Đông Nhan cười nói:
- Nhà văn thì không dám, nhưng tôi rất thích sáng tác. Tôi bây giờ vẫn còn là sinh viên thủ đô mà.
Cho tới bây giờ vẫn chưa phải là kỳ nghỉ đông, vì sao Đông Nhan lại ra ngoài sưu tầm dân ca, Phạm Hồng Vũ cũng không tiện truy hỏi. Lần đầu gặp mặt, truy vấn người ta là hoàn toàn không lễ phép.
Ba của Đông Nhan là Trưởng ban, chân chính là thiên kim thế gia, nên vẫn có chỗ đặc biệt của mình.
- A, Phạm nhị, cậu thật chưa kết hôn mà phải không? Nếu không tôi làm mai cho, đối tượng của hai người như thế nào?
Lý Xuân Vũ cũng không biết bị chập dây thần kinh nào, bỗng nhiên không hiểu ra sao lại toát ra một câu như vậy.
Phạm Hồng Vũ còn chưa kịp nói chuyện, Đông Nhan liền a lên một tiếng, hai má lập tức đỏ ửng, sẵng giọng:
- Anh Vũ Xuân, anh đang nói bậy gì đó?
- Anh làm sao mà nói càn? Anh chính là nghiêm chỉnh đề nghị. Em không phải sẽ tốt nghiệp sao? Phạm nhị so với em cũng không sai biệt lắm, trai tài gái sắc, chẳng phải là phù hợp?
Lý Xuân Vũ lại nghiêm túc, dừng bước nói.
- Xuân Vũ, đừng có nói nhảm.
Phạm Hồng Vũ nhịn không được, quát lớn một tiếng.
Người này sao lại như thế? Có nói giỡn cũng phải chú ý đối tượng chứ? Đông Nhan cũng không phải là loại con gái hư hỏng, làm sao có thể nói đùa như vậy được chứ?
Lý Xuân Vũ vẫn không chịu từ bỏ, cười nói:
- Tôi chỉ là người truyền đạt lại. Bảo Hưng sớm đã có suy nghĩ này. Mấy ngày nữa khi anh ta trở về, sẽ đích thân nói chuyện cưới xin với cậu.
Sững sờ!
Ngay cả việc cầu hôn mà cũng nói ra như vậy.
- Anh Xuân Vũ, anh đừng nói lung tung, em không thèm để ý đến anh nữa.
Đông Nhan vốn điềm đạm nho nhã, nhưng rốt cuộc cũng là con gái, xấu hổ đến không chịu được, cũng không thèm quan tâm đến hình tượng thục nữ, hướng Lý Xuân Vũ hờn dỗi. Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực, khiến người ta cảm thấy đẹp không sao tả xiết/
- Được, anh không nói nữa, em đừng giận. Chọc giận em, anh gánh không nổi đâu.
Mắt thấy chọc cô cũng đủ rồi, Lý Xuân Vũ liền ngưng lại, tuy nhiên miệng vẫn nói nhỏ:
- Vốn là ý kiến của Bảo Hưng, ngay cả chị của em cũng tán thành.
Phạm Hồng Vũ quả thật chết lặng.
Hóa ra chẳng những có Lý Xuân Vũ mà còn có hai vị bằng hữu ở thủ đô, ngàn dặm xa xôi dắt mối cho Phạm Hồng Vũ.
Đoạn đường này thật là có điểm xấu hổ.
Cũng may Phạm Hồng Vũ ngồi ở vị trí lái phụ, Lý Xuân Vũ và Đông Nhan ngồi ở đằng sau, cho nên tình thế mới không tiến thêm một bước chuyển biến xấu.
Lý Xuân Vũ trước chở Đông Nhan về nhà.
Đông Nhan sớm khôi phục lại sự bình tĩnh, tư văn hữu lễ chào tạm biệt hai người rồi đi lên lầu.
Lý Xuân Vũ vừa khởi động xe vừa nói với Phạm Hồng Vũ:
- Phạm nhị, tôi nói thật, Đông Nhan là người rất tốt. Bất kể diện mạo, dáng người, gia thế, tính cách, trình độ văn hóa đều là hạng nhất. Bảo Hưng cũng đã nói qua với tôi, có ý tưởng làm mai cho cậu. Cậu nếu cảm thấy thích hợp thì tiến tới, hai anh em tôi phụ trách trợ thủ cho cậu. Không nói là trăm phần trăm thắng, nhưng ít nhất cũng có năm sáu phần nắm chắc.
Vốn tưởng rằng Lý Xuân Vũ chỉ nói giỡn, không ngờ y lại nói thật. Phạm Hồng Vũ vừa buồn cười vừa tức giận nói:
- Thôi đi, anh khi nào chuyển nghề làm bà mai vậy?
- Chớ cợt nhả với tôi, tôi đang nói chuyện nghiêm chỉnh với cậu đấy.
Lý Xuân Vũ lập tức trừng mắt, hết sức nghiêm túc.
Ơ, không ngờ lại là đồng chí Phạm Hồng Vũ cợt nhả?
- Tôi biết, cậu đang quen với Triệu Ca, nhưng hai người thật đúng là không thích hợp. Cậu nên biết, cô ta bây giờ là người Hongkong, cậu sau này nhất định là phát triển trong thể chế. Nhân tiện lúc này cậu phải làm cho rõ ràng.
Lý Xuân Vũ còn nghiêm túc phân tích cho Phạm Hồng Vũ.
- A, ngưng lại đi, chúng ta đừng nói chuyện này nữa được không? Tôi sắp gặp cô Hùng rồi, trong đầu đang rất khẩn trương, anh đừng làm cho tôi thêm phiền, đỡ cho tôi khỏi làm trò cười cho thiên hạ.
Phạm Hồng Vũ liên thanh nói.
Lý Xuân Vũ bình thường không nói, nhưng khi nói lại lợi hại như vậy.
Tuy nhiên, chiêu lảng sang chuyện khác này cũng khá là dùng được. Lý Xuân Vũ rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, đĩnh đạc nói:
- Có cái gì mà khẩn trương chứ? Cậu và tôi quan hệ như thế nào? Anh em! Mẹ của tôi chính là mẹ của cậu, cậu gặp mẹ mình mà khẩn trương cái gì?
Phạm Hồng Vũ không khỏi cười lắc đầu.
Cũng không phải hắn không tin lời nói của Lý Xuân Vũ. Lý Xuân Vũ là người cực kỳ trọng nghĩa khí, là bạn tốt. Hắn xem ra, Phạm Hồng Vũ đến nhà hắn chẳng khác gì trở về nhà của mình, có cái gì cần phải khẩn trương.
Nhưng Phạm Hồng Vũ lại không nghĩ như vậy.
Tính cách của cô Hùng tuyệt không giống như Lý Xuân Vũ. Nếu làm không tốt sẽ lưu lại ấn tượng xấu trong lòng của bà ấy.
- Phạm nhị, cậu khoan hãy nói, tôi thật sự là phục cậu đấy. Tiểu tử cậu quả là thiên tài về chính trị. Cậu nói xem, cậu làm sao mà bắt mạch chuẩn như vậy? Mẹ tôi ở nhà còn phải khen cậu.
- Được rồi, anh an tâm lái xe đi. Cái gì là thiên tài chính trị, chỉ là mù mờ. Trước mặt cô Hùng, ngàn vạn lần đừng nói như vậy. Thật sự là không đảm đương nổi.
- Được, tiểu tử cậu cứ tiếp tục khiêm tốn đi. Tôi biết, cậu cho tới bây giờ đều là người khiêm tốn, không kiêu ngạo.
Lý Xuân Vũ miệng nói hươu nói vượn, dưới chân không ngừng nhấn ga. Chiếc ô tô nhanh như điện chớp, hướng phía trước chạy vội.