Phạm Hồng Vũ cũng không tức giận, đi cùng với Cao Khiết đến nhà ăn.
Tên là Nhà ăn lớn, nhưng thực chất là một quán cơm khá đơn sơ.
Lúc Phạm Hồng Vũ và Cao Khiết đến nhà ăn, bên trong đã có không ít người. Cho thấy quán cơm này kinh doanh cũng không đến nỗi nào.
Đương nhiên cũng có không ít khách hành hương túm năm tụm ba trên quảng trường, ăn thức ăn mang theo sẵn. Những khách hành hương này không phải tiết kiệm mà là điều kiện kinh tế của họ không tốt.
Phạm Hồng Vũ và Cao Khiết bước vào quán, tìm được một chỗ ngồi bên cạnh cửa sổ, có thể nhìn thấy cửa chính của Long Hổ quan.
Cao Khiết ngắm nhìn Long Hổ môn, đôi mi thanh tú bỗng nhíu lại, nói:
- Long Hổ môn xây dựng thêm như vậy, tốn không ít tiền.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Gặp Trương Thiên Sư một lần phải mất tới mười ngàn cơ mà, với số tiền này thì ông ta đủ để làm ông chủ lớn.
- Đây chính là càn quấy, ai cho phép ông ta thu phí như vậy chứ?
- Em nhầm rồi, cái này không gọi là thu phí mà là cung phụng, là tự nguyện. Cục Vật giá cũng không quản được cái này.
Cao Khiết tức giận nói:
- Phòng Tôn giáo cũng không quản được cái này sao?
Không biết vì sao, Chủ tịch thị xã Cao lại cảm thấy phản cảm đối với tên Trương Thiên Sư mà cô chưa gặp này đến vậy. Nếu thật sự Cao đại tiểu thư muốn ra tay thì chưa chắc vị Trương Thiên Sư thần thông kia đã ngăn cản được. Ai bảo đạo quan của Trương Thiên Sư xây dựng ở vùng thuộc quản hạt của cha cô chứ?
Phạm Hồng Vũ khẽ lắc đầu nói:
- Nếu Trương Thiên Sư có thể khuyên nhủ mọi người hướng thiện thì cũng còn chấp nhận được. Muốn duy trì xã hội ổn định, Tôn giáo đúng là có tác dụng không nhỏ.
- Hừ, người như ông ta mà có thể khuyên nhủ mọi người hướng thiện sao? Gặp một lần mất mười ngàn tệ, đi cướp ngân hàng à?
Cơn tức của Chủ tịch thị xã Cao thật không nhỏ.
Phạm Hồng Vũ vội nắm lấy bàn tay cô, mỉm cười nói:
- Tiểu Khiết, đừng tức giận làm gì, không có lợi cho sức khỏe đâu.
Đang nói chuyện thì một cô gái trẻ tuổi ăn mặc kiểu đạo sĩ đi đến, hỏi bọn họ ăn gì. Trong quán cơm này, tất cả nhân viên phục vụ đều mặc trang phục đạo sĩ, như muốn nhắc nhở khách du lịch rằng nơi này là thánh địa của Đạo giáo.
Nếu không làm như vậy thì họ đâu thể vét sạch hầu bao của những kẻ “phàm phu tục tử” được?
Phạm Hồng Vũ nhận lấy tờ thực đơn từ đạo cô, lập tức mặt xịu xuống.
Tất cả các món ăn ở đây đều là đồ chay.
Cao Khiết hé miệng cười, cầm lấy tờ thực đơn, gọi mấy món thanh đạm và một bát cơm lớn.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Tiểu Khiết, tí về nhà phải ăn thêm một bán bún thịt nhé, nếu không buổi tối chắc anh chết đói mất.
Cao Khiết mỉm cười nói:
- Chuyện đó tính sau. Những đồ ăn này mẹ em cũng rất thích. Mẹ và em là người một phe, nghiêm khắc khống chế việc ăn uống hàng ngày của ba em.
- Vậy chúng ta đến phố ăn vặt vậy.
Thư ký Phạm nói xong, không kìm nổi nuốt cả nước miếng. Nhớ tới bát bún thịt thơm lừng, hắn chỉ còn thiếu mỗi nước nhỏ rãi ra mà thôi.
- Tính sau đi.
Cao Khiết phất tay, tươi cười nói.
- Em đã nói với anh rồi, đồng chí Phạm Hồng Vũ, sau này nếu như anh không nghe lời thì sau này em sẽ phụ trách việc nấu cơm cho anh ăn, không cho ra ngoài ăn nữa, hiểu chưa?
Cái này thì lợi hại rồi.
- Chủ tịch thị xã Cao, chị, tiểu Khiết, bà xã đại nhân, tha cho anh đi, cái này anh ăn không tiêu…
Mặt đồng chí Phạm Hồng Vũ, lập tức dài ra như quả mướp đắng.
Cao Khiết dương dương đắc ý nói:
- Muốn ăn ngon thì phải nghe lời.
Phạm Hồng Vũ vội chịu thua:
- Anh nghe lời, em cho anh ngủ ngoài ghế cũng được, ngủ ngoài sân cũng được, miễn là có thịt cho anh ăn.
Cao Khiết bĩu môi, đang muốn trêu hắn mấy câu thì lập tức dừng lại, Phạm Hồng Vũ liền nhìn theo ánh mắt của cô, chỉ nhìn thấy người đàn ông kim quang và Khang tổng mập ú đi tới.
Cao Khiết chán ghét nói:
- Sao cứ như ruồi ấy nhỉ, đi chỗ nào là đụng phải chỗ ấy.
- Chỉ có một nhà ăn này, người ta cũng phải ăn cơm chứ. Hơn nữa, Chủ tịch thị xã Cao, lời này hơi có lỗi đấy nhé.
- Lỗi cái gì?
- Em nghĩ một chút đi, ruồi bọ thì thường bâu vào cái gì?
Phạm Hồng Vũ vẻ mặt trêu tức.
Cao Khiết cả giận nói:
- Anh mới là đồ trứng thối.
Phạm Hồng Vũ cười ha ha.
- Ồ, trùng hợp quá nhỉ, hai vị cũng ăn cơm ở đây sao?
Ngay sau đó, người đàn ông kim quang và Khang tổng bỗng nhiêu bu lại, cợt nhả nói, ánh mắt đáng khinh lại trượt qua trượt lại trên người Cao Khiết:
- Em gái, em học trường nào? Sinh viên nhỉ? Trông thật có học vấn.
- Làm sao anh biết chúng tôi là sinh viên.
Cao Khiết vốn tức giận, vừa nghe thấy vậy liền cố nén cơn giận xuống, hứng thú hỏi han.
Phạm Hồng Vũ cũng mỉm cười.
- Cái này mà còn phải hỏi sao? Chỉ cần nhìn là biết ngay mà, mười tám mười chín tuổi, không là sinh viên chẳng lẽ lại là cán bộ quốc gia à?
Phạm Hồng Vũ thiếu chút nữa thì cười to thành tiếng.
Mấy câu này của người đàn ông kim quang, có lẽ sẽ trở thành thứ miễn được họa cho anh ta cũng không biết chừng.
Cái này gọi là vô tâm cắm liễu, liễu thành rừng.
- Thế nào, kết bạn nhé? Tôi họ Khang Khang Minh Đức, đây là danh thiếp của tôi.
Nói xong, Khang Minh Đức rất tự nhiên, phóng khoáng rút một tấm danh thiếp lóng lánh ra, đưa cho cao khiết và Phạm Hồng Vũ.
Chủ tịch hội đồng quản trị kiêm Tổng giám đốc công ty cầu đường Đức Hưng, thành phố Hồng Châu.
- Ồ, hóa ra là Khang tổng, rất hân hạnh được làm quen.
Phạm Hồng Vũ chủ động mở lời nói chuyện.
- Cậu nhóc, cậu tên gì? Chắc cậu không phải là sinh viên đâu nhỉ?
- Đúng vậy, tôi sắp ra trường rồi.
- Ồ thế là sinh viên đại học thật hả, nhân tài đó nha. Hay là, tốt nghiệp xong đến công ty của tôi làm đi, tôi trả cậu 1 ngàn/tháng, cấp cho cậu một chiếc xe máy. Thế nào?
Khang Minh Đức nói xong, ánh mắt lại xéo qua Cao Khiết, bất kể thế nào cũng không chịu rời khỏi cô.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười lắc đầu, đang định nói thì đạo cô đã bưng đồ ăn đến.
- Ơ, hai người chỉ ăn cái này thôi à? Đây cũng quá tiết kiệm rồi. Người anh em này, tôi nói với cậu nhé, tiền đúng là quý thật đấy nhưng nếu đã đưa bạn gái đi chơi thì cũng phải cho hoành tráng một tí, có đúng không? Nào, nào, chúng ta cùng sang bàn bên kia ăn đi, tôi mời! Muốn ăn cái gì thì cứ gọi cái đó, bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề. Chúng tôi có tiền mà.
Nói xong, Khang Minh Đức còn không ngần ngại móc ra xấp tiền mệnh giá 100 tệ đập cái bộp lên bàn.
- Rất xin lỗi Khang tổng, tôi không có hứng thú với tiền lắm, làm nhà nước cho an toàn.
- Người anh em, sao lại không chí khí như thế, trước kia tôi cũng là cán bộ nhà nước, nhưng tiền lương đó cũng chỉ đủ ăn thôi. Cậu muốn vào đơn vị tốt có đúng không? Thế cũng được thôi, tôi giới thiệu cho cậu một đại nhân vật….bên kia, nhìn thấy chưa? Lãnh đạo tỉnh đấy.
Khang Minh Đức chỉ tay vào Giám đốc sở Ô đang ngồi bên bàn kia.
Phạm Hồng Vũ nhìn sang, Giám đốc sở Ô cũng vẫn nhìn thẳng sang bên này, khẽ vuốt cằm với Phạm Hồng Vũ, khí độ bất phàm.
- Đi thôi, cơ hội này khó gặp lắm đấy…
Nói xong, Khang Minh Đức nhân cơ hội kéo lấy tay Cao Khiết.
- Ấy, ấy…
Lập tức chính là một tiếng kêu đau
Bỗng nhiên, cổ tay của anh ta như bị chiếc cùm sắt chộp lấy, đau đớn vô cùng.
- Cậu…
- Xuỵt!
Phạm Hồng Vũ giơ ngón tay trỏ lên miệng.
- Khang tổng, việc này, đừng có vội vàng quá.
- Thằng nhóc, có buông ra không, nếu không tao sẽ đánh chết mày.
Cổ tay của Khang Minh Đức đau nhức, trong khoảnh khắc, sắc mặt liền trở nên tái nhợt, nghiêng thân mình sang một bên, hung tợn kêu lên. Hai người hầu của anh ta nhìn thấy vậy liền đi sang.
- Khang tổng, sao lại thế này?
Một tên liền hét lớn, khí thế vô cùng.
Phạm Hồng Vũ không thèm để ý, thản nhiên nói:
- Khang tổng, chỉ dựa vào mấy thằng này thì chưa đủ đâu. Làm việc đừng có lỗ mãng quá, đừng quên, hôm nay anh cùng lãnh đạo đến gặp Trương Thiên Sư đó. Nếu hỏng đại sự của lãnh đạo thì khó ăn khó nói lắm đấy.
Nghe thấy vậy, sắc mặt Khang Minh Đức lập tức thay đổi, quay sang hai gã người hầu, hạ giọng nói:
- Được, hôm nay chúng ta cho qua đi. Có gan thì để lại tên tuổi, học trường nào, tao sẽ đến tìm mày.
Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười, nói:
- Khang tổng, cái này thì không cần, anh yên tâm, tôi sẽ đế tìm anh.
- Hừ, mày dám.
Phạm Hồng Vũ cười cười, vỗ vai của anh ta nói:
- Khang tổng, có tiền không có nghĩa là có tất cả. Loại người như anh tôi gặp quá nhiều rồi. Nên cẩn thận một chút thì hơn. Đi sang mà nói chuyện với Giám đốc sở Ô đi.
Nói xong, hắn liền buông tay Khang Minh Đức ra, thản nhiên ngồi xuống, cầm đĩa lên.
Từ đầu đến cuối, Cao Khiết không nói một tiếng.
Khang Minh Đức sắc mặt tái nhợt, nghiến răng nghiến lợi, hai gã người hầu nhìn anh ta chằm chằm, chỉ đợi anh ta gật đầu một cái là xông lên động thủ.
Mấy nhân viên phục vụ liền vây qua.
- Tiểu Khang.
Giám đốc sở Ô ngồi bên kia sa sầm mặt quát.
Khang Minh Đức sửng sốt, lập tức hạ quyết tâm, nghiến răng nói:
- Được, coi như mày lợi hại. Sau này sẽ tìm mày tính sổ. Đi thôi!
Phạm Hồng Vũ gắp một miếng khoai tây lên, ăn khá ngon miệng.