Tào Thành cũng không có nghiêm trang hướng Vinh Khải Cao báo cáo, mà sửa sang lại giấy tờ lộn xộn trên bàn làm việc của Vinh Khải Cao, rồi lại như tùy ý nói:
- Bí thư Vinh, căn cứ theo như tôi biết, Trịnh Mỹ Đường Chánh văn phòng Trịnh hôm nay đến trường Đảng truyền đạt chỉ thị của Bí thư Viên. Bí thư Viên nói, phải tăng mạnh khảo hạch học viên tốt nghiệp trường Đảng, nhất là khóa học Thanh niên xuất sắc của Tỉnh ủy, luận văn biện luận nhất định phải nghiêm khắc kiểm tra. Những học viên luận văn tốt nghiệp không đạt, nhất định phải lưu lại trường học điều chỉnh lại. Lúc ấy người ở đó có hai vị Phó hiệu trưởng trường Đảng, còn có một học viên của khóa học Thanh niên xuất sắc của Tỉnh ủy Phạm Hồng Vũ.
- Phạm Hồng Vũ?
Vinh Khải Cao hơi kinh ngạc, tuy nhiên lập tức minh bạch mấu chốt của vấn đề.
Đối với Phạm Hồng Vũ, Vinh Khải Cao không xa lạ gì. Thậm chí có thể nói, trong ngàn vạn cán bộ cấp Trưởng phòng, Phạm Hồng Vũ là người duy nhất để lại ấn tượng sâu sắc cho Vinh Khải Cao.
Người này rất biết giằng co, trong hai ba năm qua, tỉnh Thanh Sơn phát sinh sự kiện ;chính trị đại sự;, tựa hồ như có thể nhìn ra bóng dáng của hắn.
Tuổi mới hơn hai mươi, chức vụ chỉ là cấp Trưởng phòng Bí thư Đảng ủy thị trấn, nhưng cứng rắn đem chính đàn tỉnh Thanh Sơn quậy đến gió nổi mây phun, ngay cả Vinh Khải Cao đường đường là Bí thư Tỉnh ủy cũng bị cuốn vào.
Nói thật, đối với Phạm Hồng Vũ, Vinh Khải Cao cũng không có hảo cảm.
- Phạm Hồng Vũ này có phải hay không còn thực tập bên Ủy ban nhân dân tỉnh?
- Vâng, Bí thư Vinh. Phạm Hồng Vũ ở văn phòng thư ký Ủy ban nhân dân tỉnh thực tập. Khi Tiêu Lang xuống nông thôn làm điều tra nghiên cứu, chính hắn chủ trì công tác thư ký. Chủ tịch tỉnh Vưu đối với hắn khá thưởng thức.
Tào Thành rất cẩn thận đáp.
Kỳ thật chính là nói cho Vinh Khải Cao biết Phạm Hồng Vũ sẽ là thư ký trong tương lai của Vưu Lợi Dân.
Vinh Khải Cao liền nhẹ nhàng ;hừ; một tiếng, sắc mặt hơi có chút không vui. Ông ta không thích Phạm Hồng Vũ loại người không biết trời cao đất rộng này, làm việc không kiêng nể, nhưng Vưu Lợi Dân thì lại rất thưởng thức!
- Tháng trước, Chủ tịch tỉnh Vưu đi thủ đô hướng bộ Tài chính nói về việc có liên quan đến vấn đề phát hành công trái. Bí thư Viên thì đi khóa học Thanh niên xuất sắc của trường đảng Tỉnh ủy thị sát, khiến Phạm Hồng Vũ làm bài phát biểu, rồi Bí thư Viên tiến hành tổng kết. Tin tức này sau đó được thời sự Thanh Sơn phát lại. Nghe nói rất trùng hợp, khi tin tức này được phát, vừa lúc Chủ tịch tỉnh Vưu và Bộ trưởng Trần của bộ Tài chính Trần đang cùng nhau ăn cơm, thì nghe thấy tin tức này.
Tào Thành tiếp tục báo cáo.
Trên thực tế, tình huống này, Tào Thành sau khi biết được, đã hướng Vinh Khải Cao làm báo cáo trước tiên. Tuy nhiên thời gian trôi qua hơn một tháng, cũng không biết Bí thư Vinh có còn ấn tượng hay không. Mặc kệ Vinh Khải Cao có nhớ hay không chuyện này, Tào Thành đều phải một lần nữa báo cáo. Y biết rõ, hôm nay phát sinh hết thảy, không phải là chuyện nhỏ. Trên thực tế một ván cờ chính trị mới của tỉnh Thanh Sơn chính thức rớt màn che. Hơn nữa đề cập đến tầng cấp rất cao, Vưu Lợi Dân và Viên Lưu Ngạn chẳng khác gì trực tiếp ;chống lại nhau”.
Hai vị lãnh đạo chủ chốt của Tỉnh ủy triển khai tư thế chiến đấu, Vinh Khải Cao làm sao hoàn toàn không đếm xỉa đến?
Thân là thư ký, Tào Thành không có khả năng cho rằng Vinh Khải Cao khẳng định nhớ rõ chuyện này. Nếu chẳng may Vinh Khải Cao nhớ lộn, thì có thể làm ra phán đoán sai lầm.
Cao tầng chính trị đánh cờ, đây là tối kỵ!
Báo cáo đến đây, nội dung câu chuyện đã tương đối rõ ràng.
Nguyên bản Vinh Khải Cao có điểm tức giận cục Công an thành phố Hồng Châu trực tiếp bắt đi Trịnh Mỹ Đường. Chưa thèm nói gì đã bắt quả thật hơi quá phận. Đây chính là một cỗ gió tà khí!
Nhưng liên tưởng đến một tháng trước, Viên Lưu Ngạn đến khóa học Thanh niên xuất sắc của Tỉnh ủy, tự mình ra tay ;đối phó; thư ký tương lai của Vưu Lợi Dân, vốn đã rất khác người, cũng không trách người ta lấy thủ đoạn ;kịch liệt; đánh trả lại. Ông lấy túi tiền ép thư ký của tôi, tôi đây liền trực tiếp đem thư ký của ông bắt lại!
Nghe có điểm giống tiểu hài tử đánh nhau, nhưng mà tình hình thực tế chính là như thế.
Cẩn thận phân tích tất cả đấu tranh chính trị, từ bản chất đều chẳng khác gì hài tử đánh nhau. Đơn giản chỉ là tranh giành cái thắng bại. Sau đó đạt được ưu đãi mình muốn lấy.
Tiểu hài tử đánh nhau tranh giành món đồ chơi, đại nhân vật chính trị đấu tranh tranh quyền lực, cũng như thế mà thôi!
Không cần thiết quyền lực so với món đồ chơi còn cao hơn.
- Phạm Hồng Vũ này, hóa ra là tốt nghiệp trường công an Hồng Châu?
Vinh Khải Cao lại hỏi một câu.
Tào Thành lập tức hiểu được lời nói ngầm của Bí thư Tỉnh ủy. Vinh Khải Cao đang tự hỏi Phạm Hồng Vũ tại sao lại có quan hệ với Dịch Trường Thiên?
Nếu không phải Phạm Hồng Vũ ;sai khiến; Dịch Trường Thiên, như vậy là ai chỉ điểm?
Vưu Lợi Dân sao?
Vưu Lợi Dân và Dịch Trường Thiên có quan hệ gì đặc biệt?
Khiến Dịch Trường Thiên phái cảnh sát đi bắt thư ký của Viên Lưu Ngạn, nếu coi như Vưu Lợi Dân tự mình hạ lệnh, chỉ sợ cũng không thể được Không có quan hệ đặc biệt, Dịch Trường Thiên tuyệt sẽ không mạo hiểm phiêu lưu như vậy.
Tào Thành khẽ mỉm cười, nói:
- Bí thư Vinh, vị hôn thê của Phạm Hồng Vũ tên là Cao Khiết, là Phó Chủ tịch thị xã Ngạn Hoa. Cha của đồng chí Cao Khiết chính là Bí thư Cao Hưng Hán.
Trở nên thông suốt.
Hóa ra là như vậy!
Nếu như là Cao Hưng Hán cấp Dịch Trường Thiên chỉ thị, thì cũng có thể giải thích rõ ràng. Vinh Khải Cao cũng mơ hồ nghe nói Cao Hưng Hán và Dịch Trường Thiên có giao tình rất thân thiết.
Viên Lưu Ngạn làm khó con rể Cao Hưng Hán, Cao Hưng Hán mất hứng là đúng.
Nhưng minh bạch không phải là vấn đề được giải quyết xong, Vinh Khải Cao hai hàng lông mày ngược lại càng cau chặt hơn. Nguyên tưởng rằng ván cờ là được triển khai giữa Vưu Lợi Dân và Viên Lưu Ngạn, không nghĩ tới Cao Hưng Hán cũng cuốn vào. Nếu Cao Hưng Hán chỉ có điều vì con rể mới lẫn vào một phen, thì thật cũng chẳng sao. Vinh Khải Cao không muốn thấy chính là, Cao Hưng Hán như vậy mà hướng về Vưu Lợi Dân.
Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy kiêm Bí thư Thành ủy, phân lượng rất nặng.
Hơn nữa Cao gia không phải gia đình cán bộ bình thường, mà là ;thế gia;, các loại quan hệ rắc rối khó gỡ, nghe nói ở thủ đô có qua lại chặt chẽ với một số nhân vật trọng yếu. Anh em của Cao Hưng Hán không nhiều lắm, nhưng anh em họ, anh em rể thì không ít, trong đó có một số người thân cư chức vị quan trọng.
Nguyên bản Vinh Khải Cao còn tính toán gọi điện thoại cho Cao Hưng Hán, khiến ông thông báo cục Công an thành phố Hồng Châu trước thả người. Hiện tại xem ra, cú điện thoại này không thể tùy tiện gọi.
Vinh Khải Cao thân mình dựa vào sau, lâm vào trầm tư.
Tào Thành liền tính toán lui ra ngoài.
- Tiểu Tào!
Vinh Khải Cao bỗng nhiên lại mở miệng.
Tào Thành lập tức xoay người, nhìn Vinh Khải Cao:
- Bí thư?
- Cậu gọi điện thoại cho Phạm Hồng Vũ.
- Vâng!
Tào Thành chờ Vinh Khải Cao tiến thêm một bước chỉ thị: gọi điện thoại cho Phạm Hồng Vũ, bảo hắn làm gì?
Không ngờ Vinh Khải Cao lại dựa vào sau, không nói lời nào.
Tào Thành hiểu Bí thư Vinh là khiến y đi xử lý chuyện này. Nếu việc này tiêu điểm nằm trên người Phạm Hồng Vũ, ai đeo chuông vào thì người đó phải cởi. Vinh Khải Cao có thể không kiên nhẫn cấp hai thế hệ con cháu đi ;giải quyết tranh cãi;, chính các người tự giải quyết đi
Vả lại xem Vưu Lợi Dân hoặc Viên Lưu Ngạn còn có thủ đoạn gì phía sau nữa hay không. Cho đến lúc đó, Vinh Khải Cao tự mình ra mặt cũng không muộn.
Làm việc đều phải có quy tắc!
Bí thư Tỉnh ủy chiếm cứ ;địa thế thuận lợi;, ở giữa phối hợp, mới là thủ đoạn của kẻ bề trên.
Tào Thành đi vào gian ngoài, cũng không có vội vã gọi điện thoại, mà là trầm tư một lát, sau đó mới gọi điện thoại cho Phạm Hồng Vũ.
Cùng loại công tác, Tào Thành gần như mỗi ngày đều làm. Nhiều khi, y trực tiếp thay mặt Vinh Khải Cao ;Phát số tư lệnh;. Cán bộ phía dưới cũng rất khó nhận biết rõ ràng, Chánh văn phòng Tào chuyển đạt rốt cuộc có bao nhiêu là chỉ thị của Bí thư Vinh, có bao nhiêu là ;hàng lậu; của Chánh văn phòng Tào.
Nhưng lần trở lại này không giống với, dính đến nhân vật số hai số ba của Tỉnh ủy, Tào Thành nhất định phải cực kỳ thận trọng, suy trước tính sau, suy xét tận khả năng chu toàn một ít. Nếu không sẽ đem mình cùng liên lụy vào.
Giống như Tào Thành sở liệu, Phạm Hồng Vũ rất mau gọi điện thoại lại.
- Chánh văn phòng Tào, xin chào!
Không đợi Tào Thành mở miệng, Phạm Hồng Vũ trực tiếp chào hỏi Tào Thành.
Tào Thành mỉm cười nói:
- Trưởng phòng Phạm, sao cậu biết đây là điện thoại của tôi?
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Người khác điện thoại tôi có thể không nhớ rõ, Chánh văn phòng Tào điện thoại sao dám không biết?
Tào Thành nhẹ nhàng cười, dường như tâm tình khá sung sướng, ít nhất nghe vào như vậy, chút cũng không có tức giận. Đi theo bên cạnh Bí thư Tỉnh ủy thời gian dài như vậy. Tào Thành dưỡng khí công phu tương đương rất cao. Ở trước mặt Phạm Hồng Vũ, Tào Thành có tâm lý ưu thế nhất định.
- Trưởng phòng Phạm, bây giờ đang ở đâu vậy?
- Còn có thể ở đâu, đương nhiên là ở trường Đảng rồi. Luận văn sắp phải báo cáo rồi, phải chuẩn bị mới được. Căn cứ chỉ thị của Bí thư Viên, lần này luận văn biện luận yêu cầu nghiêm khắc hơn so với trước.
Phạm Hồng Vũ cười nói, giọng điệu cũng thực nhẹ nhàng.
Tào Thành mỉm cười.
Phạm Hồng Vũ quả nhiên là người thông minh, không cần y mở miệng, đã chủ động nhấc lên câu chuyện.
Điều này cũng rất tốt.
- Trưởng phòng Phạm, tôi muốn hỏi thăm cậu chuyện này.
- Chánh văn phòng Tào chủ nhiệm cứ nói.
- Nghe nói vừa rồi, đồng chí Trịnh Mỹ Đường ở trường Đảng bị đồng chí cục Công an thành phố Hồng Châu mời đi hiệp trợ điều tra. Không biết cậu có rõ ràng tình huống này hay không?
Tào Thành giọng điệu càng thêm thoải mái, dường như thật sự là nói chuyện phiếm với Phạm Hồng Vũ.
- Tình huống này tôi thật ra rất rõ ràng, tôi lúc ấy cũng có mặt tại hiện trường.
- Tình huống kia rốt cuộc là như thế nào? Vừa rồi Viên Lưu Ngạn đến trao đổi công tác, nhìn qua tâm tình thật không tốt, giống như bị chọc tức...
Tào Thành đem tính nghiêm trọng của tình thế nói rõ ràng cho Phạm Hồng Vũ biết, cũng đã kinh động Bí thư Tỉnh ủy rồi.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Bí thư Viên đây là quá quan tâm Chánh văn phòng Trịnh rồi, kỳ thật cũng không có gì, chỉ là một vụ án lừa gạt, có chút tình huống Chánh văn phòng Trịnh có thể biết một chút. Vì mau chóng phá án, đồng chí cục Công an thành phố Hồng Châu mời Chánh văn phòng Trịnh đến hiệp trợ điều tra, hẳn là sẽ trở lại thật nhanh.
- Rất nhanh sẽ trở về? Nói như vậy, vụ án này và Chánh văn phòng Trịnh quả thật liên hệ không lớn?
Tào Thành lập tức hỏi.
- Chánh văn phòng Tào, anh đây là hỏi khó tôi rồi, tôi cũng không phải là đồng chí của cục Công an thành phố Hồng Châu, vụ án rốt cuộc như thế nào, tôi thật sự không rõ ràng lắm. Chánh văn phòng Trịnh có liên quan hay không thì chỉ có mình anh ta biết.
- Haha, được rồi, tôi đã biết, cảm ơn!
- Đừng khách khí.
Đang khi nói chuyện, đầu bậc thang liền vang lên tiếng bước chân dồn dập, lại chỉ thấy Trịnh Mỹ Đường theo góc rẽ đi ra, vẻ mặt tối sầm, dường như vừa mới bị người ta bắt nuốt một đống cứt chó lớn, cũng không còn bộ dạng vênh váo tự đắc, ngạo mạn không chịu nổi như ngày thường.
Tào Thành khẽ mỉm cười, đem ống nghe nhẹ nhàng thả trở về.