Cao Khiết thật sự đã cười rồi.
Cô Cao hoàn toàn hóa đá.
Đây là cách yêu của đám trẻ hiện nay sao?
- Anh xấu lắm, đáng ghét.
Cao Khiết không chỉ cười, mà còn hờn dỗi với Phạm Hồng Vũ.
Phạm Hồng Vũ cợt nhả, ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn xung quanh không có người, liền bắt đầu động tay động chân, còn ghé vào tai Cao Khiết nói thầm:
- Tiểu Khiết, anh thơm một cái.
Khuôn mặt xinh đẹp của Cao Khiết đỏ bừng, véo tay Phạm Hồng Vũ, hung hăng nhìn hắn, hạ giọng cảnh cáo:
- Nghiêm túc chút đi, đang ở nhà đấy…
Người này cũng thật là, nếu để mẹ nhìn thấy thì Chủ tịch thị xã Cao phải chui xuống đất hay sao.
- Vậy chúng ta vào phòng ngủ đi, anh nhớ em quá…
Phạm Hồng Vũ không hối cải chút nào, tiếp tục thì thầm buông lời cợt nhả.
Cao Khiết lập tức lườm hắn một cái.
Phạm Hồng Vũ liền ngượng ngùng, cảm giác giống như mình không phải người tốt. Bạn gái đang buồn mà mình chỉ để ý đến “sắc”. Tuy nhiên hắn thật sự rất nhớ bạn gái, đã một tháng rồi chưa gặp mặt, lúc này hắn chỉ muốn ôm thật chặt và hôn lên đôi môi cô mà thôi.
Ai ngờ Cao Khiết lườm xong liền đứng dậy, không nói một lời, đi vào phòng ngủ.
Trưởng phòng Phạm không khỏi vui mừng, nhìn xung quanh một cái, thấy không có ai, cô Cao thì đang bận trong bếp, lập tức nhảy dựng lên rồi theo Cao Khiết vào trong phòng.
Một mùi thơm nhè nhẹ bay ra…
- Đừng lung tung, em đang rất phiền não đây.
Cao Khiết biết tính Phạm Hồng Vũ, cho nên vừa bước vào cửa là cô đã “cảnh cáo” trước, ai ngờ lời chưa nói xong, đã bị vòng tay rắn chắc của Phạm Hồng Vũ ôm lấy.
- Nói rồi mà, đừng có lung tung.
Miệng cao khiết đã bị chặn lại.
Chủ tịch thị xã Cao theo bản năng tóm lấy tay của hắn, bởi vì theo kinh nghiệm trước đây, hắn sẽ tiếp tục chiếm tới điểm cao. Nhưng cũng như lần trước, Chủ tịch thị xã Cao vẫn chậm hơn hắn nửa nhịp, bàn tay hắn rất nhanh di chuyển từ vòng eo nhỏ nhắn của cô lên trên, rồi nhằm thẳng đôi gò bồng đảo mà “tiến”.
Quá xấu rồi!
Trong đầu Cao Khiết lập tức trở nên bấn loạn.
Hình như trước kia hắn đâu có to gan như vậy, chỉ dám “hoạt động bên ngoài”, vậy mà lần này lại dám cởi hẳn áo ra như vậy.
Cao Khiết cật lực giãy dụa, mồ hôi đã lấm tấm đầy trán.
Đây là trong nhà mình mà, mẹ thì ở bên ngoài, mà hình như cửa cũng chưa đóng, mà chỉ khép hờ thôi…
Sự thật chứng minh, nới lỏng cảnh giác mang lại hậu quả nghiêm trọng như thế nào.
Trưởng phòng Phạm giống như một tay già đời, động tác rất thuần thục, trong nháy mắt bàn tay thô to đã luồn vào trong áo ngực, trượt qua trượt lại giữa đôi gò bồng đảo cao ngất.
A…
Cao Khiết không kìm nổi kêu nhẹ lên một tiếng, thân thể mềm mại trong phút chốc trở nên cứng ngắc vô cùng.
“Vùng dất hoang” cô giữ gìn 26 năm trời, trong chốc lát đã bị chiếm đóng…
Tình thế cấp bách, Cao Khiết không suy nghĩ nhiều, há miệng cắn hắn một cái.
Phạm Hồng Vũ bị đau, bàn tay run lên, tiếp tục xoa nắn, rồi di chuyển xuống dưới…
- Đừng!
Cao Khiết vừa tức vừa vội, cũng không dám giãy dụa nữa, một khi giãy dụa mạnh quá mà tuột hẳn ra thì không biết sẽ xấu hổ cỡ nào. Loại cảm giác tê tê từ đôi nhũ hoa truyền đến, như ngấm tới từng tế bào, khiến cho Cao Khiết cả người mềm nhũn.
- Không được ở chỗ này…
Giọng nói hổn hển của Cao Khiết cực nhỏ, như biến thành tiếng rên rỉ, đầu dựa vào vai Phạm Hồng Vũ vô lực, cả người nóng ran lên. Hoàn cảnh như vậy, kích thích như vậy khiến cho đầu óc Cao Khiết trở nên trống rỗng. Biết là không ổn nhưng lại không muốn chống lại nữa, cũng không muốn nó chấm dứt.
Phạm Hồng Vũ liền mỉm cười, ghé vào vành tai cô hạ giọng nói:
- Vậy…tối nay em đừng ở nhà nữa, chúng ta đi dạo phố.
Cao Khiết lại há miệng cắn hắn một cái, lần này thì ở bả vai.
Người này càng ngày càng tệ rồi!
Có thể như vậy Chủ tịch thị xã Cao mới có thể đem chuyện Phó Chủ tịch tỉnh Vi ném ra khỏi đầu được.
Hai người cứ ở trong phòng ngủ của Cao Khiết như vậy, một lúc sau chợt vang lên tiếng bước chân từ ngoài cửa, Cao Khiết vội đẩy Phạm Hồng Vũ sang một bên, vội nói:
- Ba, con đã về rồi.
Khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng.
Thì ra Cao Khiết vẫn luôn chú ý động tĩnh bên ngoài cửa.
Lần này như vậy, trong lòng rất run sợ.
Cao Hưng Hán về nhà, Phạm Hồng Vũ có to gan đến mấy cũng không dám “động thủ” nữa, vội buông bàn tay to trên hông Cao Khiết ra, Cao Khiết liền chạy vào nhà vệ sinh, tháo nước ào ào, trong chốc lát đã đi ra, quần áo lại chỉnh tề, nhưng khuôn mặt thì vẫn còn hơi đỏ.
Hung hăng lườm Phạm Hồng Vũ một cái, Cao Khiết liền mở cửa phòng đi ra ngoài.
- Ba, ba về rồi ạ.
Cũng không dám nhìn thẳng vào Cao Hưng Hán, lén quay sang một bên, như thể vừa rồi ở trong phòng ngủ bị Cao Hưng Hán bắt quả tang vậy.
Phạm Hồng Vũ thì đi theo sau, cười hì hì, không biết xấu hổ là gì.
Người này da mặt vốn đã quá dày rồi.
Cao Hưng Hán đã thay đôi dép lê, ngồi ở ghế sô pha, đang thưởng thức trà thì thấy con gái đi ra, với bộ dạng “lén lút”, nên cũng chỉ ừ một tiếng.
- Bác Cao.
Phạm Hồng Vũ đi nhanh ra ghế sô pha, mời thuốc Cao Hưng Hán.
Cao Hưng Hán nhận lấy, Phạm Hồng Vũ lại vội vàng châm lửa cho ông.
Cao Khiết ngượng ngùng di chuyển tới, ngồi bên cạnh Phạm Hồng Vũ, vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt cha.
- Tiểu Khiết, ngày mai lúc nào đến gặp Chủ tịch tỉnh Vi?
Đối với việc đôi trẻ này vừa làm gì trong phòng ngủ, Cao Hưng Hán không hỏi, chỉ hút một hơi thuốc, tùy ý hỏi han.
Cao Khiết ngày mai phải đi gặp Vi Xuân Hiểu, cô đã sớm gọi điện thông báo cho Cao Hưng Hán rồi, tối nay vốn Cao Hưng Hán cũng có một bữa tiệc, nhưng cũng phải từ chối và cử người khác đến thay.
Rất hiển nhiên, Vi Xuân Hiểu tự nhiên triệu kiến Cao Khiết như vậy, Cao Hưng Hán không thể không để ý được.
- Chín giờ sáng ngày mai ạ.
- Nội dung nói chuyện là gì?
Nói như vậy, giống như lần triệu kiến này đã có chủ đề rõ ràng. Phó Chủ tịch thường trực tỉnh không đến mức vô duyên vô cớ gọi một Phó Chủ tịch thị xã đến như vậy để nói chuyện phiếm.
- Chủ yếu là liên quan đến vấn đề thay đổi chế độ của doanh nghiệp nhà nước.
- Cụ thể một chút xem nào…
Cao Khiết lắc đầu, nhíu mày nói:
- Lúc thư ký của Chủ tịch tỉnh Vi gọi cho con chỉ nói một câu như vậy.
Lo lâu trong lòng vừa rồi bị Phạm Hồng Vũ “đuổi đi”, hiện giờ vô tình nó lại trở lại trên người Cao Khiết.
- Thư ký của Chủ tịch tỉnh Vi trực tiếp gọi điện thông báo cho con?
Cao Hưng Hán hỏi thêm một câu.
Thông thường mà nói, Vi Xuân Hiểu là Phó Chủ tịch thường trực tỉnh, nếu muốn hiểu rõ tình hình thay đổi chế độ doanh nghiệp nhà nước thì nên tìm Bí thư Thị ủy Nhạc Tây Đình hoặc tìm Chủ tịch thị xã mới phải, chứ sao lại tìm Phó Chủ tịch thường trực như Cao Khiết.
Cao Khiết hiểu được ý của cha, nói:
- Con hiện tại quản lý công tác thay đổi chế độ của doanh nghiệp nhà nước.
Cô cồn là chủ nhiệm văn phòng thu hút đầu tư, công tác thay đổi chế độ doanh nghiệp nhà nước là cô phụ trách từ đầu đến cuối. Sau khi lên làm Phó Chủ tịch thị xã, công tác này vẫn do cô quản.
Cao Hưng Hán nói:
- Vậy công tác thay đổi chế độ doanh nghiệp nhà nước ở thị xã Ngạn Hoa có tồn tại vấn đề gì sao?
Cao Khiết nhíu màu nói:
- Vấn đề lớn thì không có, chỉ là trước kia mấy doanh nghiệp đã hoàn thành cải tạo chế độ cổ phần, có một bộ phận cán bộ bất bãn với công việc mới, nên phản ánh lên cấp trên liên tục.
- Cái này chính là vấn đề.
Cao Hưng Hán nhíu mày, liếc sang Phạm Hồng Vũ.
- Lão Cao, không đáng lo chứ?
Cô Cao không biết đã từ bếp đi ra từ lúc nào, đứng ở phía sau ghế sô pha, lo lắng hỏi.
Cao Hưng Hán không lên tiếng.
Thật sự chuyện này rất khó nói.
- Hồng Vũ.
Cô Cao lại chuyển sang Phạm Hồng Vũ, trong mắt đầy vẻ lo âu, mặc dù con gái mình là Phó Chủ tịch thị xã, nhưng trong con mắt của cô Cao thì vẫn chỉ là một cô bé. Ngược lại, với Phạm Hồng Vũ thì cô Cao lại thấy rất đáng tin.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười nói:
- Cô, không đáng lo đâu ạ.
- Thật chứ?
Cô Cao nhìn chằm chằm hỏi tiếp một câu.
- Thật ạ.
Phạm Hồng Vũ gật đầu, vẻ mặt chắc chắn.<br