- Trưởng phòng Phạm, ngày mai tôi sẽ đi Ngạn Hoa.
Tào Thành đem đầu mẩu thuốc lá vứt bỏ, bỗng nhiên nói, thanh âm rất thấp.
- Sao?
Đây thật đúng là nằm ngoài dự kiến của Phạm Hồng Vũ.
Phản ứng đầu tiên là nghĩ rằng Tào Thành tới Ngạn Hoa nhậm chức. Tuy nhiên lập tức Phạm Hồng Vũ liền bác bỏ phỏng đoán này. Đệ nhất thư ký Tỉnh ủy ra ngoài, tuyệt đối là đại sự, không có khả năng vội vã như vậy. Trước đó một chút phong thanh đều không có, cũng không có thảo luận trong hội nghị thường vụ, không phải nói ra ngoài là có thể ra ngoài.
Nói sau, trong thời khắc nhạy cảm như vậy, rõ ràng địa khu Ngạn Hoa đang nằm trong tầm nhắm, Vinh Khải Cao sao có thể khiến dòng chính tâm phúc của mình đến chỗ thị phi đó chứ?
Tào Thành không để cho hắn tiếp tục đoán, mà giải thích nói:
- Có liên quan đến doanh nghiệp nhà nước địa khu Ngạn Hoa thay đổi chế độ, Bí thư Vinh bảo tôi đi khảo sát thực địa hiểu biết một chút, rồi về báo cáo lại với ông ấy.
Hóa ra là như vậy.
Tuy nhiên Phạm Hồng Vũ giật mình chút cũng không có giảm bớt, ngược lại càng thêm kinh ngạc.
Đại lãnh đạo vì muốn hiểu biết tình huống thật của cơ sở, bình thường sẽ đem nhân viên công tác bên cạnh mình phái đi điều tra nghiên cứu khảo sát thực địa. Điều này vô cùng bình thường. Nhưng đệ nhất thư ký Tỉnh ủy tự thân xuất mã, cũng tuyệt đối vô cùng hiếm thấy. Không chỉ là Tào Thành là người không thể thay thế bên cạnh Vinh Khải Cao, mà còn là đại diện cho một vấn đề tương đối nhạy cảm.
Không thể nghi ngờ, ở tỉnh Thanh Sơn, Tào Thành có thể đại diện cho Vinh Khải Cao.
Nhưng điều này còn không phải là điều khiến cho Phạm Hồng Vũ kinh ngạc, chân chính khiến hắn kinh ngạc chính là, Tào Thành tại sao trước khi đi Ngạn Hoa lại hẹn hắn ăn bữa cơm này.
Tào Thành chẳng lẽ muốn hướng hắn truyền đạt một tin tức nào đó.
Lúc này, người chị dâu nông gia đã đi tới, đem cơm thừa rượu cặn trên bàn thu dọn sạch sẽ, nhân tiện đem ấm trà lớn xuống luôn, thay bằng hai tách trà nóng hôi hổi. Tào Thành thường tới nơi này ăn cơm, một số thói quen của y, người chị dâu nông gia cũng sớm đã rõ ràng. Biết những đại lãnh đạo như bọn họ, sau khi cơm nước xong, còn muốn tâm sự trò chuyện.
Trước khi ăn cơm uống trà nguội giải nóng, sau khi ăn xong thì nên uống trà nóng giải dầu.
Người chị dâu nông gia không có ăn học nhiều, nhưng rất nhiều đạo dưỡng sinh cũng rất tinh thông.
- Trưởng phòng Phạm, cậu trước kia ở Ngạn Hoa công tác, đối với việc doanh nghiệp nhà nước thị xã Ngạn Hoa thay đổi chế độ, còn đề xuất qua cách nhìn độc đáo của mình. Tôi muốn hướng cậu thỉnh giáo một chút, doanh nghiệp nhà nước Ngạn Hoa thay đổi chế độ, nội dung trung tâm rốt cuộc là cái gì?
Tào Thành lại chậm rãi hỏi.
Chuyện này, năm trước từng ở địa khu Ngạn Hoa dẫn phát một ván cờ chính trị long trời lở đất. Bí thư Địa ủy Lương Quang Hoa, Bí thư Thành ủy Tống Mân, Phó chủ tịch thường trực Địa khu Triệu Học Khánh, Phó Chủ tịch thường trực thị xã Lục Nguyệt bởi vậy mà bại tẩu mạch thành, ảm đạm rời khỏi Ngạn Hoa. Vận mệnh chính trị của Địa khu Ngạn Hoa tẩy bài thật lớn.
Phạm Hồng Vũ là người thắng lớn nhất.
Nếu Tào Thành không đi Ngạn Hoa, trực tiếp hướng Phạm Hồng Vũ thỉnh giáo chuyện này thì hoàn toàn bình thường. Nhưng mà hiện tại, y ngày mai sẽ phải tự mình đến đó, lại cố ý hẹn Phạm Hồng Vũ, trịnh trọng ;thỉnh giáo;, đã có thể lộ ra rất nhiều ;quỷ dị;.
Vinh Khải Cao tại sao phải phái người tín nhiệm nhất bên cạnh mình đến Ngạn Hoa khảo sát thực địa? Một nguyên nhân trực tiếp cũng là bởi vì Vinh Khải Cao cảm thấy, những người khác báo cáo, đều chất chứa một khuynh hướng mang tính nhất định nào đó, chứ không phải vô cùng khách quan. Một khi đã như vậy, Tào Thành không nên tới hỏi ý kiến Phạm Hồng Vũ.
Nhưng sự thật là, Tào Thành đã hỏi.
Hơn nữa có thể khẳng định là, Tào Thành động tác này, trước đó đã được Vinh Khải Cao cho phép.
Vinh Khải Cao tại sao lại phải hỏi ý kiến Phạm Hồng Vũ?
Trong nháy mắt, vô số ý niệm trong đầu ở trong đầu Phạm Hồng Vũ hiện lên, nhất thời nghĩ không được rõ ràng, trầm ngâm một chút, Phạm Hồng Vũ chậm rãi nói:
- Chánh văn phòng Tào, doanh nghiệp nhà nước thị xã Ngạn Hoa thay đổi chế độ đích thực có vấn đề, là ở chỗ thời cơ không đúng. Bọn họ hiện tại đi con đường này, bởi vì không lâu sau đó, các nơi trong cả nước cũng sẽ xuất hiện, bởi vì đây gần như là đường ra duy nhất. Doanh nghiệp nhà nước nếu không cải cách, chỉ có thể đi vào ngõ cụt. Nhưng hiện tại chỉnh sửa lại, hơn nữa biên độ cải cách lớn như vậy, đã có điểm vượt mức quy định rồi. Ý kiến cao tầng còn chưa thống nhất, Ngạn Hoa trước hết đã xuất phát chạy rồi.
Phạm Hồng Vũ cũng không hướng Tào Thành giải thích phương pháp áp dụng thi thố cụ thể của các doanh nghiệp nhà nước thị xã Ngạn Hoa trong việc thay đổi chế độ, nhưng hắn tin rằng những thứ này, Tào Thành đã sớm có tìm hiểu qua. Chuyện long trời lở đất của địa khu Ngạn Hoa năm ngoái, Vinh Khải Cao thân là Bí thư Tỉnh ủy, làm sao mà không thể không chú ý? Tào Thành tự nhiên cũng sẽ tiến hành xâm nhập nghiên cứu.
Hắn trực tiếp nói cho Tào Thành biết việc doanh nghiệp nhà nước địa khu Ngạn Hoa thay đổi chế độ lúc này sở dĩ bỗng nhiên bị cao tầng chú ý, là bởi vì thời cuộc trước mắt rất mẫn cảm.
Tào Thành đôi lông mày hơi nhăn lại, lập tức giãn ra, hạ giọng nói:
- Trưởng phòng Phạm, nếu tôi nhớ không lầm, bài văn cậu phát biểu trên Nhật báo Quần chúng nội dung không giống như cậu nói bây giờ.
Bài văn của Phạm Hồng Vũ ngày đó, từ ý nghĩa nào đó mà nói, chẳng khác gì là nghiêm khắc phê phán thị xã Ngạn Hoa tiến hành doanh nghiệp nhà nước thay đổi chế độ. Mà hiện tại, Trưởng phòng Phạm lại nói khác.
Chánh văn phòng Tào cũng không phải dễ dụ.
- Chánh văn phòng Tào, tôi lúc ấy cũng không phải phủ định doanh nghiệp nhà nước Ngạn Hoa thay đổi chế độ, tôi chỉ là đưa ra cách nhìn bất đồng của mình về thuộc tính sở hữu của doanh nghiệp nhà nước. Tổ hợp ưu hóa, cạnh tranh thượng đồi những thi thố cải cách cụ thể này, tôi cho rằng là chính xác, cũng nhất định phải làm. Không thay đổi suy nghĩ quản lý kinh doanh, xí nghiệp dùng cái gì để toả sáng sức sống?
Hiện tại trọng điểm cao tầng chú ý, theo Phạm Hồng Vũ biết, thứ nhất là thuộc tính sở hữu của doanh nghiệp nhà nước bị thay đổi, thứ hai là cán bộ công nhân viên chức ưu hoá tổ hợp, một số cán bộ công nhân viên chức sẽ bị thất nghiệp. Ở quốc gia chúng ta, đây còn là một danh từ mới.
Cái gì gọi là công việc làm ăn ổn định?
Chỉ cần có rừng mọc lên thì có cái để dựa cả đời.
Cho dù là công việc làm ăn ổn định, cũng phải thể hiện tính trực quan của một chủ nghĩa xã hội khoa học ưu việt.
Đột nhiên, có người đập bể chén cơm của mình, đường đường là cán bộ quốc gia và công nhân viên chức bỗng dưng bị thất nghiệp, điều này sao có thể? Đây không phải là cách giải quyết của một quốc gia tư bản chủ nghĩa sao?
Tào Thành cũng không lên tiếng, chậm rãi trở về chỗ ngồi của mình, bưng tách trà nóng lên uống một ngụm, hai hàng lông mày nhíu chặt, nhẹ nhàng lắc đầu, thở dài nói:
- Trưởng phòng Phạm, vấn đề đường lối có một số thời điểm không thể suy nghĩ trên phương diện hiệu quả và lợi ích kinh tế.
Đây cũng chính là cách nhìn của một bộ phận cao tầng.
“Phấn đấu đấu tranh cho giai cấp”, “Nghiêm khắc phê bình bóc lột sức lao động” những khẩu hiệu này, cao thấp cả nước đều nghe được, nghe nhiều nên thuộc.
Phạm Hồng Vũ cũng bước tới, ngồi xuống đối diện với Tào Thành, thản nhiên nói:
- Chánh văn phòng Tào, thời đại nào cũng khác nhau. Cải cách mở ra thì không thể không sửa đổi.
Tào Thành đồng tử hơi co rụt lại.
Phạm Hồng Vũ những lời này, giống như là bề trên nói.
Đây kỳ thật chính là nguyên nhân rối rắm của y, và cũng là của Vinh Khải Cao.
Kinh ngạc ngắn ngủi qua đi, Phạm Hồng Vũ dần dần hiểu rõ chuyện này. Vinh Khải Cao cũng đang rất khó xử.
Hiện tại, hai quan niệm chấp chính khác nhau của cao tầng đều phát ra tiếng. Rốt cuộc “họ gì” cho đến nay vẫn chưa có kết luận. Dưới thế cục như thế này, cao tầng bỗng nhiên có người chú ý doanh nghiệp nhà nước Ngạn Hoa thay đổi chế độ, quan tâm Thanh Sơn Vương không hợp tình thế trong nước, không thể không khiến cho Vinh Khải Cao coi trọng.
Cho nên, ông ta đã phái Tào Thành đến địa khu Ngạn Hoa để khảo sát thực địa.
Nghiêm chỉnh mà nói, Vinh Khải Cao kỳ thật cũng không chú ý đến kết quả khảo sát của Tào Thành. Ông ta làm như vậy, chính là muốn cho thấy một loại thái độ ông ta đang chú ý đến việc này.
Loại thái độ này, một mặt là cấp cho cao tầng xem, còn về phương diện khác, chính là muốn cho các đồng nghiệp trong tỉnh nhìn thấy.
Nói như vậy, nếu như là chính thức khảo sát, Vinh Khải Cao hẳn là nên tổ chức hội nghị Bí thư thảo luận, ít nhất là phải kết nối với Vưu Lợi Dân, Viên Lưu Ngạn một chút, rồi sau đó mới cắt cử cán bộ chuyên trách đến Ngạn Hoa, làm ra kết luận điều tra chính thức. Nhưng kể từ đó, sự tình đã có định luận.
Vinh Khải Cao lúc này không cần định luận.
Hoặc là nói, căn bản không thể định luận.
Định luận, chính là bày tỏ thái độ với Tỉnh ủy Thanh Sơn,
Cho nên, Vinh Khải Cao mới quyết định phái Tào Thành đi Ngạn Hoa.
Công đạo với cao tầng, tôi đã phái thư ký của mình đi điều tra, cũng đủ coi trọng, làm cho người ta không thể nói được lời nào. Có lẽ có thể ngăn cản được nhân vật đại cao tầng tiến thêm một động tác khác, hoặc ít nhất có thể kiên trì trong một khoảng thời gian ngắn. Khả năng cho đến lúc này, đại cục cao tầng sẽ tiến thêm một bước sáng tỏ hơn. Đến lúc đó, Vinh Khải Cao có thể bày tỏ thái độ rồi.
Đồng thời, Vinh Khải Cao nhắc nhở những đồng nghiệp bên trong tỉnh. Việc này tôi đã tự mình chú ý, những đồng chí khác cứ làm tốt bản chức của mình, không cần trộn lẫn vào.
Vinh Khải Cao quyết định phải đem việc này hoàn toàn nắm trong tay, tuyệt không cho phép những được khác nhúng tay vào. Bị động trong việc tỏ thái độ chính là sự tình đáng ghét nhất của một Bí thư Tỉnh ủy quyền cao chức trọng.
Có cảm giác như bị “bắt cóc”.
Sự tình liên quan đến tiền đồ chính trị của mình, Vinh Khải Cao không thể để cho bị thiệt hại.
Thân phận của Tào Thành nhất định là một thí sinh điều tra tốt nhất. Phó chánh văn phòng Tỉnh ủy, báo cáo của y có thể làm báo cáo chính thức, mà cũng có thể chỉ cấp cho Bí thư Tỉnh ủy làm tham khảo.
Tiến có thể công, lui có thể thủ.
- Trưởng phòng Phạm, chuyện này cần phải cẩn thận.
Một lát sau, Tào Thành trầm giọng nói, nhìn Phạm Hồng Vũ, ánh mắt sáng ngời.
Phạm Hồng Vũ gật đầu nói:
- Chánh văn phòng Tào, tôi hoàn toàn đồng ý với ý kiến của anh. Tin rằng đồng chí địa khu Ngạn Hoa cũng sẽ xử lý thích đáng.
Tào Thành hơi gật đầu đồng ý.
Không thể nghi ngờ, Phạm Hồng Vũ đã hiểu ý tứ của y. Vinh Khải Cao bảo y trước khi đến Ngạn Hoa, ăn một bữa cơm với Phạm Hồng Vũ, chính là muốn truyền đạt tin tức như vậy. Nếu chuyện này, địa khu Ngạn Hoa có thể chính mình bãi bình, vậy thì không còn gì tốt hơn.
Vinh Khải Cao hiện tại đang cố gắng đạt được một thế cục toàn tỉnh vững vàng.
Dưới tình huống đại cục không được rõ ràng lắm, muốn duy trì xã hội ổn định, chính là thể hiện trí tuệ chính trị và năng lực nắm cục diện trong tay của Bí thư Tỉnh ủy.
Phạm Hồng Vũ đã là thư ký của Vưu Lợi Dân, lại là người Khâu Minh Sơn yêu thích nhất, là con trai của Phạm Vệ Quốc, con rể Cao Hưng Hán. Đối với những nhân vật có sức ảnh hưởng bên trong tỉnh đều có liên hệ chặt chẽ, đúng là một người truyền lời tốt nhất.
- Chánh văn phòng Tào, tôi còn câu nói kia, xu thế cải cách mở ra không thể nghịch chuyển. Trước mắt, những tình huống phát sinh chỉ là tạm thời.
Phạm Hồng Vũ lại nâng tách trà lên uống một ngụm, chậm rãi nói, thần sắc bình tĩnh mà kiên định. <br